Buổi sáng rời khỏi Nhạn Thành ấy, Bình Cửu dậy rất sớm.
Bình Cửu xuống giường thu dọn quần áo, sau đó nghe thấy phía sau có tiếng người ngồi dậy.
Ánh mắt Thần Dục rất tỉnh táo, nhìn Bình Cửu thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi. Ngài mặc áo khoác ấm rồi xuống giường, một tay vòng lấy eo Bình Cửu.
Bình Cửu thuận thế nắm chặt tay ngài. Hắn nắm lấy cái tay với các khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài cứng rắn, hỏi ngài: “Sao thế? Sao không ngủ thêm một lát nữa?”
Thần Dục không vui, đáp: “Ngủ không được.”
Bình Cửu im lặng vài giây mới cúi đầu, kéo cái tay kia của Thần Dục đặt lên môi mình.
Hắn hôn nhẹ lên tay Thần Dục một cái.
Sau đó Thần Dục dùng một tay còn lại siết chặt lấy vạt áo Bình Cửu, đè xuống, cắn mạnh lên môi Bình Cửu một cái, rồi hé miệng, dùng môi lưỡi liếm sạch vét máu chảy ra, trong máu còn xen một mùi hương lạ.
Đến khi hai người hơi tách nhau ra tý, Bình Cửu dùng mặt trong ngón tay lau vết thương ở môi dưới, trên đó vẫn còn thấm ít máu: “Thói quen cắn người của ngươi vẫn không đổi à.”
Thần Dục buông lỏng vạt áo trước của Bình Cửu ra, nhưng ánh mắt vẫn chứa sự hờn dỗi, nhìn chằm chằm Bình Cửu: “Đừng để trẫm chờ quá lâu.”
Bình Cửu khẽ mỉm cười với ngài: “Yên tâm đi.”
Hắn đẩy cửa ra, không khí lạnh rét của mùa đông chợt ùa vào phòng.
Lúc này trời đang thổi gió, Bình Cửu bước đi, vạt áo màu xanh bay bay theo gió. Bóng lưng hắn giữa ánh nắng mặt trời hừng đông lấp lánh như những bụi cát vàng. Cho ta một cảm giác hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Thần Dục dựa vào cửa nhìn hắn đi xa, ánh sáng trong mắt ngài chợt tắt. Cái loại cảm giác không thể kềm chế, muốn xé rách tất cả lại tràn đến.
Ngài cau mày từ từ che ngực, ho khan một tiếng, máu trong miệng chợt tràn đầy.
Hai người trú trong túp lều nhỏ trên núi hồi bốn năm trước, Bình Cửu xắn nhẹ tay áo lên ra suối lấy nước, phía sau hắn là tà dương và mây mù vô tận, bóng lưng lúc ấy và bây giờ giống nhau biết bao.
Nhưng lại không giống.
Bây giờ, dù mặt Bình Cửu cười, nhưng không quay đầu lại nữa.
—————- phân cách ——————
Thói quen trong quá khứ khiến Bình Cửu xem mọi thứ đều bình thường, tự nhiên như nước chảy thành sông, cho dù có chuyện gì, Bình Cửu vẫn cảm thấy bình thường.
Hai ngày sống chung với nhau, trừ luôn giữ bản thân phải tỉnh táo, không làm đến bước cuối cùng, có thể nói biểu hiện của Bình Cửu vẫn rất ổn định.
Nhìn từ góc độ bản thân, nhiều lúc, hắn cũng không phải người thích cười.
Những nụ cười nhìn như vô tình ấy chỉ là một thủ đoạn ngụy trang, khiến người khác mất cảnh giác.
Cũng chỉ có vậy mà thôi.
Lần này tốn nhiều công sức như vậy cũng không phí, dành được một tháng tự do từ tay Thần Dục đúng là không dễ, thời gian của Bình Cửu rất gấp.
Có một số chuyện Bình Cửu chỉ mới đoán được một chút, giai đoạn này có nhiều chuyện hắn chưa rõ hết.
Hắn còn rất nhiều chuyện phải xác minh.
Sau khi xuất phát từ Nhạn Thành, hai ngày sau thì đến núi Nhạn Lộc.
Lúc Bình Cửu tìm được Tiết Sự An trong căn nhà lá trên núi, lão đang tập điều khiển cây gậy mới của lão.
Tiết lão quái ngồi trên ghế mây thấy Bình Cửu đến cũng không ngạc nhiên, vẻ mặt chẳng lộ chút bất ngờ nào, ngoắc tay gọi hắn đến, bảo: “Nào, Tiểu Thu hồng đến đây.”
Bình Cửu đứng lại bên cạnh lão. Tiết lão quái chống gậy đứng lên theo: “Chuyện lần trước ngươi truyền tin nói với ta, ta tra rồi, còn sẵn tiện tra thêm được mấy chuyện khác, hay giờ ngươi đoán thử xem?”
Bình Cửu nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng đi, ta đoán không ra.”
Tay Tiết lão quái run run chỉ vào mặt hắn: “Chậc, thằng nhỏ không lương tâm này!” kết quả thấy mặt Bình Cửu lại ngây ngươi ra: “Ể, miệng ngươi sao vậy?”
Hai ngày trước bị cắn chảy máu chưa lành, Bình Cửu dùng ngón tay sờ một cái, còn hơi đau. Loading...
Tiết lão quái một hồi lâu, thấy Bình Cửu không định nói, đành tức giận đi thẳng vào vấn đề: “Được rồi được rồi, coi như lão già này không tính toán với ngươi. Ta biết ngươi muốn nghe cái gì! Không phải trong thư lần trước ngươi bảo cảm thấy lai lịch của Vạn Hồn giáo khác thường à. Ngươi đừng nói, đúng là khác thường thật. Ngươi biết gì không? Trận tranh đoạt ngôi vị bốn năm trước, chúng chính là thế lực được lập nên bởi An vương, thái tử đời trước đại danh đỉnh đỉnh.”
Bình Cửu cau mày không lên tiếng. Hắn cảm thấy nếu Vạn Hồn giáo có liên quan đến triều đình, vậy việc liên quan đến An vương cũng không bất ngờ. Nhưng hắn càng nghĩ càng khó hiểu, nếu Tiết Sự An có thể tra được chuyện này, sao Thần Dục lại không biết, còn bỏ mặc tà giáo lộng hành đến bây giờ? Theo thủ đoạn của Thần Dục thì không thể nào.
Quả nhiên hắn lại nghe Tiết lão quái nói tiếp: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì. Chắc chắn ngươi đang nghĩ, các đảng phái của hoàng tử luôn tra tận gốc rễ đối phương, Thụy Vương không thể không biết sự tồn tại của tà giáo này, đúng không? Nhắc tới việc này cũng lạ, đêm trước khi đăng cơ năm đó, đừng nói Vạn Hồn giáo bị diệt môn chỉ trong vòng mấy ngày, riêng sào huyệt của Vệ vương cũng bị đào hết lên. Người do Thụy Vương phái đi sao ngài ấy không biết chứ? Ngài ấy đương nhiên biết, chỉ có điều thế lực đó quá nhỏ, ngài chẳng thèm hỏi đến thôi. Tính cách đuổi tận giết tuyệt này của người nhà họ Thần chắc đã thấm vào trong xương tủy, Thụy Vương Thần Dục cũng không ngoại lệ. Thậm chí ngài ấy còn làm đến cùng hơn cả ông ngài.”
Bình Cửu nghĩ một lát rồi nói: “Nói vậy… Vạn Hồn giáo là một môn phái không nên tồn tại trên đời, nhưng vì sao mấy ngày nay lại lớn lối như thế?”
Tiết lão quái dùng ngón tay vuốt cằm: “Điều lạ là ở chỗ đó, bốn năm trước, tân đế đăng cơ, người còn sót lại của phe đối thủ đều bị giết sạch sành sanh, ra tay rất tàn nhẫn, không hiểu sao nửa năm trước hoàng đế lại buông tay mặc kệ chứ.”
Bình Cửu chớt hỏi lại: “Hắn mặc kệ?”
Tiết lão quái nói: “Theo lời giải thích của ngươi thì Vạn Hồn giáo ở Nhạn Thành vốn nằm trong tầm kiểm soát của hoàng đế. Ngươi sống chung với ngài ấy mấy ngày nay, ngươi thấy ngài ấy có quan tâm không? Ngươi cảm thấy nếu ngài ấy nhúng tay vào thì Vạn Hồn giáo còn tồn tại được qua một ngày ư? Hơn nữa, điều khiến người ta không thể tưởng tượng nổi nhất là, ngươi biết ta may mắn tra được tin gì không?”
Bình Cửu hỏi: “Tin gì?”
Tiết lão quái nói: “An vương Thần Sâm còn sống.” Nói rồi lại bổ sung thêm một câu: “Tuy rằng gã ta sống mà như chết.”
Bình Cửu nghe lão nói úp mở như vậy càng cảm thấy khó hiểu: “Là sao?”
Tiết lão quái nói tiếp: “Ngươi cũng gặp Thần Sâm rồi đó. Trước đây gã bị ám hại, sức khỏe đã yếu. Năm đó Vệ vương Thần Hoắc đứng mũi chịu sào chết trước. Từ bắt đầu cuộc tranh quyền An vương vẫn không lộ diện, giờ gã mất tích, cũng không biết chết thật hay còn sống. Có điều khi đó Thụy Vương đã tính trước rồi, dù không giết gã, nhưng với sức khỏe của mình, Thần Sâm cũng không sống nổi mấy năm, có lẽ để gã tự sinh tự diệt. Bây giờ ha, có lẽ Thần Sâm sắp chết rồi, nên mới để Vạn Hồn giáo bộc lộ bản thân gã. Cụ thể gã muốn làm gì thì không ai biết. Có điều, vẫn là câu nói kia của ta, hoàng đế tự nhiên đổi tính, tuy chỉ là một Vạn Hồn giáo không quan trọng, không nổi được sóng to gió lớn gì, nhưng giờ hoàng đế mở một con mắt nhắm một con mắt, buông tay mặc kệ, đúng là không phải tác phong của ngài, ta nghi chắc chắn có cái gì đó trong này.”
Bình Cửu nghe hết, trong lòng cũng nắm rõ được phần nào, nói: “Nói như thế, An vương chịu ra mặt, không màn nguy hiểm như vậy, chắc chắn có mục đích của gã.” Nói rồi, Bình Cửu cầm kiếm lên.
Tiết lão quái thấy Bình Cửu ra vẻ muốn đi, vội ngăn hắn lại: “Này này này, ngươi đi làm gì hả?”
Bình Cửu nói: “Sào huyệt của Vạn Hồn giáo bây giờ ở đâu? Ta muốn tự mình đến xem.”
Tiết lão quái buồn bực: “Ngươi rảnh quá, tự nhiên đi tìm chúng làm gì hả?”
Bình Cửu im lặng trong chốc lát, bỗng xoay người nhìn Tiết lão quái, hỏi lão: “Lão có nghĩ tại sao cho tới bây giờ, Thần Dục vẫn không chịu buông tha ta không?”
Tiết lão quái há miệng, nhưng chợt nghĩ ra cái gì, không nói nữa.
Bình Cửu thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước, nói: “Bởi vì cho đến bây giờ, hắn vẫn đã cho rằng ta là huyết mạch cuối cùng của người Phục trong thiên hạ này. Bốn năm trước hắn ép ta đến đường cùng, là vì máu của ta có ích với hắn. Bốn năm sau hắn cứ dây dưa với ta như vậy, có lẽ là vì máu của ta có ích với hắn. Ta hiểu Thần Dục, hổ phù cấm quân điều khiển thế lực lớn như vậy, nếu bỏ mặc cho nó lạc bên ngoài, chắc chắn không phải chuyện hắn làm.”
Dừng lại trong chốc lát, vẻ mặt Bình Cửu bình tĩnh, nói tiếp: “Có thể cả lão và ta đều biết, máu của ta không có tác dụng gì với hắn.”
Mùi thuốc nồng nặc đến phát tanh thuở bé dường như chỉ cần nhấm mắt lại thì nó liền hiện ra trước mắt.
Bình Cửu nói.
“Bởi vì ta không phải người Phục.”