"Ngôn Ngôn, chúng ta rốt cuộc hôn nhau giữa đám người."
Đây từng là một sự chờ đợi, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện.
Hơn nữa, còn ở một ngày đáng giá kỷ niệm như vậy, vào sinh nhật 28 tuổi của Chu Thụ.
Cái hôn này... ở giữa muôn vàn ánh mắt, bên dưới ánh đèn tụ quang, giống như một thứ phép thuật có thể ngưng đọng thời gian, khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây ngay cả hô hấp cũng tạm ngừng.
Hội trường to như vậy trong chớp mắt im lặng đến mức tiếng thở nhẹ của người trước mặt cũng có thể nghe được rõ ràng.
Lát sau, đợi đến lúc mọi người có thể phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì Chu Thụ và Cận Ngôn cũng đã tách ra, microphone lại rơi vào tay Chu Lệ Lệ.
Nàng ho nhẹ hai tiếng, duỗi tay chỉ về một phía dưới khán đài, "Đằng kia, đúng rồi, là mấy cô cậu phản ứng mau, nếu kịp chụp ảnh hay quay phim gì đó thì nhớ đừng phát lên mạng ha. Mọi người hiểu mà, Thụ ca đã quyết định lui vòng, thật sự không nghĩ lại một lần nữa 'chiếm dụng tài nguyên công cộng', người một nhà chúng ta yên lặng vui vẻ là đủ rồi, không nên cho người ngoài xem."
"Còn có bên kia, mấy bảo bối đang che miệng khóc ấy, khóc vừa vừa thôi kẻo ngất xỉu a."
Không thể không nói, Chu Lệ Lệ quả thật là vị trợ lý với IQ và EQ luôn luôn online.
Chỉ mấy câu liền có thể đánh thẳng vào lòng fans, kéo bọn họ vào trận doanh của "người một nhà", hơn nữa cũng không quên hỗ trợ giảm bớt sức nóng trong hội trường.
Tuy rằng cuối cùng có lẽ vẫn không ngăn được ảnh chụp bị tuôn ra ngoài, nhưng tốt xấu gì cũng có thể giảm bớt nguy cơ mọi người lan truyền nó một cách vô tội vạ.
Chỉ có điều, các fans hiển nhiên vẫn còn chưa thoát khỏi trạng thái ngốc lăng. Như vậy cũng tốt, quá mức kinh ngạc so với quá mức đau lòng thì dễ dàng hồi phục hơn.
Chu Thụ và Cận Ngôn cứ như vậy mà làm một trận hôn môi "oanh oanh liệt liệt", không ngờ lại có thể giúp đỡ giảm bớt rất nhiều cảm xúc bi thương của buổi tiệc chia tay này.
Phân đoạn chia tay bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn so với trong tưởng tượng, ảnh đế Chu Thụ và "Omega" của anh ấy nắm tay nhau bước xuống sân khấu, vẫy tay chào các fans.
Đến đây, buổi meeting cáo biệt fans do Chu Thụ lâm thời nảy lòng tham đã có thể hạ màn một cách viên mãn, tặng cho kiếp sống diễn viên của anh thêm một mạt sắc thái ấm áp đẹp đẽ.
Không ngoài dự đoán, hình ảnh hai người hôn nhau đêm đó đã bị rất nhiều fans chụp được, hơn nữa còn có không ít là chất lượng HD, chỉ là bọn họ đều lặng lẽ gửi vào hộp thư cho Chu Thụ, không ai đăng lên mạng xã hội.
Không biết là do lời nói của Chu Lệ Lệ có hiệu quả, vẫn là do chính bản thân các fans này vốn dĩ đã có tính tự giác cao.
Tóm lại, trên mạng không xuất hiện thông tin gì về cái hôn kia, chỉ có hình ảnh hai người nắm tay và cùng nhau cắt bánh kem.
Chu Thụ chọn mấy tấm ảnh fans gửi lưu về di động, cũng cảm ơn bọn họ.
Sau đó, tiếp tục nhận được bọn họ chân thành chúc phúc.
Không ngờ rằng, sau khi lui vòng lại có thể kéo gần khoảng cách với fans, điều này thật sự an ủi trái tim Chu Thụ.
Ngoài ra, có vài fans CP cũng gửi lời nhắn đến trang web của bệnh viện thú cưng, nói rằng sẽ thường xuyên nằm vùng ở đây, nói không chừng lại có thể nhìn thấy bác sĩ Cận ôn nhu vuốt lưng cho mèo.
Năm nay, Cận Ngôn tặng cho Chu Thụ một phần lễ vật, cậu nói, hai người xa cách 5 năm, cậu cũng thiếu anh quà sinh nhật của 5 năm.
Năm thứ sáu, cậu rốt cuộc trở về, lại cảm thấy làm cái gì cũng không thể bù đắp.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Cận Ngôn quyết định dùng tên Chu Thụ để thành lập một quỹ hội chuyên cứu trợ động vật nhỏ lưu lạc.
Vì thế, Chu Thụ cũng chia sẻ tin tức này lên tài khoản chính thức của mình, dặn dò các fans sau này không cần tặng quà cho anh, nếu có thể thì hy vọng mọi người sẽ dùng một phần tiền tiêu vặt quyên góp cho quỹ hội, cùng chung tay làm chút gì đó cho các em động vật nhỏ bị bỏ rơi không nơi nương tựa.
Về sau, Chu Thụ cũng sẽ tổ chức hoạt động offline với danh nghĩa của quỹ hội, nếu danh khí của anh có thể mang đến hiệu ứng ích cực cho cộng đồng, như vậy ba năm qua chìm nổi trong giới giải trí cũng xem như đáng giá.
Sinh nhật Chu Thụ qua đi không bao lâu, anh liền nhận được đôi nhẫn trước đó nhờ Tưởng Sam thiết kế.
Kiểu dáng là phong cách mộc mạc mà Chu Thụ yêu cầu, đều là loại nhẫn đơn giản điệu thấp.
Chiếc nhẫn của Chu Thụ khá tinh tế, ở giữa nạm một viên đá tinh xảo phát ra ánh sáng nhu hòa mang hình dạng của giọt mưa. Mà chiếc nhẫn của Cận Ngôn thì thô hơn một chút, không nạm đá quý, nhưng mặt ngoài có khắc ám văn hình sóng biển.
Khi hai chiếc nhẫn được ghép thành một khối thì sẽ trông như giọt mưa sắp rơi vào hải dương.
Phần trong từng chiếc nhẫn phân biệt khắc các chữ cái đầu trong phiên âm tên của đối phương, là thể chữ viết hoa độc đáo do Tưởng Sam tự điêu khắc.
Đôi nhẫn này thể hiện vô cùng rõ ràng tâm ý của Chu Thụ, sau khi nhận được, anh liền chụp ảnh nó để gửi cho Tưởng Sam kèm theo lời cảm tạ.
Ai ngờ nhất thời trượt tay, lại chia sẻ cho người được cố định ở vị trí đầu tiên trong phần mềm chat.
Một lúc lâu sau, di động của Chu Thụ rung một cái, anh chạm vào màn hình, trông thấy một tin nhắn đang nằm chễm chệ trên đó, đủ sức khiến ngón tay anh cứng đờ.
- Ca...
Chu Thụ khẽ nhắm hai mắt, yên lặng đưa tay lên đỡ trán một hồi.
Giờ thì hay rồi, kinh hỉ gì đó đã không có nữa.
Anh nghĩ, thôi, dù sao kết hôn đều lâu như vậy, cũng không kém một cái kinh hỉ.
Nhưng cái lỡ tay này thật sự quá ngu xuẩn, nói thế nào cũng phải giải thích một chút.
Vì thế, Chu Thụ nhắn lại cho Cận Ngôn.
- Gửi nhầm người.
Không ngoài dự đoán, người bên kia nhận được tin nhắn liền sửng sốt, vừa gửi một chuỗi "???" còn nóng hôi hổi đã lập tức gọi điện thoại cho Chu Thụ.
"Alo", Chu Thụ nghe điện thoại, không nhịn được cười, âm thanh phát ra đều run run.
"Ca, giải thích một chút, cái gì kêu 'gửi nhầm người'?" Giọng nói bất đắc dĩ của Cận Ngôn từ trong điện thoại truyền đến, hiển nhiên là cố ý muốn ai đó hống hống mình.
Chu Thụ mới không có thời gian hống bạn nhỏ này, anh cảm ơn Tưởng Sam xong còn phải đến bệnh viện làm phúc tra khoang sinh sản.
"Ý trên mặt chữ đó." Cực kỳ kiêu ngạo.
Cận Ngôn bị chọc giận đến vui vẻ, rầm rì bên kia điện thoại: "Đây là vừa mới kết hôn không bao lâu đã nhìn chán, muốn đổi người mới sao..."
"Đúng vậy, nhìn chán rồi, làm sao bây giờ a?" Chu Thụ không cam lòng yếu thế, vừa thu thập đồ đạc vừa tiếp tục trêu chọc.
"Vậy a..." Cận Ngôn kéo dài ngữ điệu, đưa môi sát vào điện thoại, chuyển sang nói khẽ, "Xem ra đêm nay cần phải cho ca ca một lần nữa trải qua 'một đêm khó quên' a ~"
"......" Chu Thụ đầu hàng, khựng lại hai giây, chỉ nói được ba chữ, "Em câm ngay."
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười khẽ của kẻ thực hiện được ý đồ. Hai người còn tiếp tục nị oai bằng miệng thêm một hồi thì cuộc gọi này mới kết thúc.
Đầu tháng Ba, thời tiết ở Hải Thành vẫn là lạnh đến xương, chỉ là từ bông tuyết lớn bay tán loạn đổi thành vừa mưa vừa tuyết, hiển nhiên cái trước càng làm cho lòng người vui vẻ.
Chu Thụ mặc một cái áo khoác màu xám đậm, lấy một cây dù cùng màu, lái xe đi đến bệnh viện ngoại thành.
Anh hẹn Chu Lệ Lệ cùng đi, Cận Ngôn và Chu Thụ đều cho rằng tuy anh đã lui vòng nhưng nhiệt độ vẫn chưa giảm nhanh như vậy, nếu ở khoa phụ sản bị ai chụp được thì cũng có thể nói là bồi Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ lúc ấy nghe xong đề nghị này liền hào phóng đáp ứng, vì thế, Chu Thụ một bên biểu đạt cảm kích một bên sinh ra tia cảnh giác trong lòng.
Quả nhiên, Chu mỹ nữ am hiểu "Tâm lý cưỡng chế chi tiêu" chỉ mới tới cửa phòng chờ khám bệnh đã gửi cho Chu Thụ ảnh của một bộ lễ phục định chế cao cấp vừa mới ra lò.
Chu Thụ cắn răng, khóe miệng giật giật, lạnh lùng nói hai chữ, "Nằm mơ."
Chu Lệ Lệ hiển nhiên đã sớm đoán được phản ứng của đối phương, không chút để ý hành vi "vắt chanh bỏ vỏ" của ai đó, chỉ lo báo số đo của chính mình.
Còn dõng dạc nói, "Một Omega như hoa như ngọc diễm áp quần phương là tớ đây, hôm nay phải hy sinh danh dự để bồi cậu tới khám bệnh, có chút tiền tiêu vặt như thế mà cậu cũng keo kiệt với tớ à?"
Chu Thụ trong lòng khinh thường hừ lạnh, nhưng cũng gửi số đo cho một người bạn làm nhà thiết kế, sau đó... mới bỗng dưng phát hiện một sự thật.
Hôm nay là thứ hai, bệnh viện ít người, cho nên đây rõ ràng là một cái bẫy... lỗ nặng rồi a.
Còn chưa "bi thương" bao lâu, tên của anh đã được gọi đến, Chu Thụ vội vã hoàn hồn, cùng Chu Lệ Lệ đi vào phòng khám quen thuộc kia.
Vào phòng, vừa ngồi xuống, anh liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "A, lại gặp mặt nha."
Đúng là vị bác sĩ nhiệt tình lần trước, bác ấy nhìn qua nhìn lại giữa Chu Thụ và Chu Lệ Lệ vài cái, sau khi xác nhận người đăng ký khám vẫn là Chu Thụ mới nhẹ nhàng thở ra, "Làm tôi sợ nhảy dựng, còn tưởng rằng cậu vừa mới có lại khoang sinh sản thì đã hối hận muốn đánh dấu Omega."
Chu Thụ nghe thấy ý nghĩ kỳ quái này liền bị sặc đến phải ho lên hai tiếng, anh tự giác đi đến nơi đặt dụng cụ, nằm xuống chiếc giường cạnh đó.
Bác sĩ cười trò chuyện vài câu với Chu Lệ Lệ, cũng giống như lần trước bắt đầu bôi lớp keo dùng cho siêu âm lên bụng Chu Thụ.
Dụng cụ lạnh lẽo một lần nữa đụng vào làn da, Chu Thụ vẫn chưa thể quen thuộc nên rùng mình một cái.
Chu Lệ Lệ đưa mặt lại gần, có chút tò mò nhìn chằm chằm màn hình. Một lúc lâu sau, bác sĩ mới thu dụng cụ, gật đầu nói: "Khoang sinh sản phát triển rất khá, đã có thể tiến hành vĩnh cửu đánh dấu."
Lời này vừa ra, người đứng bên cạnh màn hình liền nhướng mày, cố ý tỏ ra kinh ngạc: "Woa woa ~". Chu Thụ bất đắc dĩ ngăn cản chính mình thở dài, bắt đầu hối hận vì cái gì một hai nhất định phải dẫn người này tới bệnh viện cùng mình.
Ngoài mặt thì vẫn giữ được vẻ lạnh lẽo gợn sóng bất kinh, nhàn nhạt gật đầu, nói cảm ơn bác sĩ, trong lòng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc hội chẩn này.
Ai ngờ vị bác sĩ này vẫn nhiệt tình y hệt lần trước, hơn nữa, không biết có phải là do thứ Hai thật sự chẳng có bao nhiêu người đến khám hay không, cho nên sau khi đánh xong đơn thuốc thì bác ấy liền nhìn Chu Thụ với ánh mắt tràn ngập từ ái, bắt đầu dặn dò đủ thứ chuyện.
"Thân là một Alpha có năng lực sinh dục, khi đi ra cửa nhất định phải bảo vệ tốt bản thân a!"
"Tuy rằng hiện tại trừ Enigma thì không ai có thể đánh dấu Alpha, nhưng vạn nhất cậu đụng trúng Enigma nào đó thì biết làm sao bây giờ!"
Chu Thụ nghe vậy thì cảm thấy đau đầu một trận, Chu Lệ Lệ lại như khám phá ra chuyện thú vị, nghẹn cười phụ họa, "Đúng vậy đúng vậy, bác sĩ nói quá đúng! Alpha mỗi khi ra cửa đều phải biết bảo vệ chính mình nha!" Dứt lời còn nhướng mày nhìn Chu Thụ.
Chu Thụ quay mặt sang chỗ khác, cảm thấy quá khó khăn để kiềm chế chính mình không phát cáu với đối phương.
Nhưng bác sĩ lại tựa hồ rất muốn tìm người nói chuyện phiếm, vẫn còn lải nhải không chịu thả người đi.
"Tôi nói cậu nghe, chàng trai trẻ à, Alpha bị Enigma đánh dấu thì sẽ tiến vào động dục kỳ, hơn nữa, khi Enigma tiến vào dịch cảm kỳ thì cậu cũng sẽ bị cưỡng chế tiến vào động dục kỳ."
"Alpha tiến vào động dục kỳ nếu bị Enigma vĩnh cửu đánh dấu, vậy thì cũng không khác gì Omega nha, t*ng trùng sẽ làm tổ, cậu nhất định sẽ mang thai."
Chu Thụ nghe đến đó, bị nước miếng của chính mình làm sặc đến không ngừng khụ lên, Chu Lệ Lệ ở bên cạnh thì cười đến nước mắt đều chảy ra.
"Xin phép..." Chu Thụ khụ xong, rốt cuộc quyết định mở miệng ngăn cản bác sĩ trước khi bác ấy nói ra vấn đề gì "kinh người" hơn nữa, trực tiếp đứng dậy, "Cảm ơn bác sĩ, bác yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình."
"Ai nha, vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi!" Bác sĩ vui mừng đứng lên theo, còn "tận chức tận trách" mà nhắc nhở một điều quan trọng, "Nếu không muốn mang thai, vậy thì nhớ uống thuốc sau khi vĩnh cửu đánh dấu nhé! Nhất định nhớ rõ mua loại thuốc chuyên dụng cho Alpha, ngàn vạn lần đừng mua nhầm loại dành cho Omega nha!"
Chu Thụ nuốt nuốt cổ họng, chịu đựng không cho gương mặt của mình biến thành hồng nhạt, trầm giọng nói, "Cảm ơn bác sĩ, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước."
Sau đó chạy trối chết.
Bác sĩ ở phía sau còn lưu luyến phất tay, nói lớn: "Con gái của tôi rất thích phim của cậu, có dịp lại đến đăng ký khám chỗ tôi nhé!"
"......"
Chưa kể, từ xa vẫn còn nghe được tiếng cười bén nhọn của Chu Lệ Lệ, Chu Thụ nghĩ thầm, sau này tuyệt đối sẽ không đến bệnh viện này nữa.