Nghe Giang Khương nói vậy, thân thể hai cô gái xinh đẹp vừa rồi còn cúi mặt đỏ bừng giờ run khẽ, vẻ mặt đỏ bừng vừa rồi rút đi trong nháy mắt, bắt đầu hiện lên nét tái nhợt...
- Chậc chậc... Ha ha...
Tôn Diệu Nguyệt nhìn thoáng qua phản ứng của hai đệ tử nhà mình, vẻ lạnh lẽo trong mắt bùng lên, cười trào phúng:
- Không ngờ thằng nhãi cậu vẫn còn biết có một số việc không ổn?
- Ha ha... Đúng thế, đúng thế!
Nhìn vẻ lạnh lẽo trong mắt Tôn Diệu Nguyệt, còn có sắc mặt từ từ tái nhợt của Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, giọng Giang Khương cũng dần dần trở nên khô khốc, gian nan cười nói.
- Được... Tùy vào cậu thôi... Chẳng qua nếu cậu không đồng ý thì cũng đừng nghĩ tới linh dược nữa... Thiên Y viện các người tự nghĩ cách đi...
Dứt lời, Tôn Diệu Nguyệt liền phất tay áo rời đi...
Mà hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cũng hơi ngẩng đầu liếc Giang Khương một cái, sau đó bước nhanh phía sau Tôn Diệu Nguyệt rời đi.
- Á... Chuyện này... Tôn sơn trưởng... Tôn sơn trưởng đi thong thả... Tôi tiễn mọi người, tôi tiễn mọi người...
Nhìn cảnh này, lại nhìn Giang Khương vẻ mặt đang xấu hổ, lúc này Hoàng Văn Hiên đành cười khan đuổi theo. Nếu ông còn không đi tiễn, chỉ sợ vị Tôn sơn trưởng này cũng khó ra khỏi con đường kia...
Nhìn mấy bóng người nhanh chóng biến mất khỏi động đá, Giang Khương thở dài buồn rầu, đang định xoay người đi về phòng, bên cạnh lại truyền tới một giọng nói:
- Thật ra cũng không tồi!
- Hả? Ấy?!
Giang Khương quay đầu nhìn về phía sau, thấy Y Phù đang chăm chú, không nén nổi cười khổ đáp:
- Em cảm thấy như vậy không tồi à?
- Đúng!
Y Phù chăm chú gật đầu, nói:
- Em cảm thấy không tồi!
- Hai cô gái này rất thích anh, hơn nữa anh cũng thích các cô ấy... Lấy một người có thể giải quyết vấn đề rất lớn!
Nghe thấy mấy câu nói thẳng thừng này, Giang Khương hơi xấu hổ sờ sờ mũi, cười khổ nói:
- Tôi là người đã có hôn thê!
- Em biết... Chẳng qua cũng chẳng vướng gì nếu anh lấy thêm một người nữa!
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt lộ vẻ xấu hổ, Y Phù khó nén nổi bật cười vui vẻ:
- Thật ra cũng không có gì... Một người đàn ông mạnh mẽ và có sức hút có mấy người vợ cũng chẳng có gì kỳ quái... Tình huống ấy trong Huyết tộc bọn em cũng có rất nhiều!
-....
Giang Khương cười khổ một hồi, lắc đầu nói:
- Nơi này là Hoa Hạ... Pháp luật của chúng ta là chế độ một vợ một chồng!
- Pháp luật? Anh lại còn nói pháp luật với em à?
Nghe thấy cái cớ vớ vẩn này, đôi mắt xinh đẹp của Y Phù mở to, nhìn chằm chằm vào Giang Khương, cười ha hả.
Nhìn cặp mắt to mê người dường như có thể nhìn thấu lòng người dễ dàng kia, Giang Khương đành phải cười khổ một tiếng, nói:
- Được rồi... Chỉ là thật sự không có cách nào... Tôi có một vị hôn thê, hơn nữa... Chúng tôi rất yêu nhau!
- Ôi đàn ông...
Y Phù nhún vai, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ trêu chọc nhàn nhạt, nói:
- Anh quả là một người đàn ông có trách nhiệm... Nhưng có một số việc phải làm theo lòng mình đi... Hắc hắc...
Y Phù cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ cười cười tiếp:
- Tốt rồi, em đi nấu thuốc cho anh...
Nhìn Y Phù đi vào trong phòng, Giang Khương chần chừ một chút, rốt cục vẫn chưa đi vào ngay mà ngồi xuống trên một tảng đá lớn, lẳng lặng nhìn về phía đại doanh yêu tộc đang yên bình hiếm có.
Đầu hắn cảm thấy hỗn loạn vô cùng.
Thật ra đối mặt với yêu cầu của Tôn Diệu Nguyệt, nếu nói không động lòng là giả dối...
Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ, ai hắn cũng có cảm tình không cạn... Nhưng hắn đã có Tuyên Tử Nguyệt, thậm chí còn có Phan Hiểu Hiểu. Hắn cũng đã không biết phải xử lý thế nào rồi. Nếu giờ lại thêm hai vị này...
Nghĩ tới đây, Giang Khương không nén nổi đưa tay ôm mặt, thở dài thật sâu...
- Chuyện này... Thường ủy Giang, thật ra ngài cũng có thể suy nghĩ kỹ một chút...
Lúc này phía sau truyền tới một giọng nói. Giang Khương quay đầu lại, thấy Hoàng Văn Hiên đã đứng phía sau mình, cười khổ nhưng cũng không nói gì.
- Lần này thái độ của Tôn sơn trưởng tương đối cương quyết. Nếu ngài không đồng ý, chắc hẳn sẽ không có linh dược ủng hộ tiếp đâu...
Hoàng Văn Hiên cười khổ nói:
- Hiện tại trong viện đã gần như không còn gì rồi, trong thời gian ngắn chỉ sợ cũng không kiếm đâu thêm ra nhiều linh dược...
Giang Khương hít thật sâu một hơi, đứng dậy, chậm rãi lắc đầu, từ tốn nói:
- Cứ như vậy trước đi... Sau này lại nói tiếp!
Trong phòng làm việc của viện trưởng Thiên Y viện, Từ Khải Liễu nhìn người trên màn hình đối diện, sắc mặt nghiêm trọng nói:
- Tin tức chính xác chứ?
- Chính xác... Chúng ta đã phát hiện ra bộ lạc Vu Sư đã có hành động bất thường rõ ràng. Rất nhiều Đại vu sư đã tụ tập về hướng Tổ linh điện... Đồng thời một số lực lượng phụ thuộc Tổ linh điện đã bắt đầu chậm rãi chuẩn bị, để các Đại vu sư tiến vào Hoa Hạ rồi...
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh của người trên màn hình, Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu nói:
- Xem ra yêu tộc đã được bộ lạc Vu Sư ủng hộ rồi!
- Đúng vậy... Từ dấu hiệu trước mắt thì quả nhiên là như thế!
Tắt điện thoại, sắc mặt Từ Khải Liễu nghiêm trọng nói với thư ký đang đứng cạnh:
- Mời Trưởng ban Lưu và Trưởng ban Liêu tới phòng làm việc của tôi một chuyến!
- Vâng... Thưa viện trưởng!
Hai người Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn có mặt tại phòng làm việc của viện trưởng rất nhanh. Từ vẻ mặt nghiêm trọng của Từ Khải Liễu, hai người thoáng trầm ngâm một chút liền đại khái đoán được chuyện gì có thể khiến Từ Khải Liễu có vẻ như vậy.
- Bộ lạc Vu Sư đã bắt đầu có hành động khác thường rồi... Ban tình báo báo cáo, bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị tiến vào Hoa Hạ...
Quả nhiên Từ Khải Liễu mở miệng xác nhận ý nghĩ trong lòng hai người.
- Trước khi bộ lạc Vu Sư có biểu hiện chính thức với viện ta, chúng ta không có lý do gì ngăn cản đối phương bí mật nhập cảnh!
Từ Khải Liễu nhíu mày nói.
Lưu Mộc Dương và Liêu Long Căn nhìn nhau một lúc liền nói:
- Như vậy chúng ta cũng chỉ có thể chuẩn bị mọi biện pháp ứng phó thôi...
- Đúng vậy... Chỉ có thể chuẩn bị tốt mọi biện pháp ứng phó. Toàn viện tiến vào trạng thái cảnh giới!
Từ Khải Liễu chậm rãi gật đầu, sau đó nói:
- Chẳng qua liên quan tới chuyện này, chúng ta cũng phải có thông tin tốt cho Cổ Môn... Nếu sơn trưởng Cổ Môn đã nhúng tay vào việc này, như vậy hiển nhiên Cổ Môn không thể đặt mình nằm ngoài được. Ít nhất cũng không thể kéo chân chúng ta!
- Hẳn là như thế...
Nói đến việc này, trong mắt Lưu Mộc Dương đột nhiên hiện lên một tia khác thường, nói:
- Chẳng qua... Về phía Tôn sơn trưởng, hiện tại dường như có chút vấn đề!
- Vấn đề gì?
Từ Khải Liễu nghi hoặc nói:
- Hiện tại không phải cô ấy đang ở trong Phong Động Long Sơn sao?
- Không phải... Nửa giờ trước cô ấy vừa rời đi rồi!
Lưu Mộc Dương cười khổ lắc đầu nói.
Nhìn vẻ mặt hơi quái dị của Lưu Mộc Dương, Từ Khải Liễu nghi hoặc nói:
- Xảy ra chuyện gì rồi?
Nghe thấy Lưu Mộc Dương nói xong, rốt cục Từ Khải Liễu cũng hiểu rõ vì sao vẻ mặt của Lưu Mộc Dương lại quái dị như vậy.
Hơi mệt mỏi đưa tay xoa xoa mặt, Từ Khải Liễu hít thật sâu một hơi, sau đó nói:
- Vậy rốt cục Giang Khương tính thế nào?
- Người từ chối tại chỗ rồi... Nhưng... Nếu như Tôn sơn trưởng không tiếp tục cung cấp linh dược, như vậy Giang Khương không cách nào có thể giải phong cho vị Linh tinh điện hạ kia trong khoảng thời gian ngắn được...
Lưu Mộc Dương bất đắc dĩ buông tay, nói:
- Nếu trong khoảng thời gian ngắn Linh tinh điện hạ không thể giải phong, như vậy chúng ta cũng chỉ có thể để ngoại viện cứng đối cứng với đối phương, bị áp chế mạnh mẽ...
- Nhưng vấn đề là chúng ta không thể xác định vị trí đường ra bí mật của yêu tộc...
Lúc này Liêu Long Căn cũng cất lời nói:
- Hiện tại từ hành động bất thường của bộ lạc Vu Sư cho thấy, một khi bộ lạc Vu Sư tiến vào Hoa Hạ chúng ta, rất có khả năng là tới làm hậu thuẫn cho yêu tộc...
- Chỉ cần một khi yêu tộc thoát khỏi thế giới dưới lòng đất, bộ lạc Vu Sư sẽ vận dụng rất nhiều lực lượng tới ủng hộ yêu tộc... Đến lúc đó, có Tuyệt y đường hỗ trợ, bên kia còn có bộ lạc Vu Sư ủng hộ... Như vậy dù yêu tộc không thể đặt chân tại Hoa Hạ ta thì cũng có thể đứng vững tại Châu Phi...
Nói đến đây, vẻ mặt Liêu Long Căn nhanh chóng nghiêm túc lại, tiếp lời:
- Một khi đến Châu Phi, bọn chúng có thể hoàn toàn không kiêng nể gì nữa... Làm bất cứ việc gì chúng muốn!
Theo lời Liêu Long Căn, sắc mặt hai người Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương càng trở nên nghiêm trọng. Tất nhiên bọn họ cũng hiểu rất rõ tình huống này...
Muốn giải quyết việc của Giang Khương, nhưng đó lại không phải việc viện có thể đưa ra ý kiến...
- Cổ Môn thật sự coi trọng Giang Khương... Ý kiến này cũng tốt. Nếu Giang Khương cưới Sơn trưởng tương lai của Cổ Môn, như vậy ít nhất tương lai Giang Khương cũng cần bận tâm tới Cổ Môn nữa, mà cũng không phải chỉ đơn thuần nghĩ tới Thiên Y viện chúng ta...
Liêu Long Căn cười khổ nói:
- Theo trước mắt mà nói, thật ra chuyện này cũng là chuyện tốt...
- Đúng... Xem như là chuyện tốt. Nhưng việc này cũng chỉ có thể để Giang Khương tự mình quyết định...
Từ Khải Liễu chậm rãi lắc đầu, thở dài nói:
- Hiện tại hắn đã có một vị hôn thê rồi. Nếu để hắn lại lấy đệ tử của sơn trưởng Cổ Môn...
Lưu Mộc Dương hơi cau mày, trầm mặc một hồi rồi đột nhiên lên tiếng:
- Thật ra tôi vẫn nhớ rõ hai đệ tử này của Tôn sơn trưởng, dường như có quan hệ cực kỳ thân cận với Giang Khương... Nếu không thì Tôn sơn trưởng cũng sẽ không làm như thế!
- Đúng như vậy... Tôi cũng biết việc này...
Liêu Long Căn khẽ gật đầu, nhìn về phía Từ Khải Liễu, đột nhiên nở nụ cười:
- Vấn đề này thật ra cũng không thể coi là vấn đề được...
Nhìn dáng vẻ hai người như vậy, Từ Khải Liễu hơi nhíu mày. Tất nhiên bà cũng hiểu ý bọn họ là gì...
Thở dài một hồi, bà cười khổ lắc đầu nói:
- Mấy người đấy... Ôi... Đều do đám đàn ông mấy người ra cả....