Cô nhìn về phía Bảo Đồng: “Đi tới đi lui cả buổi rồi, em có thấy mệt không?”
Đôi mắt Bảo Đồng sáng ngời: “Không mệt đâu, thường ngày tiểu thư ra ngoài nô tỳ không theo kịp, cuối cùng thì lần này nô tỳ cũng có thể ở bên tiểu thư rồi.” Khi nãy cô đi dạo một vòng ở bên ngoài, không chỉ hai mắt
sáng rực lên, ngay cả đầu óc cũng được mở mang.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều đầu.” Cổ Minh Châu nói: “Phải nhanh chóng thu thập xong, không được để lộ bất kỳ sơ hở gì.”
Bảo Đồng gật đầu.
“Trước đó phải dặn dò hộ vệ bảo vệ mẹ cho thật tốt.”
Hàn Ngọc là tri phủ Thái Nguyên, ông ta không có vấn đề gì, sẽ bảo vệ tốt điền trang này, cho dù ông ta có vấn đề thì cũng sẽ không phá vỡ lớp vỏ bọc bên ngoài.
Cho dù ông ta phát điện thì cũng không gây khó dễ cho mẹ con họ, bởi vì họ không hề biết chuyện gì cả.
Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Cổ Minh Châu nhân cơ hội mẹ vẫn chưa về, đội mũ rộng vành đi ra ngoài. Cô muốn tìm một cái cây lớn, đặt ống trúc nhỏ lên trên. Chính Nghiệm thám hoa đã dạy cô cách làm loại
ống trúc nhỏ này, sau khi kéo căng, cơ quan bắn tên bên trong sẽ ở trạng thái chờ kích hoạt, sau khi buông ra cơ quan sẽ hợp lại, mũi tên sẽ bị bắn ra ngoài, chỉ cần có bố trí tốt thì sẽ có thể khống chế chiếc ống trúc này
từ xa.
Bận rộn hồi lâu ở trong vườn, Cổ Minh Châu trèo lên trên đình, nhìn ra phía xa xa, vầng thái dương đỏ thẫm đang dần ló ra khỏi rằng mây.
Không bao lâu nữa, sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Giang tiên sinh đội mũ rộng vành đứng cách đường lớn không xa, nhìn ra bên ngoài. Xem ra mọi chuyện đã được bố trí thỏa đáng rồi, tiếp sau đây hắn sẽ cao chạy xa bay, chờ sau khi Diêm Hạo chết, vụ án kết thúc thì
hắn mới xuất hiện.
“Liệu Ngụy đại nhân có tới không?” Người đứng cạnh hỏi nhỏ.
Giang tiên sinh lắc đầu: “Không đâu, bên chỗ mỏ Thiết Sơn đang có chuyện, đám lưu dân không có hộ tịch sẽ quấn lấy hắn, hơn nữa trong số người của Lữ Quang có người của chúng ta, vào thời khắc mấu chốt sẽ gây
ra một ít phiền phức cho bọn họ, vậy là quá đủ rồi. Hắn cũng chỉ là con người, không có ba đầu sáu tay, sao có thể làm nhiều chuyện như vậy được?”
“Đáng tiếc là mỏ Thiết Sơn bị điều tra ra.”
“Sợ gì chứ?” Giang tiên sinh nói: “Nơi này vẫn là thiên hạ của chúng ta, tên họ Ngụy đó không thể ở lại Sơn Tây mãi được.”
Khi Giang tiên sinh nói những lời này thì tinh thần chấn động, quay người định rong ngựa rời đi, chờ khi khâm sai triều đình Ngụy đại nhân tỉnh táo lại thì bọn chúng đã chạy xa nghìn dặm. Chỉ dựa vào thủ đoạn tìm
mỏ khai khoáng của hắn thì chưa đầy hai năm là sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu.
Giang tiên sinh muốn nhảy lên ngựa.
“Cho bát trà nóng nào, đường phía trước lầy lội lắm, uống chút trà nóng đi đường sẽ thấy khỏe hơn.”
Một người khiêng đòn gánh đi về phía này, hắn đi giày cỏ, dưới chân dính đầy bùn đất nhưng hắn không thèm để ý, mỗi bước đều rất dài, khiến nước bùn bắn tung tóe khắp nơi.
Giang tiên sinh nhíu mày, muốn lách qua người kia đi về phía trước.
Người kia đưa tay giơ chiếc mũ rộng vành trên đầu lên: “Ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm, tiền cơm ba năm tới phải dựa vào các ngươi đó.” Nói xong, hắn rút đòn gánh ra ngăn cản trước mặt Giang tiên
sinh.
Giang tiên sinh: “Ngươi làm gì vậy hả?”.
Người kia nhàn nhã nói: “Triều đình treo thưởng bắt giặc cướp, chúng ta bóc bảng, không biết là giá trị của đám người các ngươi là như thế nào, hi vọng là sẽ bán được giá.”
Giang tiên sinh cảm thấy giật mình. Là người am hiểu việc trinh sát, bọn chúng sống dựa vào việc đuổi bắt phạm nhân triều đình treo thưởng, sao hắn lại bị đám người này để mắt tới?
“Nhiếp Thầm.” Người kia gỡ chiếc mũ rộng vành xuống: “Ngươi không gạt ta đó chứ? Đám người này là giặc cướp thật hả?”
Nhiếp Thầm dẫn theo mấy người đi từ phía sau cây ra: “Bọn chúng dám mang theo vũ khí sắc bén, còn trói chặt phụ nữ, cho dù không phải giặc cướp thì cũng là kẻ làm chuyện phi pháp, bắt bọn chúng lại không hề sai
đâu.”Y dẫn theo người trong phường tới đây bắt người, Giang tiên sinh không lớn không nhỏ, có thể để bọn họ thu hoạch được tiền thưởng, nhưng cũng không bị liên lụy vào quá sâu.
Ngoài mặt thì Ngụy đại nhân nói chuyện không nể mặt, nhưng vào lúc mấu chốt thì đối xử với họ không hề tệ.
Sắc mặt Giang tiên sinh thay đổi, lập tức nhìn về phía Tử Diên, đám người đang bắt giữ Tử Diên vừa định rút đao bên hông ra thì bị người khác vung tay đánh bại, ngã lăn ra đất.
Nhiếp Thầm nói: “Bắt chúng lại, áp giải tới nha môn lĩnh thưởng!”
Ngụy đại nhân bảo bọn họ phải chú ý tới đám người Giang tiên sinh, bọn họ đột ngột ra tay khiến đám người Giang tiên sinh trở tay không kịp, nhưng muốn bắt tất cả bọn chúng lại thì còn phải tốn nhiều công sức.
Cũng may người trong phường đều am hiểu chuyện này, thắng lợi hoàn toàn nằm trong tay họ.
Ngụy Nguyên Kham cưỡi ngựa chạy như bay, Sơ Cửu không dám buông lỏng, chăm chú đuổi theo.
Không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng có đám người Nhiếp Thẩm hỗ trợ những hành trình ở phủ Thái Nguyên của Tam gia lại bận rộn hơn tất cả những lần khác.
Dường như phía sau lưng Tam gia có ai đó đang giám sát, cầm roi da quật vào thúc ngài ấy làm việc vậy.
Trước tiên để Liễu Tô tới bên cạnh Lữ Quang tìm ra nội gián, sau đó cho thân vệ canh giữ đám người Lữ Quang, rồi đến chùa miếu mời các vị võ tăng ra mặt cứu những dân chúng vô tội ở trong mỏ Thiết Sơn.
Sau khi bố trí xong tất cả mọi chuyện thì ngựa không dừng vó, chạy tới điền trang của Lâm thái phu nhân.
Ở phủ Thái Nguyên, bọn họ không thể sử dụng quá nhiều người của nhà họ Ngụy được, nếu không sẽ bị người khác vạch tội.
Điều Hoàng đế kiêng dè nhất chính là nhà họ Ngụy nắm binh mã trong tay.
Năm đó vì tranh giành thiên hạ cho Hoàng đế Đại Chu, trăm vị gia tướng dưới tay đánh đâu thắng đó, hiện giờ đừng nói là nuôi gia tướng trong phủ, nuôi vài tên hộ vệ cũng bị triều đình giám sát gắt gao.
Tam gia đúng là quá khó khăn, quá gian nan rồi, toàn bộ gánh nặng nhà họ Ngụy đều nằm trên vai người.
Không biết khi nào nhà họ Ngụy mới thoát được tình thế khó khăn hiện giờ, khôi phục lại huy hoàng trước đây.
Ngụy Nguyên Kham đột nhiên ghìm chặt ngựa, nhìn Thôi Trinh ở cách đó không xa, Thôi Trinh dẫn theo vài người đứng trên con đường lớn.
Ngụy Nguyên Kham thản nhiên nói: “Định Ninh hầu tới đây chờ ta hả?”
Ánh mắt Thôi Trinh thâm trầm: “Ngụy đại nhân định tới bắt người sao? Ta sợ Ngụy đại nhân không đủ người, vậy nên đã đứng chờ ở đây.”
Người của hắn nghe tin Ngụy Nguyên Kham rời khỏi thành nên hắn đứng chờ trên đường lớn, quả nhiên chủ tớ Ngụy Nguyên Kham đã tới.
Khi ở trên thuyền hoa, Thôi Trinh từng thấy đội thân vệ của Ngụy Nguyên Kham. Hiện giờ những thân vệ kia đâu rồi? Liệu có phải là đã nghe lệnh Ngụy Nguyên Kham đi làm việc gì rồi không?
Ngụy Nguyên Kham khẽ nhếch môi: “Nếu như Hầu gia có hứng thì đi cùng với ta nào, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới Hầu gia.”
Sắc mặt Thôi Trinh vẫn bình thản như cũ, khiến người khác không thể nhận ra cảm xúc trong lòng: “Ngụy đại nhân muốn đi đâu?”
Ngụy Nguyên Kham nói: “Điền trang của thái phu nhân của Định Ninh hầu, chắc hẳn Hầu gia rất quen với chỗ đó.”
Trong điền trang của Lâm thái phu nhân.
Hàn Ngọc tiễn phu nhân Hoài Viễn hầu rời đi, bưng chén trà lên định thấm giọng thì đột nhiên ông ta nhìn thấy có một bóng người xẹt qua cửa sổ.
“Ai vậy?”
Hàn Ngọc chạy tới đẩy cửa sổ ra. Một cơn gió ướt át thổi vào, bên ngoài không hề có ai cả.
Ông ta khẽ nhíu mày, định gọi người đi kiểm tra xung quanh nhưng khi cúi đầu xuống thì nhìn thấy có đầu một mũi tên cắm trên nhánh cây bên ngoài cửa sổ, một viên trân châu treo dưới mũi tên.
Sắc mặt Hàn Ngọc lập tức thay đổi.