Binh Vương Thần Bí

Chương 1220: Có chuyện gì vậy? 



- Một trăm triệu. 

 Nghe y sư Dương nói, sắc mặt hai mẹ con Hồ gia trong nháy mắt thay đổi. Mặc dù đã sớm biết được giá cả từ y sĩ Trương, nhưng sau khi được xác nhận, vẫn cảm thấy chấn động. 

 Bây giờ Hồ lão y sư đã giữ được mạng, cần dùng một trăm triệu để đổi lại sự bình phục hoàn toàn cho ông, nhưng nhiều tiền như vậy, chỉ sợ mọi người cũng phải do dự một phen. 

 Bây giờ thì không thể nào được. Cho dù Hồ gia tán gia bại sản cũng không kiếm ra được mười triệu, hơn nữa phòng khám cũng đã thế cho người khác, cũng không còn thuộc về mình nữa. Trong tình huống như vậy, kiếm một triệu cũng đã không dễ rồi. 

 Mà trước mắt lại cần đến một trăm triệu. 

 Cho dù có muốn nhờ Giang Khương trợ giúp và đối phương cũng đồng ý, nhưng đây là một trăm triệu, bọn họ không thể trả nổi. 

 Hai mẹ con nhìn nhau, sắc mặt do dự, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải. 

 Nhìn phản ứng của hai mẹ con, y sư Dương thở ra một hơi, nói: 

 - Thật không ai có thể gánh nổi chi phí điều trị này. Nếu như có thể, chúng tôi có thể sử dụng ba thang trước, chia làm ba ngày. Mặc dù hiệu quả kém đi một chút, nhưng chỉ cần Hồ y sư giữ vững bình phục, trong vòng từ nửa năm đến một năm, chắc chắn có thể đạt được trạng thái tự chăm sóc cho mình. 

 Nghe xong, ánh mắt của hai mẹ con sáng lên. Nếu có thể khôi phục được chức năng tự chăm sóc bản thân, như vậy là rất tốt rồi. Nhưng suy nghĩ lại, cho dù chỉ dùng có ba thang, nhưng cũng phải mất ba chục triệu. Cho dù Giang Khương chịu trợ giúp, cũng chỉ một phần nào đó thôi. Ít nhất bọn họ cũng phải chuẩn bị hơn mười triệu mới được. 

 Nhìn biểu hiện khổ sở của hai mẹ con, Giang Khương cau mày nhìn Dương y sư, nói: 

 - Dương lão, quyền của tôi là được bao nhiêu? 

 Nghe Giang Khương hỏi, Dương y sư thoáng tính toán một chút, sau đó nói: 

 - Dựa theo thông lệ, nếu Ủy viên thường vụ Giang cần sử dụng, nội viện sẽ miễn phí hoàn toàn. Nhưng mua cho người khác sử dụng, cần phải trả 70%. 

 - 70%? 

 Ánh mắt hai mẹ con Hồ gia lại sáng lên lần nữa. Nếu như dùng ba thang, từ ba chục triệu giảm xuống còn hai chục triệu. 

 Giang Khương cau mày, sau đó hỏi: 

 - Nếu sử dụng điểm để đổi? 

 - Điểm? 

 Ánh mắt Dương y sư lóe lên sự kinh ngạc, nhìn Giang Khương một chút. Thấy ánh mắt kiên trì của hắn, liền tính toán một chút rồi nói: 

 - Nếu sử dụng điểm, cậu sẽ được giảm giá xuống 50%. Nhưng Ủy viên thường vụ Giang, cậu cần suy nghĩ cho cẩn thận. Điểm có thể đổi thành tiền mặt, nhưng tiền mặt lại rất khó đổi thành điểm. 

 - Đúng, Thường ủy Giang, chỉ cần hai chục triệu là được. Nếu cậu cần xoay sở số tiền này, hẳn là không quá khó khăn. 

 Y sĩ Lý bên cạnh cũng khuyên. Ai cũng biết dùng điểm để đổi là chuyện không có lợi lắm. Thậm chí y sư Lý nguyện ý dùng mười triệu để đổi lấy điểm của Ủy viên thường vụ Giang. 

 Giang Khương cười lắc đầu: 

 - Nếu dùng tiền mặt, bảy chục triệu thật sự quá nhiều. 

 - Bảy chục triệu? Cậu tính mua toàn bộ liệu trình Hồi Xuân Tề? 

 Nghe Giang Khương nói, y sư Lý và y sư Dương ngẩn người. Có cần phải bỏ ra nhiều như vậy không? Tự có thể chăm sóc bản thân là tốt lắm rồi. Nhưng để Hồ lão trở lại trạng thái bình thường, mà ông cũng không phải cha mẹ ruột Giang Khương, tốn thêm năm chục triệu nữa, bọn họ nghĩ hoàn toàn không đáng. 

 Bây giờ hai người đều biết Giang Khương đang quản lý những mảng kiếm được tiền. Mỗi năm thu vào cũng được mười triệu. Áp lực kinh tế cũng không phải lớn lắm. Lúc này lại chịu vì một người thầy chỉ mới theo học có một năm bỏ ra nhiều như vậy là không đáng. Hơn nữa Hồ y sư đã hơn sáu mươi, có thể sống thêm mười năm nữa cũng đã thọ rồi. Hắn làm như thế đúng là không cần thiết. 

 Hai mẹ con Hồ gia cũng cảm thấy chấn động. Vốn bọn họ chỉ hy vọng Giang Khương có thể giúp được hai ba thang, giúp Hồ y sư khôi phục lại cuộc sống tự chăm sóc cho mình là tốt lắm rồi, nhưng lại không nghĩ đến người đệ tử chỉ mới theo học ông có một năm lại nguyện ý bỏ ra cái giá lớn như vậy để giúp ông bình phục. 

 Trong lòng Hồ lão phu nhân tràn đầy cảm động, run giọng nói: 

 - Giang Khương, nếu con có thể giúp sư mẫu nghĩ biện pháp mua hai ba thang, sư mẫu và sư phụ của con cũng đã cảm kích con lắm rồi. Ta, sư phụ và anh Vũ Bân của con sẽ nghĩ cách trả lại tiền cho con. 

 - Nhưng thật ra không cần phải mua nhiều như vậy đâu. Sư phụ con cũng đã cao tuổi rồi, có thể khôi phục lại mức độ nhất định là đủ rồi, không cần phải lãng phí như vậy. Nếu không, cả nhà sư mẫu không thiếu nổi con phần ân tình này đâu. Chỉ sợ sau này cả đời cũng không trả nổi. 

 Nghe Hồ lão phu nhân nói, Giang Khương mỉm cười trấn an: 

 - Sư mẫu, người yên tâm đi. Lúc trước sư phụ rất quan tâm con. Con là đệ tử, dĩ nhiên là phải đem hết toàn lực giúp đỡ người. Mặc dù thuốc có đắt một chút nhưng con vẫn có thể lo được. Đây cũng là chút hiếu tâm mà đệ tử cần làm. Người không cần lo lắng. 

 Nói xong, Giang Khương quay sang nhìn Diêu Nhất Minh ở đằng sau, trầm giọng nói: 

 - Nhất Minh, thông báo cho kho thuốc, đưa đến mười thang Hồi Xuân Tề. Chi phí cần chi trả, tôi sẽ thanh toán trong vòng một tháng. 

 - Vâng, Trưởng ban. 

 Diêu Nhất Minh cung kính đáp một tiếng, sau đó bước sang một bên gọi điện thoại. 

 Làm xong những thứ này, Giang Khương mới quay sang nhìn Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân đang tràn đầy kích động: 

 - Sư mẫu, người yên tâm đi. Lần này con cố ý chạy đến đây, chính là vì muốn đảm bảo sự an toàn cho sư phụ. Tất cả những vấn đề của sư phụ, con sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. 

 - Vâng, vâng. Giang Khương, cảm ơn, cảm ơn. 

 Nghe Giang Khương nói xong, nhìn nụ cười chân thành của hắn, hai mẹ con chỉ có thể liên tục gật đầu, nghẹn ngào bày tỏ lời cảm ơn. 

 Đám người y sư Dương ở bên cạnh nghe Giang Khương an bài mọi thứ, sau khi nhìn nhau một cái, ánh mắt càng kính nể nhiều hơn. Có thể thân ở địa vị cao nhưng không mất gốc, thậm chí còn không tiếc bất cứ giá nào, bỏ ra một số tiền lớn cho một người thầy chỉ dạy mình thời gian ngắn đủ để chứng minh, Ủy viên thường vụ Giang quả nhiên không giống người thường. 

 Hiệu suất của Thiên Y Viện đúng là tương đối cao. Sau khi nhận được lệnh, kho thuốc đã thuận lợi mang thuốc ra khỏi kho, đồng thời sắp xếp người ngồi trực thăng mang thuốc đến cho Giang Khương. 

 - Ủy viên thường vụ Giang, ở đây là mười thang Hồi Xuân Tề, xin anh kiểm tra và nhận cho. 

 Một y sĩ tam phẩm làm việc ở kho thuốc được hai cao thủ ngoại viện hộ tống, cung kính đưa cái hộp nhỏ bằng kim loại đến trước mặt Giang Khương, mời hắn kiểm tra thật giả. 

 Giang Khương nhìn mười ống thuốc bên trong và con dấu của kho thuốc, liền nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đưa tay nhận lấy máy tính bảng đối phương đưa sang, ký tên xác nhận vào biên lai. 

 Cung kính nhận lại máy tính Giang Khương đưa sang, vị y sĩ nhắc nhở hắn: 

 - Ủy viên thường vụ Giang, căn cứ theo yêu cầu của anh, xin anh thanh toán toàn bộ chi phí mua thuốc trước ngày 23 tháng sau, không nên chậm trễ. 

 - Tôi biết rồi, đi đi. 

 Đối với cách làm việc của Thiên Y Viện, Giang Khương ngược lại đã tập thành thói quen. Cho dù hắn là lãnh đạo cao tầng, cũng không có đãi ngộ đặc biệt. 

 Nghe Giang Khương xác nhận xong, vị y sĩ cung kính chào hắn lần nữa mới dẫn hai cao thủ ngoại viện rời đi. 

 Giang Khương đậy cái hộp lại, sau đó giao cho y sư Dương, cười nói: 

 - Được rồi, Dương lão, chuyện kế tiếp phải làm phiền ông 

 - Xin Ủy viên thường vụ Giang yên tâm. Tôi nhất định sẽ cố hết sức, đảm bảo Hồ y sư bình phục. 

 Có mười thang Hồ Xuân Tề, y sư Dương có lòng tin mười phần, lập tức đảm bảo. 

 - Được rồi, chuyện bên này tạm thời giao cho ông. Tôi không thể rời viện quá lâu. Ngày mai tôi có việc phải về trước. Có chuyện gì thì báo lại cho tôi biết. 

 - Vâng, Ủy viên thường vụ Giang. 

 Sáng hôm sau, khi mặt trời lên cao, Giang Khương trước khi rời đi lại đến phòng bệnh của Hồ y sư, cẩn thận quan sát tình huống lần nữa, lúc này mới mỉm cười nhìn y sư Dương, nói: 

 - Y sư Dương, chuyện kế tiếp phải làm phiền ông rồi. 

 - Được. Xin Ủy viên thường vụ Giang cứ yên tâm, sau khi dùng hết Hồi Xuân Tề, xác nhận tình huống của Hồ y sư ổn định, tôi mới quay lại viện. 

 Y sư Dương cung kính trả lời. 

 - Vâng, vất vả rồi. 

 Giang Khương gật đầu, sau đó bước đến chỗ Hồ lão phu nhân và Hồ Vũ Bân, muốn chào tạm biệt hai người trước khi đi. 

 Trò chuyện hai ba câu, thấy Hồ lão phu nhân đột nhiên muốn nói rồi lại thôi, Giang Khương mỉm cười, nói: 

 - Sư mẫu, còn có chuyện gì sao? 

 Giang Khương nghi ngờ hỏi. 

 Nói đến chuyện này, Hồ lão phu nhân lại thở dài, khổ sở nói: 

 - Đây chính là nguyên nhân sư phụ con bị trúng gió. 

 Hồ lão phu nhân đang định nói tiếp, đột nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ, sau đó có hai cảnh sát bước vào, còn có người đàn ông mang mắt kính khá quen mặt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv