Gió đêm mùa hạ vừa hanh vừa khô, không khí luồn vào như muốn làm tắc nghẽn cổ họng và phổi, hít thở một hơi cũng khó khăn vô cùng, trên đường lớn không có người, bước qua từng chiếc đèn đường cách đều nhau, đêm dài lê thê không dứt.
"Anh Hạo, bây giờ em, đau quá, anh có thể, đến đón em được không?"
Diệp Lai ngồi trên tảng đá ven đường, há miệng hớp từng ngụm không khí, mồ hôi lạnh rịn ra khắp người, mồ hôi trên da đầu trượt xuống cổ, cảm giác dinh dính không thoải mái khiến cho da thịt trở nên ngứa ngáy.
Cậu đưa tay ra sau cổ cào một cái, ba dấu ngón tay lập tức xuất hiện trên da, thật sự không thể chịu nổi nữa rồi mới gọi điện thoại cho Trương Nhất Hạo.
Cậu rất đau, toàn thân đều đau, không thể nói rõ cơn đau xuất phát từ chỗ nào, như thể có người cầm lưỡi dao cứa từng nhát lên cơ thể của cậu vậy.
"Đệt, bây giờ em đang ở đâu?" Trương Nhất Hạo bị tiếng thở hổn hển của Diệp Lai dọa sợ, "Anh đến ngay đây, có phải em lại uống rượu không?"
"Không có, em không uống rượu."
Diệp Lai ngơ ngác lắc đầu, nhìn thấy cột mốc đường ở đầu giao lộ cách đó mấy bước, báo cáo địa điểm của mình cho Trương Nhất Hạo ở đầu bên kia.
Trương Nhất Hạo hùng hổ hỏi: "Đã muộn thế này rồi, em không ở nhà ngủ nghỉ cho đàng hoàng, chạy tung tăng ra đường làm gì thế?"
"Tự lừa gạt bản thân em không sao là được đúng không? Không sợ bị chụp lại đúng không?"
"Nếu không nể tình con gái anh là fan của em, anh cũng chẳng thèm quản lý em luôn đấy."
...
Trương Nhất Hạo dông dài một hồi lâu trong điện thoại giống hệt như người cha nhọc lòng vì con, Diệp Lai cầm điện thoại im lặng nghe, sự chú ý bị dời đi, cơn đau đột ngột xuất hiện cũng không còn quá rõ ràng như vậy nữa, một cơn gió thổi qua, tiêu tan đi không ít.
Chưa đến nửa tiếng sau Trương Nhất Hạo đã lái xe tới, đỡ Diệp Lai lên xe: "Có muốn đến bệnh viện không, anh đưa em đi?"
Đầu cổ Diệp Lai vẫn mướt rượt mồ hôi, người cậu vừa đau lại vừa nóng nực, vừa lên xe đã cuộn người lại trên ghế phụ, chậm rãi nhắm mắt: "Chắc là bệnh cũ thôi anh, không cần đến bệnh viện đâu, anh Hạo đưa em về nhà đi."
Cơ thể bị trì trệ, đại não cũng giống như bị gỉ sét vậy, thuận miệng nói ra địa chỉ biệt thự.
Trương Nhất Hạo nghe địa chỉ xong không nhúc nhích, quay đầu hỏi cậu, "Diệp Lai, em ở đó từ khi nào vậy? Biệt thự Cảnh Loan, không phải là nơi mà người bình thường có thể ở đâu."
Diệp Lai mở to mắt nhìn, lúc này mới nhận ra là mình nói sau, cậu có một căn hộ chung cư trong thành phố, ở bên ngoài cậu đều nói mình ở căn hộ đó, Trương Nhất Hạo cũng biết địa chỉ của chung cư, lúc nãy còn chưa tỉnh táo cậu đã lỡ nói ra địa chỉ biệt thự của Thịnh Minh Khiêm.
Ánh đèn neon xuyên qua cửa sổ thủy tinh như một thứ tạp chất dư thừa luồn lách vào đôi mắt nặng trĩu quầng thâm của Diệp Lai, ngay sau đó phá vỡ biểu cảm trên khuôn mặt cậu.
"Em..." Diệp Lai chỉ nói một chữ em rồi ngừng lại.
Trương Nhất Hạo khởi động xe, đồng thời lên tiếng: "Thực ra anh đã đoán ra được từ lâu rồi, sau lưng em có người chống đỡ."
"Không có chuyện đó đâu." Diệp Lai chột dạ phủ nhận, không thể nói Thịnh Minh Khiêm là người chống lưng của cậu được, "Biệt thự đó, là của bạn em, em ở nhờ thôi..."
Tiếng nói của Diệp Lai càng lúc càng nhỏ, ngay cả bản thân cậu còn không tin nổi cơ mà.
"Em không muốn nói thì anh cũng không hỏi nhiều, anh đã cảm giác được từ trước, mấy năm nay mặc dù tài nguyên của em không tốt, nhưng thật sự là không có ai đối xử quá đáng với em, quản lý hạng ba như anh không có bản lĩnh lớn đến nỗi có thể bảo vệ em chu toàn được."
Diệp Lai im lặng, nghiêng đầu nhìn từng tòa nhà cao tầng xi măng cốt thép cùng với ánh đèn lạnh lẽo lùi dần về phía sau.
"Haiz, anh không hỏi em nữa, nhưng trong lòng em phải mọc thêm một cái tâm nhãn, tự biết đường mà tính toán biết không."
Trong lòng Diệp Lai vô vùng biết ơn Trương Nhất Hạo đã hiểu cho mình, nhưng trong hợp đồng của cậu và Thịnh Minh Khiêm đã viết rõ, nếu như để người khác biết được quan hệ của hai người bọn họ, hợp đồng hôn nhân sẽ tự động hết hiệu lực.
Diệp Lai rũ mắt, chậm rãi thở hắt ra, chỉ đáp lại một câu "Cảm ơn anh Hạo".
"Cảm ơn cái rắm, ngày mai mang quà đến nhà anh chơi với Hinh Hinh đi, ngày nào con bé cũng nhắc em, chị dâu em cũng dặn bảo em sang ăn cơm đấy."
Diệp Lai cười: "Ngày mai nhất định sẽ đến gặp Hinh Hinh."
"Bây giờ em thấy ổn hơn chưa?"
Diệp Lai sờ lên ngực mình, mặt mũi trắng bệch cũng đã dần hồng hào trở lại: "Có lẽ... Ổn hơn chút rồi ạ."
Trương Nhất Hạo đưa Diệp Lai đến cửa chính biệt thự, không lái xe vào trong, anh nhìn ra là Diệp Lai không muốn mình di vào, đoán chừng trong nhà có thể có thứ gì đó đại diện cho thân phận của chủ nhân nó.
"Tự đi vào được không?" Anh hỏi.
"Được." Diệp Lai bấm vào thịt trên lòng bàn tay, mở cửa xuống xe, vững vàng đi đến cạnh cửa, "Anh Hạo, cảm ơn anh nhé, anh mau về nhà với Hinh Hinh đi, lái xe chậm thôi."
"Anh đi là Hinh Hinh ngủ rồi, nếu không anh sẽ không ra đâu, cho em đau chết ngoài đường luôn." Trương Nhất Hạo bực bội vẫy tay, cửa kính chậm rãi kéo lên, "Mau vào đi, anh đi đây."
Biệt thự về đêm như được phủ thêm một tầng cảm giác nặng nề, Diệp Lai đứng ngoài cửa ngước cổ lên nhìn một láy, đường nét kiến trúc lạnh lẽo cứng rắn đứng sừng sững ở đó, không tìm ra được chút ấm áp nào.
Nhìn đến lúc cổ mỏi nhừ rồi, Diệp Lai mới cúi đầu xuống, nhập mật khẩu mở cửa.
-
Giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Lai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là điện thoại của Tả Kỳ.
"Diệp Lai, hôm qua cậu đi lúc nào vậy? Tôi buồn ngủ quá, sau đó ngủ quên mất, không nhớ rõ gì hết."
"Cậu ngủ là tôi đi rồi." Diệp Lai vừa mới tỉnh, giọng nói khàn đặc.
"Cậu đã xem tin tức hôm nay chưa? Đạo diễn Thịnh lại lên hot search rồi." Tả Kỳ vô cùng hưng phấn kể.
Diệp Lai nói: "Tôi chưa xem."
"Tôi gửi liên kết vào cho cậu rồi đấy, mở ra xem đi." Giọng điệu của Tả Kỳ nồng đậm ý hóng chuyện, nghe thấy rất phấn khích.
Diệp Lai đặt chế độ rảnh tay, ấn mở đường link mà Tả Kỳ vừa gửi qua WeChat cho cậu, tiêu đề bài viết cực kì hấp dẫn người ta.
Thịnh Minh Khiêm quy tắc ngầm.
Diệp Lai lướt xuống đoạn văn bên dưới một lượt, đơn giản là mấy scandal cũ mèm lật tới lật lui giống hệt như nhau, bài viết đó nói Thịnh Minh Khiêm chơi bời trăng hoa, giữa bài còn kèm thêm mấy bức ảnh.
Bức ảnh đầu tiên là ảnh chụp nửa người lúc Thịnh Minh Khiêm đi vào phòng khách sạn, mặc dù ống kính ở rất xa nhưng vẫn có thể nhìn ra được đó chính là Thịnh Minh Khiêm.
Bức thứ hai là ảnh người đàn ông có mái tóc màu xám khói đi vào phòng của Thịnh Minh Khiêm, người đàn ông nọ có đeo khẩu trang, chỉ nhìn thấy được bóng lưng.
Bức ảnh thứ ba là ảnh người đàn ông tóc xám khói đeo khẩu trang rời khỏi cửa chính của khách sạn, sau khi ra ngoài thì lên xe taxi rời đi, thời gian vào lúc ba giờ rưỡi sáng.
"Nhìn thấy chưa?" Tả Kỳ hỏi, "Không chụp được mặt của người đàn ông kia, còn chưa biết là ai nữa."
Diệp Lai biết rõ, đêm qua cậu đã gặp bắt gặp ai trước cửa phòng của Thịnh Minh Khiêm, kéo đến cuối bài viết, cậu cũng không có hứng xem tiếp nữa, đặt điện thoại lên tủ đầu giường: "Có lẽ... Đến khi nào Thịnh Minh Khiêm công bố diễn viên của bộ phim tiếp theo là sẽ biết được thôi..."
Diệp Lai vừa cúp điện thoại của Tả Kỳ, Thịnh Minh Khiêm đã gọi đến.
Bình thường Thịnh Minh Khiêm rất ít khi gọi điện thoại cho cậu, cho nên mỗi lần nhìn thấy anh gọi đến, Diệp Lai đều sẽ đỏ mặt, tim đập thình thịch, ngón tay nhanh chóng bắt máy trả lời, chỉ sợ bắt máy muộn mà để lỡ sẽ không được nghe thấy giọng nói của Thịnh Minh Khiêm.
Nhưng lần này cậu chỉ nhìn thoáng qua, không bắt máy, đặt điện thoại lên tủ đầu giường trở lại, tiếng chuông cùng với độ rung vang lên cùng lúc khiến cho hai tai cậu đau nhức, Diệp Lai thẳng tay bật chế độ im lặng, kéo chăn phủ qua đỉnh đầu.
Cậu mệt mỏi lắm rồi.
Nhưng điện thoại để chế độ im lặng, điện thoại bàn lắp đặt trong phòng lại vang lên, một lần không nhận lại vang lên lần nữa, đến lần thứ ba thì được nhận.
Diệp Lai chui ra khỏi chăn, thiếu oxi lâu khiến cho cậu trông uể oải hẳn ra, há miệng hít thờ rồi cầm ống nghe đặt bên tai: "A lô..."
"Mới ngủ dậy sao?" Giọng nói trầm thấp của Thịnh Minh Khiêm truyền vào ống nghe, giọng nói hấp dẫn mang theo cảm giác nhớ nhung, gãi vào tai Diệp Lai ngứa ngáy.
Diệp Lai siết chặt tay cầm điện thoại: "Ừm, mới dậy."
"Tối hôm qua em đi đâu?" Thịnh Minh Khiêm hỏi.
Diệp Lai nhớ lại cảnh tượng đêm qua, trong lồng ngực đắng ngắt, hoàn toàn không biết nói gì, trong cổ họng cậu như bị rót đầy cát, giọng nói còn nghẹt hơn trước đó nữa: "Em, hôm qua em ở nhà ngủ."
Đầu dây bên kia im lặng, một lát sau Thịnh Minh Khiêm mới nói: "Ngủ đủ chưa?"
"Chưa đủ." Giọng nói của Diệp Lai nhẹ bẫng, hô hấp không đều đặn.
"Vậy thì ngủ tiếp đi, cuối tuần tôi về nhà." Thịnh Minh Khiêm nói xong thì cúp điện thoại.
Diệp Lai cũng không còn buồn ngủ nữa, cậu rời giường, đi chân trần xuống lầu lại tủ lạnh lấy một lon bia ướp lạnh ra khui uống, cậu ngồi tựa lưng vào tủ, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm lớn.
Chất lỏng lạnh buốt tràn vào cổ họng trượt xuống dạ dày, tưới tắt hết những thứ mới vừa chộn rộn muốn trào ra.
Điện thoại vang lên một tiếng ting, Diệp Lai nhấc tay cầm điện thoại lên, đợi đến khi cậu nhìn thấy rõ thông báo trên màn hình rồi, bia ngậm trong miệng cũng chẳng màng nuốt ực xuống, bọt bia vẫn còn sót lại trên đầu lưỡi nhảy nhót, hai mắt cũng sáng rực lên.
Trên màn hình là thông báo mới nhất của Weibo, nick phụ Weibo của cậu chỉ theo dõi một mình Thịnh Minh Khiêm, cho nên chỉ cần Thịnh Minh Khiêm đăng tin gì là cậu đều có thể nhìn thấy đầu tiên.
Nhưng bình thường Thịnh Minh Khiêm rất ít sử dụng Weibo, anh lười sử dụng những mạng xã hội này, cũng rất lười lướt, bài viết gần nhất mà anh đăng lên Weibo chính là bài tuyên truyền phim điện ảnh từ ba tháng trước, hơn nữa còn là do quản lý ép anh đăng lên.
Ba phút trước, Thịnh Minh Khiêm chia sẻ lại bài viết nói anh dùng quy tắc ngầm, đi kèm theo chỉ có một chữ gượng gạo: Giả.