Tiếng đàn Không quen thuộc vang lên, những người đang ngồi ở đây phảng phất đã bị đưa về chốn cố đô đầy ắp hương phấn son kia.
Tất cả những người từng nghe Chu Thụ hát đều bị kinh diễm, ngay cả công ty quản lý cũng không chỉ một lần đề nghị anh lấn sân sang lĩnh vực âm nhạc, biến hình tượng của anh thành nghệ sĩ toàn năng.
Nhưng đều bị Chu Thụ từ chối.
Cái gọi là "làm người phải biết đúng phận" (1), ánh sáng mà mỗi người có thể nhận được trong đời đều là có hạn, cho nên không thể tham lam.
Chu Thụ không mưu cầu danh lợi, cũng không nghĩ trở thành nhân vật lợi hại hơn, có thể hát ca khúc chủ đề cho bộ điện ảnh mà bản thân mình tham gia diễn xuất, anh đã cảm thấy mỹ mãn.
Tiếng nhạc đã dừng, nhưng thanh âm của nó dường như còn lưu tại không trung.
Toàn trường theo dư âm mà yên tĩnh thật lâu, cuối cùng, ngàn đôi mắt dõi theo ánh nhìn của Chu Thụ mà rơi xuống một người đang ngồi ở hàng ghế thứ nhất.
Lần này, tất cả bọn họ đều nhìn thấy Cận Ngôn đang xen lẫn giữa đám người, âm thanh thảo luận càng truyền càng xa, trong chớp mắt, toàn bộ hội trường đều đã biết, người này chính là Omega đã cùng Chu Thụ đăng ký kết hôn.
Ai ngờ, Chu Thụ nghe tiếng nghị luận cũng không có ý định thu hồi ánh mắt của mình, ngược lại, đôi con ngươi càng trở nên nhu hòa hơn, tựa như sóng biển trong gió đêm của mùa hè, luôn lưu giữ ấm áp của riêng nó.
"Mọi người hẳn là đã đoán ra người tôi đang nhìn là ai."
Hội trường đang yên tĩnh, lời nói của Chu Thụ lại giống như tiếng trời mà tứ tán khắp nơi, vài giây sau liền bị tiếng thét chói tai của ngàn người vùi lấp.
Bọn họ không ngờ tới, sinh thời chẳng những có thể nhìn đến dáng vẻ ôn nhu như nước của ảnh đế, cư nhiên còn có thể ngồi tại chỗ ăn đến đường thật do chính chủ tự tay phát.
Hơn nữa, còn có thể tận mắt trông thấy vị Omega A đến tận trời của ảnh đế.
Đúng là không ăn ảnh, người thật còn soái hơn ảnh chụp không biết bao nhiêu lần.
Dáng vẻ "chim nhỏ nép vào người" túm góc áo của ca ca trong ảnh chụp đã hoàn toàn không thấy, giờ phút này, người thật đang nhẹ nhàng nhếch lên khóe miệng, mang theo mị lực trầm ổn khiến người ta không tự chủ được mà sa vào, nếu người này là Omega, vậy cũng nhất định là Omega đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.
Có thể tận mắt trông thấy bạn lữ của Chu Thụ, mọi người càng thêm khống chế không được hưng phấn, thanh âm trêu chọc ầm ĩ hỗn loạn dưới đài. Đến khi nghe được câu "Đứng ở đỉnh của chuỗi thức ăn chính là Omega đệ đệ đi", Chu Thụ rốt cuộc cũng bị chọc cười.
Omega đệ đệ...
Giả thiết này quả thực chỉ cần tưởng tượng là có thể cười ra tiếng.
Đứng trên sân khấu lúc này, có một khắc, Chu Thụ đột nhiên xuất hiện ảo giác.
Ngôn Ngôn của anh vào năm 18 tuổi ấy sẽ phân hóa thành Omega, anh sẽ nhận được cổ vũ của em ấy mà trở thành diễn viên, mọi chuyện cũng sẽ giống như hiện tại, bọn họ công khai tình yêu, lui vòng, sau đó đi đăng ký kết hôn.
Tuy rằng, trình tự có chút ngược so với anh suy tính, giới tính hình như cũng không đúng lắm...
Mà "Omega đệ đệ" ngồi dưới đài cũng cười, có vài phần sủng nịch, có vài phần bất đắc dĩ, càng nhiều vẫn là vẻ đắc ý khi đã thực hiện được tâm tư nho nhỏ của mình.
Chỉ cần cho mọi người biết cậu và ca ca mới là một đôi thì tốt rồi, mục đích của cậu chính là dẫn dắt fans của Chu Thụ ship đúng CP, thành lập trận doanh chính thức cho CP của mình.
Còn về mặt giới tính của đôi CP này, Cận Ngôn thật ra một chút cũng không thèm để ý.
Vì giữ vững nhân thiết thuần A cao lãnh của ca ca nhà mình, cậu ở trước mặt vạn người ngàn người đảm đương một cái Omega thì cũng chẳng là gì.
Coi như là thực hiện nguyện vọng từ trước năm 18 tuổi là được rồi.
Bọn họ tùy ý mọi người hoan hô trêu chọc, hồi lâu sau, Chu Thụ mới một lần nữa mở miệng.
"Tại đây làm sáng tỏ một chút, chúng tôi không có quan hệ huyết thống. Cận Ngôn là em trai hàng xóm mà tôi nhìn lớn lên, chúng tôi là trúc mã trúc mã."
Phát ngôn bất thình lình của Chu Thụ khiến toàn bộ hội trường đột ngột yên tĩnh như bị ấn nút tắt tiếng, nhưng sau trầm mặc chính là bùng nổ còn lớn hơn lúc đầu.
"Woa a a a a a cứu mạng! Trời ơi, tôi vừa nghe thấy cái gì vậy?!"
"Má á á á á á!!! Tôi điên rồi! CP này tôi ship điên rồi!!!"
"Không ngờ ảnh đế cũng xem đề tài CP a!!! Không ngờ còn thấy được mọi người ship mạnh nhất là thuyền huynh đệ a! Không ngờ hiện tại còn tự mình đính chính!!! Tôi xong rồi... Lần này quả thực là có chết cũng không tiếc!!!"
"Hu hu hu... real CP thật sự quá ngọt! Đây mới là phương thức chính xác để ship CP a!!!"
"Ảnh đế quá mãnh! Thụ ca, trong nhà anh còn anh chị em nào hay không? Không thể kịp gả cho anh thì gả vào nhà anh cũng được a!"
Nghe được câu cuối cùng, Chu Thụ không kiềm giữ được mà khẽ cười thành tiếng vào microphone.
"A a a a a!!"
"Ảnh đế anh cười quá ngọt rồi!"
"Đừng ai cản tôi! Tôi muốn hồn xuyên vào cái microphone kia!"
"Các chị em! Thu liễm một chút! Chính cung người ta còn ngồi ở đây a!"
Một fan nào đó bất ngờ hô lên câu này, khiến những người còn lại đều cười rộ lên. Bọn họ phảng phất đã quên rằng, trước khi đến đây thì họ chỉ là những người xa lạ, lúc này đều cùng nhau cười đùa vui vẻ.
Sau đó, cùng trông thấy người đứng ở trung tâm sân khấu nhìn Omega của anh đang ngồi dưới đài, nâng mi, sủng nịch nói: "Hay là em lên sân khấu với anh nhé?"
"!!!"
"Mau lên đó a a a a a!"
"Má ơi... Hôm nay rốt cuộc còn có bao nhiêu đường cho chúng ta ăn?!"
"Chị em, sửa đúng một chút, là cơm chó!"
"Omega đệ đệ mau đi lên tìm ca ca đi nè!"
"Nhanh nhanh ở ngay tại chỗ này biểu diễn sinh con khỉ con cho chúng tôi xem với!"
"......"
Chu Thụ trầm mặc vài giây, "phụt" cười ra tiếng, "Tôi cũng đến hôm nay mới biết được, suy nghĩ của mọi người nguyên lai đều nguy hiểm như vậy." Anh nói xong, trong mắt vẫn mang cười mà nhìn Cận Ngôn, hai người nhìn nhau một lát, Chu Thụ đi vài bước về một bên của khán đài, vươn tay về phía người nào đó, "Đến đây đi, Ngôn Ngôn."
"OMG!!! Tôi nghe được cái gì???"
"Má ơi, tôi khóc, tôi sắp ngất rồi..."
"Ngôn Ngôn!!! Ngôn Ngôn!!! Làm Omega của Thụ ca thật sự quá hạnh phúc, mỗi ngày đều có thể nghe được âm thanh từ tính như vậy nói chuyện bên tai mình a!!!"
"Nước mắt của tôi không biết cố gắng mà từ khóe miệng chảy ra a a a a a..."
Ngay khoảnh khắc trông thấy Chu Thụ vươn tay về phía mình, trái tim Cận Ngôn bỗng dưng đập nhanh hơn, tựa như lần đầu tiên cậu gặp lại anh sau 5 năm, hoàn toàn vượt khỏi khống chế của bản thân cậu.
Chỉ là, khi đó là thấp thỏm không biết làm sao, còn hiện tại là ngọt ngào khi được ôn nhu bao phủ.
Vô luận bọn họ xa cách nhau bao lâu, vô luận cuộc sống của từng người thay đổi thế nào, thì có một thứ vẫn chưa bao giờ thay đổi, chính là rung động của trái tim từ khi còn là đứa trẻ mới biết ký sự.
Cận Ngôn cứ như vậy, giữa muôn vàn ánh nhìn chăm chú và tiếng reo hò, đứng dậy đi về phía nguồn sáng rực rỡ nhất trong đời cậu.
Hai người càng ngày càng gần, tiếng thét chói tai của fans cơ hồ muốn xuyên phá màng nhĩ.
Đến khi bọn họ đứng bên cạnh nhau, fans bên dưới mới phát hiện, đệ đệ Omega hình như so với ảnh đế còn cao hơn một ít...
Hơn nữa, bả vai cũng rộng hơn, ngay cả bàn tay cũng lớn hơn...
Này... Này thật sự là Omega sao?
Mọi người không khỏi hoài nghi trong lòng, nhưng nháy mắt đã bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, toàn bộ nghi vấn cũng đi theo tiếng kinh hô mà tan đi.
Hai người trên sân khấu nhìn nhau vài giây, tiếp theo không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Từ trong đôi con ngươi trước sau đều mang ý cười của Chu Thụ, Cận Ngôn đã đọc hiểu được mục đích của anh khi gọi cậu lên sân khấu. Vì thế, Cận Ngôn rũ mắt cười khẽ, sau đó tiến lên một bước ôm Chu Thụ vào ngực.
"Cảm ơn anh đã hát cho em nghe." Cận Ngôn đặt cằm lên vai Chu Thụ, chọn vị trí mà mọi người bên dưới nhìn không tới, khẽ buông xuống cổ anh một cái hôn, "Ca, sinh nhật vui vẻ."
Nhưng cho dù không nhìn thấy nụ hôn này, chỉ cần hình ảnh hai người ôm nhau trên sân khấu cũng đủ để toàn trường sôi trào.
Vào một ngày mùa đông lạnh lẽo như vậy, trên sân khấu lại giống như có vừa đốt một đống lửa trại, thiêu đến tất cả mọi người đều nóng lên cháy lên, còn suýt nữa bốc cao đến tận trần nhà.
Người được hôn thì trong nháy mắt hô hấp chợt gấp gáp hơn vài phần, không thể không thừa nhận, loại "yêu đương vụng trộm" ở trước mắt bao nhiêu người như vậy thật sự mang đến kích thích và rung động rất lớn.
Chính anh là người mở đầu kêu người ta lên sân khấu tú ân ái, bây giờ cũng chính anh là người bại trận đầu tiên.
Chu Thụ ho nhẹ hai tiếng, vỗ vỗ Cận Ngôn: "Được rồi thì thu tay (2) đi a."
Cận Ngôn thấp giọng cười cười, ngoan ngoãn buông Chu Thụ ra, mà một khắc đó Chu Thụ lại nhìn thấy trong mắt người nào đó là thỏa mãn vẫn chưa tan đi.
Quả nhiên, con mèo nhỏ này của nhà mình vẫn là con mèo có tâm cơ.
Kế tiếp, Chu Thụ thoải mái chính thức giới thiệu Cận Ngôn với mọi người. Trong phút chốc, người trên đài và người dưới đài nhìn qua lại giống như bạn bè đã quen biết nhiều năm, bạn một câu tôi một câu mà hàn huyên chuyện nhà.
Sau lại, Chu Thụ nghe thấy có tiếng động trong cánh gà, xoay đầu nhìn qua thì thấy Chu Lệ Lệ đang đưa mắt ra hiệu cho mình.
Lúc này, cũng có không ít fans phát hiện ra đại tỷ Julia oai phong một cõi, vì thế dưới đài lại bắt đầu xôn xao.
Chu Thụ ngẫm nghĩ, dứt khoác hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm đến cùng, vì thế cầm microphone lên nói: "Đến lúc chuẩn bị cắt bánh kem rồi, mọi người có muốn Julia cũng lên sân khấu hay không?"
"Muốn!!!"
"Julia tỷ! Em rất nhớ chị!"
Là fans chân ái của Chu Thụ tất nhiên cũng sẽ thích Chu Lệ Lệ, rốt cuộc, từ lúc Chu Thụ xuất đạo thì nàng đã ở bên cạnh "hộ giá" cho anh.
Chu Lệ Lệ tuy rằng là Omega, nhưng mỗi khi gặp phải tình thế nguy hiểm đều xông ra trước, hoàn toàn là tư thái của một vị Alpha tỷ tỷ vừa lãnh khốc vừa quyến rũ.
Đây cũng là lý do vì sao rất nhiều người đều ship CP của Chu Thụ và Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ bước ra trong tiếng hoan hô của fans. Nhìn đến "CP thật giả" của ảnh đế xuất hiện cùng một lúc trên sân khấu, mọi người đều la hét ầm ĩ, so với tự tay đốt pháo đêm Giao thừa còn kích động hơn.
"Được rồi, các bảo bối, chúng ta nhỏ tiếng một chút. Vừa rồi tổ công tác vừa bị khiếu nại, nói hội trường quá ồn, ảnh hưởng đến nghỉ ngơi của cư dân xung quanh." Chu Lệ Lệ tự nhiên tiếp nhận microphone từ tay Chu Thụ, mỉm cười trêu chọc các fans bên dưới, "Nói cách khác, chúng ta ngay cả bánh kem cũng chưa được ăn thì đã bị đuổi đi nha."
Kỳ diệu chính là, chỉ vài ba câu này của Chu Lệ Lệ cư nhiên có thể thật sự trấn an cảm xúc của các fans.
Vì thế, nàng tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, ra hiệu cho nhân viên công tác đẩy một cái bánh kem thật phô trương ra sân khấu.
Phô trương đến mức cần phải đứng trên thang mới có thể cắt được phần bánh trên cùng.
"Bánh kem của tôi hôm nay đủ lớn, chia cho một ngàn người hẳn là không có vấn đề gì." Chu Thụ đưa mắt nhìn về phía các nhân viên công tác đã sớm đứng chờ ở bên dưới, "Nhân viên công tác đã phân chia xong khu vực phụ trách, lát nữa họ sẽ chia bánh kem cho mọi người."
Cắt cái bánh kem này thành 1,000 phần thật sự là công trình rất lớn, nói thế nào cũng phải bận rộn ít nhất một tiếng đồng hồ thì mới phân phát xong. Vì thế đoàn đội của Chu Thụ còn mời đến người chuyên nghiệp, cũng đưa ra kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ cho nhân viên công tác, bảo đảm nhiệm vụ này có thể thực hiện một cách tốt nhất và nhanh nhất.
Fans nghe thấy thế càng kinh hỉ không thôi, bọn họ vừa mới mở miệng còn chưa kịp thét chói tai thì đã bị Chu Lệ Lệ có dự đoán trước mà đưa một ngón tay lên môi làm động tác "suỵt" để ngăn lại.
"Vừa mới thương lượng xong với quản lý hội trường này, họ có thể phá lệ cho chúng ta lưu lại, nhưng không được ca hát, càng không được thét lớn, nếu không Thụ ca phải nộp tiền phạt đến phá sản a."
Chu Thụ nghe vậy thì sửng sốt một chút, nghiêm túc hỏi, "Nói chuyện nhỏ giọng thì có sao không?"
Chu Lệ Lệ ngẩn ra một giây, sau đó bất đắc dĩ cười cười, "Không sao, không sao."
"Julia tỷ ngầu quá!" Có fan dùng giọng gió cố gắng rống lên, chọc cho mọi người xung quanh che miệng cười khẽ, Chu Thụ và Cận Ngôn đưa mắt nhìn nhau, cũng cười rộ lên.
Tại một khắc này, Chu Lệ Lệ rốt cuộc nhìn đến bộ dáng ôn nhu nhất bên trong Chu Thụ, lại nghĩ tới cái người mà nàng từng nghe được từ trong miệng Cận Ngôn, là Chu Thụ của trước kia.
Không có vẻ băng sơn đè nặng bên trên, đối đãi với tất cả mọi người đều chân thành và ôn nhu như vậy.
Quả nhiên, mấy chục người cùng nhau thực hiện phân chia bánh kem cũng phải mất một tiếng rưỡi, may mắn là các fans rất phối hợp, tuân thủ trật tự.
Đợi tất cả mọi người đều nhận được bánh kem, lúc này mới có người giơ tay muốn lên tiếng, hành động đáng yêu này chọc cười rất nhiều người.
"Vị đồng học này, mời nói." Chu Thụ gật đầu với đối phương.
"Thụ ca, em đột nhiên nghĩ đến một chuyện!" Vị "đồng học" kia vỗ chính mình một cái, sốt ruột nói, "Bọn em còn chưa hát mừng sinh nhật cho anh đâu!"
"OMG, đúng vậy! Chỉ biết lo ăn, Thụ ca còn chưa ước nguyện a!"
Chu Thụ cũng là nghe bọn họ nhắc nhở mới nhớ đến chuyện này, anh theo bản năng xoay đầu muốn đi tìm ánh mắt của Cận Ngôn, thì phát hiện người vẫn luôn không lên tiếng đứng ở sau lưng mình đã sớm biến mất không thấy.
"Ngôn Ngôn đâu?" Chu Thụ che lại microphone, nhỏ giọng hỏi Chu Lệ Lệ.
Chu Lệ Lệ nhướng mày với anh, nhếch cằm chỉ chỉ bên kia sân khấu.
Ánh mắt của Chu Thụ lập tức hướng về nơi đó. Lúc này, muôn vàn ánh đèn trong hội trường bất chợt ám xuống, chỉ chừa lại một mạt ánh sáng ấm áp dịu dàng trên sân khấu tối tăm, cùng với, ánh nến nhảy nhót đang đi về phía anh.
Dưới sự bắt nhịp của Chu Lệ Lệ, mọi người cùng nhau hát chúc mừng sinh nhật cho Chu Thụ.
Tất cả cố gắng dùng hết sức mình để hát, nề hà lo sợ Chu Thụ phá sản vì đền tiền cho quản lý hội trường mà chỉ có thể "thều thào" bằng giọng gió, trường hợp quả thật buồn cười vô cùng.
Người đang bưng bánh kem đi tới cũng khẽ ngân nga, một đôi con ngươi lấp lánh như ánh sáng sao trời, bên trong chỉ có hình ảnh của một người duy nhất đang đứng giữa sân khấu.
Đến khi bài hát sinh nhật vừa kết thúc, Cận Ngôn cũng đã đứng trước mặt Chu Thụ, cậu nhẹ giọng nói: "Ca, ước nguyện thôi."
Chu Thụ nhìn thật sâu vào đôi mắt xinh đẹp kia hồi lâu, mới không tha mà nhắm mắt lại, anh chắp tay trước ngực, ước nguyện một điều có thể nói là đã tồn tại trong lòng từ rất lâu.
Một lát sau, Chu Thụ mở mắt, thổi tắt nến. Ánh lửa duy nhất giữa Chu Thụ và Cận Ngôn vừa tắt, dưới đài liền vang lên tiếng vỗ tay khe khẽ.
Như là sợ quấy rầy đến bọn họ, như là nguyện ý lặng lẽ tạo nên nhạc nền cho chuyện xưa của bọn họ.
Thấy Chu Thụ vẫn còn chưa lên tiếng, Cận Ngôn đưa bánh kem sang bên cạnh cho Chu Lệ Lệ, nàng nhận lấy rồi đặt lên cái bàn nhỏ trước mặt bọn họ.
Lúc này, giữa hai người rốt cuộc đã không còn ngăn cách, Cận Ngôn tiến lên một bước, một lần nữa vươn tay ôm Chu Thụ vào trong ngực mình.
Sau đó, lần thứ ba trong ngày nói với anh, "Ca, sinh nhật vui vẻ."
"Ừm." Chu Thụ từ xoang mũi nhẹ giọng đáp lại.
Cái ôm này chỉ kéo dài có vài giây, nhưng cũng đủ cho các fans bên dưới nắm lấy tay người bên cạnh, không tiếng động thét chói tai.
Ngay lúc Chu Lệ Lệ muốn nhắc nhở hai người thu liễm một chút, Chu Thụ lại làm ra một sự kiện mà tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Cận Ngôn, cũng không nghĩ tới.
Anh chậm rãi rời khỏi lồng ngực của Cận Ngôn, sau đó ngẩn mặt nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao hòa, Cận Ngôn lần thứ 100 phải cố kìm nén xúc động muốn hôn lấy anh.
Mà khi Cận Ngôn nghĩ đến cần phải nhẫn nhịn đến lần thứ 101, Chu Thụ lại đột nhiên đưa tay vuốt ve gương mặt của cậu.
"Ngôn Ngôn, cảm ơn em." Đôi mắt cong cong chứa đầy thỏa mãn, anh cứ vậy mà ôn nhu xoa dịu Cận Ngôn, "Năm thứ sáu, em rốt cuộc đã trở lại."
Cận Ngôn nghe đến đây, trái tim bỗng nhiên co chặt, có một giây đau đến muốn mệnh.
Không nghĩ đến, giây tiếp theo, người trước mặt lại càng ngày càng gần.
Sau đó, Chu Thụ đứng trước muôn vàn ánh mắt, ở giữa vô cùng vô tận tiếng thét chói tai, hôn lên môi Cận Ngôn.
"Ngôn Ngôn, chúng ta rốt cuộc hôn nhau giữa đám người."