Sáng hôm sau, bầu trời trong xanh và nắng dịu nhẹ lan tỏa khắp sân trường. Kỳ bước vào lớp với tâm trạng rối bời.
Cô bước qua hành lang, nhìn thấy Phong đang ngồi một mình, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ. Kỳ hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình phải can đảm đối mặt với cậu.
Một giờ học nữa lại trôi qua, giữa hai người vẫn không có bất động gì xảy ra.
Trong giờ ra chơi, khi thấy Phong đang vẽ tranh một mình dưới tán cây xanh, cô quyết định tiến tới.
Bước đi vội vàng trên những bậc thang trơn trượt, Kỳ cố tình vấp ngã để thu hút sự chú ý của Phong.
- "Á!"
Kỳ hét lên, ngã xuống và vờ như đau đớn. Phong lập tức quay lại, đôi mắt lo lắng nhìn cô.
- “Có sao không?"
Phong bỏ tệp vẽ trên tay xuống, vội vã chạy tới, đỡ cô ngồi dậy.
Kỳ nhìn lên, đôi mắt ngấn lệ và khuôn mặt cố tỏ ra đau đớn. Cô khẽ gật đầu.
Phong giúp cô, ánh mắt vẫn đầy lo lắng nhìn vào vết xước trên chân cô.
- Để tôi đưa cậu xuống phòng y tế.
Kỳ hoang mang, vội đáp.
- Không.... không cần...... chỉ là một vết xước nhỏ thôi......
Hàm lông mày Phong khẽ cau lại, nhìn Kỳ dịu dàng, rồi đỡ cô ngồi xuống.
Trước sự ngỡ ngàng và ngại ngùng của Kỳ, Phong cúi xuống phía chân Kỳ.
Kỳ cảm thấy tim mình đập nhanh, không phải vì đau mà còn vì sự gần gũi với Phong. Cậu ấy nhẹ nhàng và cẩn thận, từng động tác khiến cô cảm thấy dung động.
Phong rửa vết thương bằng nước sạch từ chai nước của mình, sau đó dùng chính chiếc cravat trên bộ đồng phục mình cột vào chân Kỳ.
- Được rồi.
Xong xuôi Minh Phong đáp trong sự lo lắng.
Phong đứng dậy, ánh mắt nhìn Kỳ chất chứa bao lời muốn nói. Cậu không vội quay người đi ngay mà đứng đó, nhìn Kỳ như muốn chắc chắn rằng cô ấy thực sự ổn.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Nghe tiếng chuông Kỳ bất giác đứng dậy, khiếp vết thương đau nhói. Đôi tay khẽ run run của Phong vội đỡ lấy Kỳ.
Ánh mắt hai người lần nữa chạm nhau. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như lặng im, không gian xung quanh đứng lại.
Mọi âm thanh từ hành lang và lớp học như tan biến, chỉ còn lại đôi mắt sâu thẳm của Kỳ trong đôi mắt Phong.
Ánh mắt của Phong chứa đựng sự lo lắng, quan tâm xen lẫn chút lạ lùng, còn ánh mắt Kỳ lại tràn
ngập sự biết ơn, hối hận và một chút ngại ngùng.
Cả hai cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói lời nào, nhưng dường như có một sợi dây vô hình kết nối hai tâm hồn lại gần hơn.
Trong khoảnh khắc ấy, Kỳ cảm nhận được một cảm xúc sâu lắng và chân thành từ Phong mà trước đây cô chưa từng thấy.
Những đôi môi khẽ run rẩy.
- Xin Lỗi
Cả hai đồng thanh.
Một cảm giác ngượng ngùng lan tỏa qua từng giọt hồng hào trên gương mặt.
Kỳ nhìn Phong với sự nhẹ nhàng và cẩn trọng, nhưng trong đôi mắt nhỏ bé ẩn chứa sự tò mò và hi vọng.
Trong khi đó, Phong cũng không thể rời mắt khỏi Kỳ. Cậu cảm nhận được những cảm xúc phức tạp đang dấy lên trong lòng mình, và trong trạng thái này.Cậu thấy lòng mình tràn đầy những suy tư.
Hai con người, cùng mắt nhìn nhau, nhưng trong lòng đều có những sự bối rối và ngần ngại.
Cảm xúc lan tỏa, nhưng lời nói dường như bị kẹt lại trong họ. Cảm giác không thoải mái, nhưng cũng đầy kỳ vọng về một điều gì đó mới mẻ và đẹp đẽ sắp diễn ra.
Trong khoảnh khắc ngại ngùng này, có lẽ họ đang tìm ra cách để hiểu biết và gần gũi hơn với nhau, nhưng cũng chưa biết làm thế nào để diễn đạt điều đó.
Nhưng dù sao, điều quan trọng nhất là họ đã bắt đầu nhận ra sự hiện diện của nhau trong cuộc sống hàng ngày.
Dưới ánh sáng hiu hiu, trên dãy hàng lang dài, bóng hình cường tráng của cậu thanh niên trên tay đang ôm cô gái mà mình rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sự bất ngờ tràn ngập khuôn mặt của mọi người khi họ chứng kiến hành động này. Những ánh mắt tò mò, sự ngạc nhiên, lan tỏa trong không gian lớp học.
Minh Phong không mấy để ý đến những cái nhìn đó. Cậu chỉ tập trung vào việc chăm sóc Kỳ,. Bước vào phòng học, cật đặt Kỳ xuống vị trí của hia người,đó là nơi có ánh sáng tự nhiên và không gian thoáng đãng.
Kỳ cảm thấy ngạc nhiên và ngại ngùng trước sự quan tâm sự chăm sóc của Phong.
Dường như không ai trong lớp có thể hiểu được tình cảm phức tạp đang diễn ra giữa hai người này.
Nhưng điều quan trọng nhất là, trong khoảnh khắc ấy, họ đang tìm thấy lại sự gần gũi và hiểu biết lẫn nhau.
Với ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng, Minh Diệu và các bạn học trong lớp dần tiến lại gần hai người hỏi thăm.
Diệu Linh đứng từ xa, đôi mắt nhìn chăm chăm vào cảnh Kỳ được mọi người quan tâm, nhưng trong ánh mắt của cô, không phải là sự quan tâm hay lo lắng mà là ghen ghét.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, một cảm giác ghen tức không thể kiểm soát tràn ngập trong lòng Diệu Linh.
Cô cảm thấy bị tổn thương, bị bỏ rơi, trong khi cô lại chẳng ai hề để ý đến.
Một ánh nhìn bí ẩn từ một học sinh ở góc lớp nhìn về phía Diệu Linh, Cái nhìn khác lạ xen lẫn chút bất an.
Trong ánh nhìn ấy, có điều gì đó khác biệt, nhưng cũng đầy vẻ lo lắng.
Trọng Hiếu này không tham gia vào cuộc sống xã hội của lớp, thường ở một mình và không tham gia vào các hoạt động nhóm.
Nhưng hôm nay, ánh mắt của cậu ta dường như đặc biệt quan tâm về Diệu Linh, như có điều gì đó quan trọng mà cậu ta cảm nhận được từ cô.
Trong sự tò mò ẩn sau đôi mắt, cũng hiện lên sự lo lắng, nhưng không rõ ràng là lo lắng về điều gì. Có thể là sự lo ngại cho Diệu Linh, hoặc là một bí mật nào đó mà cậu ta biết và không muốn tiết lộ........