Diệp Lai vào phòng bếp nghiêm túc nấu cho mình một tô mì, còn làm thêm hai quả trứng chần tròn vo.
Ăn mì xong, dạ dày cũng dễ chịu hơn nhiều, Diệp Lai đi tới đi lui vài vòng trong phòng khách, đợi thức ăn tiêu xong lại ngâm nga một đoạn nhạc đi vào phòng tập gym, đeo tai nghe leo lên máy chạy bộ chạy một tiếng, chạy hết sức rồi mới lên lầu thay đồ tắm rửa.
Nằm trong bồn tắm, Diệp Lai rũ hàng mi ướt sũng xuống, gò má bị hơi nóng hun thành màu hồng nhạt, giọt nước đọng lại trên cánh môi, tựa như người hôm qua đau đớn đến co quắp lại trên giường, không phân biệt rõ đông tây nam bắc cao thấp xa gần kia chẳng phải là cậu vậy.
Giả, giả, giả.
Trong lòng cậu lặp đi lặp lại từng chữ một.
Thịnh Minh Khiêm lên tiếng rồi, tin tức là giả.
Diệp Lai hiểu rõ anh, Thịnh Minh Khiêm không phải là người dám làm không dám thừa nhận, ngày trước scandal có liên quan đến anh nhiều không đếm xuể, anh cũng chưa từng phủ nhận, khả năng thứ nhất là do anh vốn không thèm để ý những tin đồn đó, cho nên lười đáp trả.
Khả năng thứ hai, những gì được nhắc trong tin đồn là thật, cho nên anh không màng đề cập tới.
Lần này Thịnh Minh Khiêm đã lên tiếng, anh nói là giả, vậy thì nhất định là giả.
Tâm trạng lo lắng cả đêm của Diệp Lai lập tức được xoa dịu, tắm rửa xong, cậu ngâm nga ra ngoài, tối hôm qua cậu có nói với Trương Nhất Hạo, hôm nay muốn đến nhà anh gặp Hinh Hinh.
Giữa trưa mùa hè, ánh nắng chói chăng chiếu rọi khắp nơi.
Trong ga-ra có ba chiếc xe, đều là xe của Thịnh Minh Khiêm, bình thường chìa khóa xe đều để ở trong nhà, Diệp Lai chọn đại một xâu chìa khóa, cậu có quyền sử dụng những chiếc xe này.
Mặc dù cậu cũng có xe riêng, nhưng cậu thích lái xe của Thịnh Minh Khiêm hơn, không phải vì xe của anh là xe sang, mà là vì trong xe của Thịnh Minh Khiêm có mùi hương trên người anh, rất nhạt nhưng vẫn đủ chui vào trong phổi, mùi hương ấy khiến cho cậu mê muội.
Trước khi lên xe Diệp Lai đã gọi cho Trương Nhất Hạo, nói anh chờ một lúc nữa cậu sẽ đến, vừa cúp điện thoại, Diệp Lai mới chú ý đến thời gian hiện lên trên màn hình.
Hôm nay là thứ năm, Diệp Lai siết chặt vô lăng, ánh mắt ngưng trệ vài giâu, cuối cùng cũng nhịn không nổi rét lạnh liên tục tuôn ra khỏi lồng ngực, thế là tắt máy xuống xe.
Thứ năm, người đó không có ở nhà.
Diệp Lai lên lầu, đi vào trong phòng, tìm một túi vải canvas màu đen trong góc tủ quần áo mở ra nhìn thử, quần đen áo đen mũ lưỡi trai, đèn pin, túi dụng cụ, máy chụp hình, tất cả những thứ đó đều ở trong túi, không thiếu thứ nào, Diệp Lai kéo phéc-mơ-tuya lại lần nữa, vắt lên vai rồi ra khỏi nhà.
Lần này không thể sơ sót nữa, có lẽ sẽ tìm ra được một vài thông tin có ích.
-
Diệp Lai đến cửa hàng mua đồ chơi ghép hình mới nhất, con gái Hinh Hinh của Trương Nhất Hạo năm nay được năm tuổi, thích nhất là chơi ghép hình, khi Trương Nhất Hạo bắt đầu trở thành quản lý của cậu thì đứa trẻ còn chưa ra đời, Diệp Lai đã nhìn cô bé lớn lên.
Mua đồ chơi xong, Diệp Lai ghé mua thêm một bó hoa và trái cây.
"Qua một đêm là ổn rồi sao? Hôm qua mặt mũi còn trắng bệch ra đấy, sao bây giờ hớn ha hớn hở rồi, trong mắt hoa đào chứa đầy hoa đào kia kìa, phải vui vẻ như thế mới được chứ."
Trương Nhất Hạo đeo tạp dề, trên tay cầm cái xẻng, nhấc cái xẻng còn dính dầu lên, vung tới vung lui trước mặt Diệp Lai.
Lý Mẫn bước ra từ phòng con: "Diệp Lai đến rồi đấy hả."
Diệp Lai đưa hoa cho Lý Mẫn: "Chị dâu, em lại đến ăn chực rồi đây."
Lý Mẫn cười nhẹ nhàng, cầm lấy bó hoa: "Cũng chỉ có Diệp Lai tốt, mỗi lần đến đều mang theo hoa chị thích, chẳng bù cho anh Hạo của em chỉ là một tên vô tâm."
Trương Nhất Hạo lắc lắc cái xẻng: "Em vừa đến là đã phá hoại quan hệ vợ chồng của tụi này rồi."
Diệp Lai cười trốn về phía sau mấy bước, đứa trẻ đang làm bài tập ở trong phòng, chạy chân trần ra nhào vào trong ngực Diệp Lai.
"Anh Lai, cuối cùng anh cũng đến gặp Hinh Hinh rồi, Hinh Hinh nhớ anh lắm đó."
Diệp Lai bế bổng cô bé lên: "Hinh Hinh của chúng ta lại cao lên rồi."
"Đúng đó anh Lai, bây giờ em đã cao 118cm rồi đó."
Trương Nhất Hạo uốn nắn bé: "Hinh Hinh, con phải gọi là chú Lai."
"Anh Lai." Hinh Hinh ôm cổ Diệp Lai, "Con gọi là anh Lai."
Diệp Lai vuốt ve bím tóc trên đầu cô bé: "Thế thì gọi anh vậy, anh Lai."
Hinh Hinh cười toe hôn chụt lên mặt Diệp Lai một cái, nô lệ của con gái Trương Nhất Hạo ghen tuông, vươn tay ôm lấy con gái cưng nhà mình: "Hinh Hinh, đã nói với con nhiều lần rồi, không được hôn con trai."
"Nhưng con thích anh Lai mà."
Diệp Lai tiếp lời, giọng điệu đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, xoa lên đỉnh đầu của bé, "Hinh Hinh nghe lời ba nhé, ba nói đúng đó, không thể tùy tiện hôn con trai đâu, nếu em thích anh Lai, anh Lai có thể chơi đồ chơi ghép hình với em."
Diệp Lai lấy bộ ghép hình mới mua ra cho cô bé xem, trước đó Hinh Hinh còn bĩu môi không vui, nhưng nghe thấy Diệp Lai nói muốn chơi ghép hình với mình, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ, lắc lắc hai bím tóc trên đỉnh đầu, thật sự rất vui vẻ.
Sau bữa cơm chiều, cậu chơi cùng Hinh Hinh đến tận mười giờ tối, khoảng thời gian này rất vừa vặn, đêm dài người yên.
Trên đường, xe cộ và người qua lại lác đác không có mấy, động vật hoạt động về đêm đều bắt đầu lui tới vào lúc này.
Diệp Lai vào buổi tối thứ năm, cũng là một trong những "động vật hoạt động về đêm".
Chui vào trong xe thay quần áo đen xong, Diệp Lai từ từ nhắm mắt, ra sức ngửi mùi nước hoa đặc biệt trong xe, hương vị lạnh lẽo dần dần thể hiện ra trên gương mặt thâm thúy.
Diệp Lai hít thở chậm, đợi đến khi bóng mờ trước mắt tiêu tan dần mới khởi động ô tô, đạp chân ga, xe hơi màu đen tiến vào trong màn đêm đen đậm.
Nửa tiếng sau, Diệp Lai lái xe rời khỏi trung tâm thành phố, đi về phía ngoại ô, càng chạy càng xa.
Diệp Lai cầm chắc tay lái nhưng ý thức lại trì trệ trống rỗng, chỉ còn kí ức cơ bắp cho cậu biết rằng đến ngã nào đường nào phải rẽ vào, cuối cùng đỗ xe tại một ụ cát gần lối vào của một thôn nhỏ.
Trong thôn không có mấy hộ gia đình, mấy căn nhà đầu thôn chẳng có ai ở.
Diệp Lai không nán lại lâu, cầm lấy túi canvas ở ghế phó lái rồi xuống xe, tựa lưng vào cửa xe lấy đèn pin và máy ảnh ra khỏi túi, sau đó treo máy ảnh lên cổ rồi kéo khóa áo khoác lên sát cằm.
Cậu mở đèn pin, nương vào ánh sáng yếu ớt của đèn pin men theo con đường đất nhỏ hẹp đầy ổ gà đi vào sâu trong thôn.
Mỗi một bước chân của Diệp Lai đều sẽ để lại một dấu chân trĩu nặng.
Bốn phía đường đất đều là rừng cây cỏ cao, trong khoang mũi ngập tràn mùi bùn cỏ ẩm ướt tanh tưởi, gió thổi qua làm cành cây ngả nghiêng, tiếng xào xạc cao thấp vang lên, tầng tầng lớp lớp dội vào tai Diệp Lai.
Bị âm thanh kích thích, Diệp Lai bước từng bước đều cảm giác được dòng máu nóng chảy xuôi trong cơ thể như tăng tốc gấp đôi, hô hấp cũng đang dần sục sôi không ngừng.
Đi khoảng mấy trăm mét, Diệp Lai dừng bước trước một căn nhà nhỏ hai tầng cũ kĩ, sau đó tìm chỗ tối phía sau thân cây để giấu mình.
Ở góc độ của cậu nhìn sang, căn nhà nhỏ đứng trong đêm tối vô cùng u ám, cỏ dại mọc kín đầu tường càng làm tăng thêm vẻ ma mị, cửa sổ tối đen giống hệt như một cái hổ đen không đáy, có một con mắt dưới vực sâu đang lẳng lặng quan sát cậu.
Diệp Lai thả chậm bước chân đến gần, sau khi xác định cửa chính đã bị khóa lại, cậu mới chậm rãi phun hơi thở vẫn luôn giấu trong lồng ngực ra.
Cậu lấy túi dụng cụ, cẩn thận rút một sợi đồng cực nhỏ, khóa sắt của cửa đã biến chất, vết gỉ sắt màu đỏ sậm loang lổ khắp trên khóa, thứ mùi đó xộc vào mũi cậu đau nhức.
Diệp Lai ghét mùi kim loại, cậu cau mày nín thở, dùng đầu mảnh của sợi đồng từ từ đâm vào trong lỗ khóa, vừa lắng tai nghe tiếng vừa thăm dò chuyển động của sợi đồng.
Năm giây sau, nghe thấy tiếng ổ khóa "cùm cụp" vang lên, khóe môi Diệp Lai giật giật, ném ổ khóa sắt ra, giơ máy ảnh trên cổ lên, nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong tiếng "ken két" của cửa sắt, Diệp Lai nhấc chân chầm chậm bước vào trong.
...
-
Diệp Lai về đến nhà vào lúc hơn hai giờ rưỡi sáng, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng làm ướt đẫm quần áo của cậu.
Vừa vào đến cửa, hai chân Diệp Lai đã mất kiểm soát nhũn ra, dán sát lưng vào cánh cửa, mất hết sức lực trượt xuống một đoạn, khó khăn lắm mới dừng lại được, ngón tay để xuôi bên người vẫn còn đang run rẩy.
Diệp Lai nhắm mắt ngửa đầu, thở mạnh ra một hơi.
"Muộn thế này mới về nhà, em đã đi đâu?"
Đèn phòng khách đột nhiên sáng lên, một giọng nói trầm thấp lành lạnh vang lên giống như mũi tên rời cung bắn về phía Diệp Lai.
Diệp Lai mở mắt, da đầu tê dại một trận, sau một cái giật mình, cơ thể bật ra khỏi cánh cửa, giống như là phản xạ tự nhiên, cả cơ thể cũng nhích lên phía trước một bước.
Cậu không ngờ rằng Thịnh Minh Khiêm lại về nhà, rõ ràng buổi trưa lúc gọi điện thoại về anh đã nói, cuối tuần anh mới về.
Diệp Lai sững sờ khựng lại, Thịnh Minh Khiêm đang ở giữa phòng khách với nét mặt lạnh băng, hai chân dài bắt chéo nhau ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, chân vẫn còn mang giày da cao cấp không dính một hạt bụi, trên người còn mặc nguyên tây trang, cà vạt đã bị nới lỏng một chút, đó chính là thứ trông thiếu nghiêm túc nhất trên người anh.
Thịnh Minh Khiêm kẹp nửa điếu thuốc hút dở giữa những ngón tay, nâng mắt nhíu mày nhìn Diệp Lai, đưa đầu lọc vào miệng rít một hơi, làn khói trắng đục bay lên cao, dấu vết tâm trạng khó tả cũng bốc lên theo sương khói, nhưng rồi lại nhanh chóng tiêu tan chẳng còn lại gì.
Tim Diệp Lai vẫn còn đang đập thình thịch, ngón tay buông lơi hơi cong lại, ngoắc ngoắc vào ống quần.
Cậu cúi đầu nhìn mình một lượt, túi của cậu vẫn còn ở trong cốp xe, lúc nãy xuống xe vội quá, cậu không cầm theo.
"Thất thần gì đó? Lại đây." Thịnh Minh Khiêm dập tắt mẩu thuốc lá trên tay vào gạt tàn.
Bấy giờ Diệp Lai mới để ý, trong gạt tàn đã chồng chất bốn năm điếu thuốc, thì ra Thịnh Minh Khiêm đã trở về từ sớm, hình như là anh đã đợi rất lâu rồi.
Diệp Lai nhanh chóng điều chỉnh lại nét mặt, đôi mắt hoa đào mông lung mù sương cong cong, đi đến bên ghế sô pha quỳ một gối lên đệm, gượng ép dán sát cơ thể, hai tay ôm chặt cổ Thịnh Minh Khiêm, cả người đều rụt về phía anh.
Trên người Thịnh Minh Khiêm có hơi lạnh hòa với vị đắng ngắt của thuốc lá, nhưng kì lạ là khi Diệp Lai ôm anh thì sự hoảng loạn trong cơ thể cậu đã dịu đi một cách khó hiểu, nhịp tim lại trở nên vững vàng.
"Minh Khiêm, em rất nhớ anh." Diệp Lai cọ cằm tới lui trên vai Thịnh Minh Khiêm, rên hừ hừ vài tiếng trong mũi giống hệt như chó con làm nũng, "Em nhớ anh lắm."
Bàn tay phủ lên lưng Diệp Lai của Thịnh Minh Khiêm dừng lại, rồi nhanh chóng vỗ về sống lưng ướt đẫm: "Vẫn chưa trả lời tôi, buổi tối đi đâu?"
"Em đến nhà anh Hạo ăn cơm, Hinh Hinh cứ quấn lấy em chơi ghép hình."
"Con nít hai giờ mới đi ngủ à?"
Diệp Lai ghé vào tai Thịnh Minh Khiêm: "Minh Khiêm, em thật sự chưa bao giờ lừa anh cả, có lẽ ngày mai anh sẽ nhận được giấy phạt đó, em mới vừa đua xe về nhà."
Lòng bàn tay Thịnh Minh Khiêm chỉ cách một lớp quần, đánh mạnh một cái lên mông Diệp Lai, Diệp Lai đau đến mức tối sầm mặt, cậu dám chắc, sáng ngày mai mông của cậu vẫn sẽ còn hằn lại dấu tay.
"Minh Khiêm, đau." Diệp Lai làm nũng, giọng điệu như cầu xin.
Thịnh Minh Khiêm buông tay, nhưng lại tuột thẳng quần Diệp Lai ra, cánh tay nâng lên rồi hạ xuống, ra sức đánh mười mấy cái.
Lúc này là đau thật, Diệp Lai phát ra tiếng rên rỉ khó chịu.
"Minh Khiêm, đừng đánh nữa, đau chết em mất thôi." Diệp Lai vòng hai tay ra sau liều mạng muốn bảo vệ mông. Nhưng tay Thịnh Minh Khiêm nhanh hơn, kiềm chặt cổ tay của cậu lại, những ngón tay của Diệp Lai quơ quào trong không khí, chính là không bảo vệ được mông.
Thịnh Minh Khiêm vẫn không dừng tay, cuối cùng Diệp Lai đau đến khóc, nước mắt như hạt châu rơi loạn trên mặt, nửa người trên giãy giụa cọ lên eo Thịnh Minh Khiêm mấy lần.
Thịnh Minh Khiếm cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể cậu, động tác dừng lại: "Yêu tinh, thế này cũng phản ứng sao."
Nói rồi, Thịnh Minh Khiêm không chờ đợi thêm nữa, ôm ngang Diệp Lai còn chưa kéo quần vội vàng lên lầu, trong phòng khách chỉ còn sót lại tiếng giày da nện lên sàn nhà.