Bình Cửu định hai ngày nữa mới đi.
Đồng việc với hắn sẽ xuất phát trễ hơn phái Côn Sơn một ngày.
Trong hai ngày này, người nghe tiếng, hâm mộ hắn đến chơi khá nhiều. Bình Cửu cũng không ở lại quán trọ đó nữa.
Hắn nói lời chào tạm biệt với phái Thanh Nhạc ở cùng mình mấy ngày. Từ khi thân phận Lục Thu Hồng được công bố, mọi người phái Thanh Nhạc biết Bình Cửu muốn đi cũng khá khó khăn nên không giữ lại nữa. Bình thường Lăng Việt Phong hay đến tìm Bình Cửu chơi, mấy ngày nay nhiều người đến quá, Lăng Việt Phong không đến được. Ngay cả ngày Bình Cửu đi khỏi quán trọ, Lăng Việt Phong cũng chỉ có thể đứng trong đám đông mà nhìn Bình Cửu, muốn bước đến gần còn khó khăn.
Mãi đến khi Bình Cửu gần đi, gật đầu chào Lăng Việt Phong một cái, Lăng Việt Phong mới hơi ngượng ngùng mà ôm dưới quyền.
Bèo nước gặp nhau, xem như đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua.
Hai ngày sau, Bình Cửu bước vào một khoảng sân vắng lặng.
Trong sân còn chứa chút không khí có người từng sống ở đây, bàn, dụng cụ làm bếp, mọi thứ đều đầy đủ, trên hàng rào treo mấy loại rau quả tươi, thậm chí có mấy loại thuốc nhìn giống thức ăn. Nhìn cách bày trí ở đây khá giống nhà Bình Cửu ở Gia Khang.
Lúc Bình Cửu nhảy bất ngờ xuống sân, Thần Dục đang ngồi trên ghế đá trong sân.
Trên bàn đá có để một bộ ấm trà ngọc màu tím, tỏa ra ánh nhũ tinh xảo mờ ảo, thân ấm nhẵn bóng, được trang trí hoa văn theo kiểu cổ điển. Chỉ riêng tay nghề tạo ra một chiếc ly trong đó thôi cũng đủ nhìn ra bộ ấm trà này rất quý báu.
Thần Dục đặt một tay lên mép ly trà, thấy Bình Cửu đến, ngón tay trỏ và ngón tay giữa của ngài gõ nhẹ lên bàn, mắt nhìn Bình Cửu, nước trà nóng hổi bốc hơi lan tỏa trong không khi se lạnh của mùa đông.
Bình Cửu không nói gì mà chỉ ngồi vào chỗ đối diện Thần Dục, cầm một ly trà lên, uống một hớp.
Trà vào miệng thì có mùi thơm ngát, the the, dư vị chứa vị cam thoải mái. Bình Cửu buông ly xuống, thở dài một hơi, nói: “Trà ngon.”
Một tay khác của Thần Dục chống cằm rồi nói: “Đây là loại trà tiến cống đặc biệt của phương Bắc, thuộc loại trà ngon nhất thiên hạ. Ngươi thích không?”
Bình Cửu đặt ly trà lên bàn, nói: “Ngươi vừa nói đây là trà ngon nhất thiên hạ, sao ta lại không thích được chứ.” sau đó lại nhìn một vòng chung quanh nhà rồi nói tiếp: “Ở tạm có hai ngày, ngươi làm vậy mất công quá.”
Thần Dục không hề bị lay động bởi lời nói đó, đứng lên: “Vào xem xem.”
Bình Cửu bèn theo Thần Dục vào nhà.
Trong nhà sạch sẻ thông thoáng, dụng cụ trang trí nhà cửa thì rất đơn giản và ngăn nắp. Bình Cửu dời ánh nhìn đến hai cái hồ lô rượu, rồi chuyển qua giường ngủ, có mấy món đồ nhỏ hắn rất thân quen.
Bình Cửu nhặt nón rộng vành trên ghế dựa lên nhìn, hơi có phần bất đắc dĩ nói: “Cầm cái này tới làm gì?”
Hôm ấy Bình Cửu đi vội quá, không thể mang theo đồ trong nhà ở Gia Khang được, giờ thấy chúng xuất hiện ở đây, nói không bất ngờ là giả.
Thần Dục ôm lấy Bình Cửu từ sau, trầm giọng nói: “Không biết ngươi thích gì, ta nghĩ, không bằng chuyển tới hết.”
Bình Cửu lớn từng tuổi này, tất nhiên hiểu ngay ý của Thần Dục.
Đây là Thần Dục đang muốn lấy lòng hắn ư?
Có thể tưởng tượng được hoàng đế bệ hạ e rằng chưa từng làm những chuyện như vậy vì người khác, có lẽ vì thế nên ngài không hiểu, cách dỗ đàn ông không giống với dỗ phụ nữ.
Bình Cửu thấy hơi mắc cười, thế là thấp giọng cười ra tiếng.
Thần Dục tựa vào lưng hắn, thấy khoang ngực Bình Cửu run run bèn hỏi hắn: “Ngươi cười cái gì?”
Bình Cửu nói: “Ta không nghĩ tới, hóa ra người như ngươi còn có thể phí công suy nghĩ vì người khác như vậy, thật sự làm người ta bất ngờ quá đi.”
Thần Dục siết chặt tay, thật lâu không lên tiếng. Bình Cửu xoay người, thấy gương mặt Thần Dục lạnh lùng, Bình Cửu hỏi ngài: “Sao vậy?”
Giọng Thần Dục không được tự nhiên: “Ngươi không thích à?”
Bình Cửu dịch mặt về trước một chút, vẫn cười dịu dàng hỏi: “Để ta xem nào, giận rồi?”
Hơi thở Bình Cửu phả vào người Thần Dục, sự giận dữ của ngài như bị rút bớt, chỉ nói: “Còn thể thống gì, ngươi… “
Thần Dục chưa nói hết câu, Bình Cửu đã hôn một nụ hôn nhẹ lên khóe mắt ngài.
Thần Dục như giật mình, tỉnh táo lại thì Bình Cửu dời môi đi, có điều mặt hắn vẫn cứ dựa vào mặt ngài rất gần, giọng nói khàn khàn chứa chút tình ý dịu dàng: “Đừng giận mà, mấy cái này, cái nào ta đều rất thích, được chưa?”
Mắt Thần Dục sắp rưng rưng, nhìn sang một hướng khác, nói: “Còn nhà bếp ngươi chưa xem.”
Bình Cửu đứng thẳng người, nhìn Thần Dục bỏ đi trước dẫn đường, nhưng bóng lưng thì còn hơi cứng ngắt kiên cường, nụ cười trên mặt Bình Cửu nhạt đi. Loading...
Bất kể giả vờ hay thật lòng, bàn về chút chiêu trò phong nguyệt cỏn con trên tình trường ấy, Lục Thu Hồng đã nhuyền nhuyễn từ lúc hai mươi tuổi.
Bảy phần kiên nhẫn, ba phần tình yêu đích thực, còn muốn khiến cho Thần Dục có thể nhượng bộ tới trình độ nào, vậy thì phải xem tạo hóa rồi.
—————— đường phân cách ——————
Mùa đông, trời tối rất sớm, tà dương đỏ ửng ở phía chân trời ấy bắt đầu lặn xuống, đèn từng nhà cũng bắt đầu sáng lên theo.
Chờ hai người ăn cơm xong, trời đã không còn sớm.
Dọn dẹp xong, Thần Dục theo Bình Cửu ra khỏi nhà bếp, nói: “Sáng sớm ngày kia ngươi phải đi rồi ư?”
Bình Cửu biết ngài muốn nói gì, bèn đáp: “Sao thế, không nỡ để ta đi à?”
Thần Dục không trả lời.
Bình Cửu lại nói: “Đã hứa với nhau rồi đó, ta đi rồi, không được kêu người theo dõi ta nha.”
Nói hết câu vẫn không thấy Thần Dục đáp lời.
Lúc này, Bình Cửu mới quay đầu nhìn ngài, nói: “A Dục, ngươi đồng ý với ta rồi.”
Một tay để hờ trên bàn của Thần Dục bỗng nắm chặt, nhìn chằm chằm Bình Cửu: “Một tháng trước giao thừa, trẫm phải biết tin tức của ngươi!”
Bình Cửu xoay người đứng trước mặt Thần Dục, im lặng trong chốc lát rồi nói: “Ngươi muốn nuốt lời à?”
Bình Cửu nói vậy rồi nhưng vẫn thấy Thần Dục cứ mím môi im lặng, Bình Cửu không nói tiếp nữa. Có điều hắn mới định quay người đi đã bị người ấy ngăn cản. Thần Dục bỗng bắt chặt lấy cánh tay Bình Cửu: “Chờ chút!”
Ngài nghẹn ngào một hồi, tựa như đang để tâm tình mình bình tĩnh lại, nhưng lúc mở miệng, giọng với cứ khàn khàn không trôi chảy: “Trẫm đồng ý với ngươi.”
Bình Cửu nhìn hàng rào, dáng lưng hắn thẳng tắp. Dưới ánh trăng, gương mặt hắn tự nhiên có một phen thanh quả gần như không có tình cảm. Hắn vẫn cứ im lặng như thế.
Bầu không khí thoáng chốc có phần lạnh xuống.
Nhưng sau đó, Thần Dục từ từ ôm lấy Bình Cửu từ phía sau, thở dài một hơi, nói: “Bình Cửu.”
Bình Cửu vẫn không lên tiếng, vẻ mặt Thần Dục có phần không vui.
Một lát sau, Bình Cửu thở dài một hơi, nói: “A Dục, ngươi biết ta không thích như vậy.”
Thấy giọng điệu Bình Cửu trở lại như thường, Thần Dục từ từ nói: “Nếu vừa rồi trẫm nói không thì sao?”
Bình Cửu không cười nhẹ, nhưng nụ cười này chẳng vui vẻ gì: “Chắc là ta sẽ đi thẳng.”
Bình Cửu cảm nhận vòng tay ôm eo mình bỗng siết chặt, vỗ nhẹ mu bàn tay Thần Dục: “Cho ta một tháng, ta chắc chắn sẽ đứng trước mặt ngươi trước giao thừa, được chứ?”