Đôi khi, trong khoảnh khắc tĩnh lặng của cuộc sống, ký ức chợt ùa về như những cơn gió nhẹ.
Nhớ về một kỷ niệm đặc biệt nào đó, lòng người không khỏi dâng trào cảm xúc. Những hình ảnh, âm thanh và cảm giác xưa cũ bất chợt hiện hữu, như thể thời gian chẳng bao giờ trôi qua.
Khi nhớ về những kỷ niệm ấy, lòng người như trải qua một hành trình cảm xúc từ ngọt ngào đến xót xa.
Nụ cười thoáng hiện trên môi, ánh mắt lấp lánh niềm vui, nhưng đôi khi, cũng có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Sự lâng lâng khó tả ấy không phải vì những điều đã mất, mà vì giá trị vô cùng của những kỷ niệm đã từng sống trong ta.
Ngày hôm ấy, bầu trời mùa thu trong xanh, gió nhẹ lướt qua mang theo những chiếc lá vàng rơi khẽ nhàng.
Ánh nắng dịu nhẹ chiếu rọi khắp nơi, tạo nên một khung cảnh yên bình và thơ mộng. Minh Phong, cậu thiếu niên trầm lặng, dành những buổi chiều để ngồi dưới tán cây lớn, vẽ tranh và tìm kiếm sự yên tĩnh trong tâm hồn.
Nhưng cậu nào có hay, chính sự vô tình của tạo hóa để cậu cũng nhẹ nhàng gieo tương tư trong lòng người thiếu nữ.
Kỳ khi ấy cũng mới chuyển đến khu này, cũng thường dạo chơi để tìm chút thư giãn sau những giờ học đàn căng thẳng.
Hôm ấy, cô mặc chiếc váy trắng nhẹ nhàng, bước đi chậm rãi trên con đường lát đá, tận hưởng không khí trong lành và cảnh vật nên thơ.
Bước chân Kỳ vô tình đưa mắt cô đến chỗ Minh Phong đang ngồi. Cậu chăm chú vẽ, từng nét bút trên giấy thể hiện sự tập trung cao độ và một tâm hồn nghệ sĩ.
Kỳ dừng lại, ngắm mà không khỏi thán phục tài năng của cậu.
Phong bất chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sâu thẳm của cậu chạm vào ánh mắt trong veo của Kỳ
Cô gái với dáng người mảnh mai, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng, đang bước đi chậm rãi trên con đường mòn. Ánh nắng chiếu xuống làm sáng bừng gương mặt thanh tú, đôi mắt trong veo của cô khiến cậu không thể rời mắt.
Một cảm giác lạ lẫm nhưng quen thuộc tràn ngập trong lòng, như thể đã từng gặp ở đâu đó từ rất lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng lại, không gian xung quanh như biến mất, chỉ còn lại hai tâm hồn đồng điệu giữa mùa thu dịu dàng.
Kỳ khẽ mỉm cười, nét mặt hiện rõ sự ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Cô không thể ngăn trái tim mình dừng lại khi ánh mắt cô bắt gặp Minh Phong.
Chàng trai với dáng vẻ trầm lặng, tay cầm bút vẽ, toát lên sự cuốn hút khó tả. Cô cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, lòng dâng lên một cảm giác vừa lạ vừa quen.
Phải chăng có một sợi dây vô hình nào đó đang kéo hai người lại gần nhau, dù họ nghĩ mình chưa từng gặp mặt.
Ngay từ lúc ấy, hai trái tim dường như đã hòa cùng một nhịp, chỉ là con người ta không biết đến mà thôi.
Không gian như lặng im, chỉ còn lại tiếng gió xào xạc qua tán lá và nhịp tim rộn ràng của cả hai.
Họ đứng đó, nhìn nhau trong vài giây ngắn ngủi nhưng đủ để cảm nhận được sự kết nối đặc biệt.
Ánh mắt Minh Phong và Vân Nhã Kỳ như gửi gắm bao lời chưa nói, những cảm xúc chưa thành lời.
Cả hai không ai bước tới, cũng không ai rời đi.
Họ chỉ đứng lặng, trao nhau ánh nhìn đầy dung động. Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như mờ nhạt, chỉ còn lại hai người và cảm giác kỳ lạ, quen thuộc đến khó tả.
Bầu trời thu trong xanh vẫn dịu dàng tỏa nắng, làm nền cho cuộc gặp gỡ đầu tiên đầy cảm xúc.
Những tia nắng vàng óng xuyên qua tán lá rơi xuống mặt đất, tạo nên những vệt sáng lung linh.
Bất chợt, một cơn gió mạnh thổi qua, làm tung bay những chiếc lá vàng rơi xuống. Sấp giấy vẽ của Minh Phong bị gió cuốn bay, từng tờ giấy trắng bay lượn lờ trong không trung rồi đáp xuống chân Kỳ.
Cô khẽ cúi xuống nhặt tờ giấy, ánh mắt ngạc nhiên khi thấy bức phác họa.
Minh Phong vội vã tiến tới, khuôn mặt thoáng chút bối rối khi nhận ra tờ giấy đã lọt vào tay Kỳ.
- "Xin lỗi
Cậu nói, giọng trầm ấm nhưng có chút ngượng ngùng.
- "Đây là tờ giấy vẽ của tôi."
Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng, đưa tờ giấy lại cho Minh Phong.
- "Không sao đâu,"
cô nói, giọng nói nhẹ nhàng như chính con người cô.
- Cậu vẽ đẹp thật đấy.
Lại lần nữa vô tình Cả hai cùng nhìn nhau, cảm giác ngượng ngùng nhưng cũng rất chân thành.
Họ bắt đầu trò chuyện, từ những câu hỏi đơn giản về bức tranh đến những câu chuyện về cuộc sống và sở thích.
Thời gian như dừng lại, chỉ còn lại hai người trong khoảnh khắc đặc biệt này.
Nhã Kỳ nào có biết, đây là lần đầu tiên Phong thoải mái nói truyện như vậy.
- Cậu thường đến đây vẽ tranh sao?"
Kỳ hỏi, ánh mắt tò mò.
- "Đúng vậy,"
Minh Phong gật đầu.
- Ở đây tôi thấy thoải mái....
Kỳ lấy làm bất ngờ nhìn Phong vừa nói vừa hướng một ánh nhìn đầy buồn tẻ ra xa xăm.
Kỳ mỉm cười, ánh mắt lấp lánh.
- Vậy ngày mai cậu vẫn sẽ ra đây đúng không?
- Chắc là thế.
- Cả ngày mai, ngày mốt nữa chứ...
Phong quay sang nhìn Kỳ với vẻ thắc mắc.
Cô vẫn khẽ mỉm cười đáp.
- Ngày mai mình cũng sẽ đến đây. Cả những ngày sau đó nữa........
Minh Phong không nói gì, nhưng trong lòng cậu đang vui mừng khó tả, khuôn mặt cậu cũng trở lên tươi tắn...
Cuộc trò chuyện tiếp diễn, tiếng cười và những câu chuyện dần thay thế sự ngại ngùng ban đầu.
Họ cảm thấy như đã biết nhau từ lâu, cảm giác lạ lẫm ban đầu nhanh chóng tan biến, thay vào đó là sự kết nối và đồng cảm.
Một buổi chiều thu yên bình, dưới những tán cây vàng óng, Hai con người xa lạ tình cờ tìm thấy nhau.
Sự cố nhỏ ấy đã mở ra một cánh cửa mới, đưa họ đến gần nhau hơn, bắt đầu một hành trình mới đầy hứa hẹn và bất ngờ.
Thế nhưng, Kỳ dường như đã biến mất sau cuộc gặp gỡ đầu tiên ấy. Minh Phong cảm thấy bối rối khi không nhận được bất kỳ tin tức nào từ cô sau buổi gặp gỡ ấy.
Mỗi ngày, cậu đều mong đợi thấy Kỳ ở công viên, nhưng mỗi lần chỉ thấy cảnh vẻ đẹp yên bình của nơi này.
Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự chờ đợi trong vô vọng.
Trái tim cậu cảm thấy trống rỗng và lo lắng. Cậu không biết làm thế nào để tiếp tục tìm kiếm Kỳ, điều đó khiến cậu cảm thấy càng thêm cô đơn và bất an........