“Có chuyện xảy ra.” Lâm phu nhân đội mũ cho Châu Châu xong, vội vàng nói với Thôi Vị: “Chúng ta bị đám hung đồ truy đuổi, trên đường chạy trốn đã tách ra khỏi nhóm mẹ cháu, không biết bọn họ đang ở đâu rồi,
cháu mau đi tìm đi.”
Thôi Vị ngẩn người ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại: “Dì, ý dì là sao? Mẹ cháu...”
Lâm phu nhân nhìn về hướng điền trang nhà họ Châu: “Chúng ta gặp phải hung đồ ở trong điền trang, vốn định chạy trốn cùng nhau nhưng chúng ta chậm chân, bị bỏ lại phía sau, tới khi đuổi theo đã không thấy mẹ
cháu đâu nữa rồi. Cháu mau cho người đi hỏi thăm xem mẹ cháu đã trở lại điền trang của bà ấy chưa, cho người tìm kiếm xung quanh nữa, nếu như không có... vậy... vậy khả năng bà ấy vẫn còn đang ở trong điền
trang.”
Lâm phu nhân vẫn chưa hoàn hồn lại, nói rất vội vàng, cho dù có vài lời Thôi Vị không thể hiểu được nhưng mọi chuyện gấp gáp, hắn lập tức dẫn tùy tùng chạy tới điền trang kiểm tra tình hình của Lâm thái phu
nhân.
Lâm phu nhân dặn dò Thôi Vị: “Cháu phải cẩn thận đám hung đồ kia đó, bọn chúng rất đông, ta đã thấy có bảy tám tên, rất có thể bọn chúng có liên quan tới vụ án kho bạc bảy năm trước.”
Hàn Ngọc nghe được mấy câu này, gương mặt run run, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thôi Vị.
Thôi Vịnói: “Đại nhân, việc này không thể coi thường được.”
Hàn Ngọc đáp: “Ta lập tức cho người tới phủ nha để điều động người tới.”
Thôi Vị gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhanh chóng rời đi.
Hàn Ngọc dặn dò nha sai xong, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm phu nhân, hiển nhiên là đang muốn hỏi thăm chi tiết mọi chuyện.
Một cơn gió thổi qua, đám nữ quyền quần áo ướt sũng run lẩy bẩy.
Hàn Ngọc nói: “Bên ngoài đang mưa lớn, trước tiên ta đưa phu nhân và đại tiểu thư tới một nơi yên ổn đã, sau đó Lâm phu nhân hãy kể cho ta đầu đuôi mọi chuyện xảy ra trong điền trang.”
Lâm phu nhân gật đầu.
May mà khoảng cách giữa hai điền trang khá gần nhau hộ vệ nhà họ Cổ tới điền trang của Lâm thái phu nhân điều tra một vòng, không phát hiện ra điều gì khác thường, sau đó mới mời Lâm phu nhân và Cổ Minh
Châu vào bên trong.
Nữ quyến đi ra ngoài đều mang theo mấy bộ quần áo để phòng ngừa mọi trường hợp, Vương ma ma và Bảo Đồng giúp Lâm phu nhân và Cố đại tiểu thư thay quần áo xong, dâng trà lên để phu nhân và tiểu thư trừ
lạnh.
Sau khi uống một chén trà nóng, Lâm phu nhân cảm thấy thoải mái hơn nhiều, quãng đường khi nãy bọn họ trải qua có thể nói là có sợ hãi nhưng không hề nguy hiểm.
Vương ma ma nói nhỏ: “Lâm thái phu nhân vẫn chưa quay trở về, Thôi nhị gia tới điền trang nhà họ Châu, Hàn tri phủ thì trấn giữ nơi này, chờ người nha môn tới.”
Trường hợp xấu nhất đã xảy ra, có lẽ bọn họ đã bị đám hung đồ kia chặn trong điền trang mất rồi, Lâm phu nhân nhếch môi nói: “Chỉ mong họ không sao cả. Thôi Vị tới rồi, Hàn đại nhân của chủ nhà cũng có mặt,
chắc hẳn là họ sẽ bắt được đám hung đổ kia.”
“May mà có cú ngã của đại tiểu thư.” Vương ma ma nói: “Nếu không chúng ta cũng không thể rời khỏi đó rồi! Nếu như bị hung đồ đuổi kịp, Lâm thái phu nhân chắc chắn sẽ không cứu người và đại tiểu thư.”
Lâm phu nhân biết Lâm thái phu nhân không hề có tình cảm chị em gì với bà cả, quan hệ hai nhà không tệ là vì nhà họ Cổ có tước vị mà thôi, nhưng khi xảy ra chuyện đó, bà vẫn không tránh khỏi việc cảm thấy lạnh
lẽo trong lòng.
“Châu Châu là phúc tinh của ta.” Lâm phu nhân nắm lấy tay Cố Minh Châu, nếu như không phải vì Châu Châu bị ngã, sao bọn họ có thể bình yên thoát thân được?
Cổ Minh Châu rúc vào trong lòng Lâm phu nhân, cầm một chiếc lò sưởi nhỏ lên, đặt vào trong tay bà, bốn tay úp vào nhau cùng sưởi ấm.
Cổ Minh Châu âm thầm đặt ngón tay lên cổ tay mẹ, mạch đập rất ổn, chỉ là tốc độ hơi nhanh, chắc sẽ không có gì đáng ngại cả.
Đôi lông mày đang nhíu chặt lại của Lâm phu nhân giãn ra, trái tim đập thình thịch vì ng thẳng dẫn bình tĩnh trở lại. Vốn tưởng rằng bà đang chăm sóc Châu Châu, nhưng Châu Chấu giống như chiếc lò sưởi nhỏ
này vậy, có Châu Châu ở bên cạnh là trong lòng bà đã cảm thấy thoải mái rồi.
Mấy người Vương ma ma và Bảo Đồng cũng đã thay quần áo xong, sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Lâm phu nhân đi tìm Hàn Ngọc.
“Đại tiểu thư.” Bảo Đồng hỏi nhỏ: “Chúng ta có phải đi theo phu nhân hay không?”
Cổ Minh Châu lắc đầu, mẹ chỉ muốn báo cáo mọi chuyện đã xảy ra cho Hàn Ngọc biết, không có gì đáng để nghe cả.
Chuyện quan trọng trước mắt là hiểu rõ tình hình.
Khi ở trong điền trang nhà họ Châu, cô cố tình ngã là vì muốn dẫn Lâm thái phu nhân chạy trốn, nhưng Lâm thái phu nhân bảo thủ, xưa nay không chịu nghe người khác, lại thêm Châu tam phu nhân đầu óc chỉ để
trang trí thì sợ rằng bọn họ đã bị bắt rồi.
Trang đầu trong điền trang của Lâm thái phu nhân có vấn đề rất lớn, trước đó dẫn Lâm thái phu nhân tới điền trang nhà họ Châu, sau đó phát hiện ra Tốn Dũng bị chết, lại đúng lúc tìm được bạc của kho bạc trong tay
Tôn Dũng, thậm chí còn nghĩ tới việc kiểm tra thi thể Tôn Dũng, phát hiện ra đối phương mới chết không lâu, sau đó cổ vũ Lâm thái phu nhân phái hộ vệ nhà họ Thôi đi kiểm tra toàn bộ điền trang của nhà họ Thôi
nữa.
Như vậy hộ vệ nhà họ Thôi mới ra tay với đám hung đồ kia.
Một tên trang đầu sao có được bản lĩnh như vậy? Chỉ sợ là trước đây từng nhiều lần để điều tra tin tức, thanh lý hậu họa.
Du ma ma liên lụy tới Tôn Dũng, Tôn Dũng bị giết chết, bọn họ phát hiện ra số bạc bị mất đi vào bảy năm trước.
Lúc này có người lấy bạc, bán đi điền trang giấu bạc, tất cả các dấu hiệu đều giống như bọn họ đang chuẩn bị để bỏ trốn.
Ngụy Nguyên Kham điều tra có tiến triển, phá hủy kế hoạch để Lục Thận Chi và Lữ Quang gánh tội thay. Bọn chúng rối bời muốn rời khỏi phủ Thái Nguyên tránh sóng gió cũng là chuyện hợp tình hợp lý, vậy nên
chúng mới mạo hiểm tới đào bạc. Bọn chúng cũng sợ Ngụy Nguyên Kham điều tra được ra chỗ này, từ đó suy luận ra Tốn Dũng biết được vị trí chôn bạc, vậy nên Tôn Dũng chắc chắn sẽ phải chết.
Giết Tôn Dũng, lấy bạc, cắt đứt toàn bộ manh mối, không ngờ lúc rời đi lại gặp người nhà họ Thôi Muốn khiêng hòm chạy trốn dưới trời mưa không phải là chuyện dễ dàng, vì vậy chỉ còn cách giao đấu. Hiện giờ Hàn
Ngọc và Thôi Vị chạy tới, rất có thể đám người đó sẽ phải lấy Lâm thái phu nhân làm con tin, ép Thôi Vị thả bọn chúng ra.
Chỉ cần bắt được đám người đó, vụ án giặc cướp và vụ án tư nhân khai thác núi Thiết Sơn đều sẽ được phá.
Có điều vụ án này còn có mấy điểm đáng ngờ.
Thứ nhất: Quá trùng hợp, đám hung đồ đó lại đào bạc vào lúc Lâm thái phu nhân đến điền trang, huống chi còn tên trang đầu đẩy khả nghi kia nữa.
Thứ hai: Hung đồ không nhất thiết phải có xung đột với người nhà họ Thôi. Bọn chúng chỉ muốn chạy trốn chứ không muốn giết người, cho dù ban đầu không cẩn thận có chạm trán đối phương, nhưng khi đám
người Lâm thái phu nhân chạy trốn thì bọn chúng có thể nhân cơ hội đó mà trốn đi, hiện giờ xem ra bọn chúng đang cố tình ở lại.
Thứ ba: Người có thể gánh vác được vụ án này, ngoại trừ ngoại ứng là Lục Thận Chi ra thì cũng chỉ còn Diêm Hạo. Diêm Hạo có liên quan tới mỏ quặng núi Thiết Sơn, bảy năm trước còn là đồng tri phủ Thái Nguyên,
hơn nữa còn tự tay giết Vương tri phủ.
Thiết lập kế hoạch xung quanh Diêm Hạo có thể dễ dàng lừa dối để vượt qua cửa ải này.
Đáng tiếc Diêm Hạo lại là mồi câu trong tay Ngụy đại nhân, hiện giờ chỉ đợi Ngụy đại nhân đến thu lưới bắt sạch.
Trang đầu thì không cần phải bàn, chắc chắn sẽ bị bắt. Giang tiên sinh trong lời Diêm Hạo chắc chắn đang bố trí mọi việc ở gần đó đương nhiên cũng không thể trốn thoát khỏi cặp mắt của Ngụy đại nhân.
Chỉ dựa vào Gia tiên sinh và một tên trang đầu thì không thể sắp xếp một kế hoạch to lớn như vậy ợc, còn có ai chưa xuất hiện đây nhỉ?
Cổ Minh Châu nhìn ra phía nhà trước, sao hôm nay vị Hàn tri phủ tâm tư kín kẽ, vô cùng quan tâm tới tâm tình của người khác lại đi tới điền trang vậy nhỉ?
Là do trùng hợp gặp được Thôi Vị hay là muốn tới hỏi Lâm thái phu nhân về vụ án đó?
Đúng là trùng hợp.
Bảy năm trước, sau cái chết của Vương tri phủ, người có thu hoạch lớn nhất chính là vị Hàn tri phủ này.
Sau vụ án “Đạo tặc trân châu” thì Hàn Ngọc mới tới phủ Thái Nguyên, theo lý thuyết thì ông ta không biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì, bất kể là Lục Thận Chi hay Diêm Hạo đều sẽ không nói tình hình thực tế
cho ông ta biết.
Bây giờ cô sẽ thử dò xét ông ta xem.
Khi một người đang tập trung chăm chú bố trí cục diện thì sẽ coi nhẹ một vài chi tiết nhỏ, đây chính là lý do khi bọ ngựa bắt ve sẽ sơ sẩy để nguy hiểm tiếp cận.
Ngụy đại nhân tổn bao công sức mới có kết quả như hiện giờ, nếu như cô không thể lợi dụng được thì đúng là đã có lỗi với Ngụy đại nhân rồi.
Bây giờ phiền phức trên người cô đã được cởi bỏ, nhẹ nhõm hơn trước nhiều. Ngụy đại nhân thì bị vô số việc quản thân, chắc chắn hẳn không có thời gian chăm chú quan sát hành động của một cô gái ngốc đầu.
Cô không thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy được.
Cổ Minh Châu mở chiếc túi đeo bên hông ra, lấy một thứ được dùng vải trắng bọc kín lại, cẩn thận mở ra, đó là đầu một mũi tên.
Sau khi cô tìm được Liễu Tô, hắn đưa đầu mũi tên này cho cô, đó là mũi tên độc đã bắn lén ông Trương năm xưa.
Ông Trương từng nói: “Bọn chúng biết ta bị trúng tên, chắc chắn không chạy thoát, bởi vậy chủ quan không phải thêm người đuổi theo. Bọn chúng không biết rằng người trong phường đều có thủ đoạn giữ mạng, ta
uống thuốc tạm thời ngăn cản độc tính, đáng tiếc là không thể giải trừ hoàn toàn loại độc này ra ngoài cơ thể được, chỉ trong hai năm nữa, thân thể ta sẽ không thể kéo dài thêm được nữa. Nếu như không phải vậy thì
sao bọn chúng có thể bắt ta vào trong đại lao được? Nếu như ta còn có thể làm Đạo tặc trân châu thêm một lần nữa, chắc chắn sẽ lấy máu trả máu.”
Cổ Minh Châu cúi đầu nhìn đầu mũi tên trong lòng bàn tay với ánh mắt lập lòe. Những người tham gia vào vụ án kho bạc bảy năm trước chắc chắn biết ý nghĩa của đầu mũi tên này.
Đương nhiên cô không ngu ngốc, không chỉ dùng mũi tên để thăm dò, cô còn hạt trân châu nữa.