Số lần phải gạn máu của cô chỉ tăng chứ không giảm. Cánh tay cô sau một khoảng thời gian đã trở thành khúc xương khô chằng chịt những vết thâm tím sưng đỏ do vỡ ven quá nhiều lần. Cô ngủ cũng nhiều hơn có khi cả ngày chẳng nói được câu nào, nhưng mỗi lần mở hay nhắm mắt, cô đều sẽ trông thấy Đông Dương ở bên cạnh. Màn đêm ngày càng bá chiếm, mà ánh sáng ngày một tàn lụi đi.
"Lạc Thần! Lạc Thần!".
Có một hôm, cô lờ mờ mở mắt, trông thấy bộ dạng hốt hoảng của Đông Dương.
"Em tỉnh lại rồi. Thật may quá!".
Cô nghe thấy tiếng thở phào của anh.
"Xem ai đến thăm em này!".
Lạc Thần cứ lờ đờ một lúc, vẫn chẳng thể hiểu rõ anh nói gì, cho tới khi nhìn xuống dưới chân giường và thấy một gương mặt rất đỗi thân quen ở đó. Là Thiên Sa.
Cậu ấy vậy mà vẫn nhớ đến cô.
Gương mặt nhợt nhạt của Lạc Thần liền nở ra một nụ cười tươi rói.
"Sao cậu tìm thấy tớ ở đây vậy?".
"Đồ ngốc nhà cậu, còn hỏi nữa. Nói xem, mới có hơn một tháng không gặp mà cậu đã ra nông nỗi này rồi sao?".
Thiên Sa ôm chầm lấy cô.
"Đã một tháng rồi sao?".
Cô ngủ nhiều quá. Nếu không ăn thì là ngủ, chẳng còn có bao nhiêu khái niệm về thời gian nữa, tay đều đã bị kim tiêm chích đến độ không còn cảm giác.
"Trông cậu kìa. Mới có một tháng mà sao đã ra thế này rồi chứ?" - Thiên Sa bóp mặt cô - "Mặt mũi sạm đen, gầy hóp thế này...".
Nước mắt Thiên Sa bắt đầu rơi xuống, lả tả như một cơn mưa. Lạc Thần ngẩn người, cô không hề biết mình đã trở nên như vậy. Cô quay đầu liếc về phía Đông Dương, liền thấy anh hít một hơi sâu quay đi.
"Là anh. Anh lại bắt nạt Lạc Thần có đúng không? Thấy cô ấy yếu ớt anh lại càng được thế...".
Thiên Sa chẳng hiểu lấy đâu ra cơn thịnh nộ liền chỉ thẳng mặt Đông Dương mà mắng.
"Cậu đừng vậy mà. Đông Dương không có bắt nạt mình. Những tháng này anh ấy đều ở cạnh chăm sóc mình suốt! Cậu mau xin lỗi anh ấy đi!".
"Không sao, bạn em mắng đúng mà".
Đông Dương lập tức ngăn cô lại. Lúc này Lạc Thần mới kịp nhìn rõ anh.
Vốn không phải anh là một người rất quan tâm đến vẻ bề ngoài, sự ngăn nắp sao? Sao bây giờ lại thành ra như vậy? Râu ria đã để đến lởm chởm vẫn chưa cắt tỉa. Đầu tóc bù xù... Đông Dương tràn đầy sự kiêu hãnh mà cô biết, đi đâu mất rồi.
Cô thấy xót xa, đưa đôi tay gầy gò lên vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt anh.
"Anh vất vả rồi!".
Cô không để ý, hoá ra anh vẫn luôn ở bên cô, canh cánh như thế. Cô còn không biết anh có còn đến cơ quan hay không. Đối với cô, thực tại giờ đây rất mù mịt.
"Không sao, chỉ cần em vẫn khoẻ là được!" - Đông Dương ôm lấy tay cô, vội vàng nói.
Anh giống như giờ chỉ sợ không kịp nói lời nào nữa với cô vậy. Nhìn ánh mắt anh mờ đục đi vì thao thức, cô có chút không đành lòng.
Có phải cô đã tàn nhẫn quá rồi không? Để anh trông thấy mình dần chết đi như thế này?
"Thôi vậy!" - Thiên Sa trông thấy vậy cũng không nỡ trách Đông Dương nữa - "Ngoài tớ ra, hôm nay, Tố Như cũng đến thăm cậu nữa đấy!".
Lạc Thần có chút không thể tin được. Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, bọn họ có thể vẫn trở lại là bạn được sao? Trong lòng cô giấu không nổi sự phấn khích.
"Thật vậy sao?".
"Tất nhiên là thật rồi!".
Thiên Sa vỗ vỗ tay thì ngay lập tức Tố Như đã xuất hiện ở trước cửa phòng bệnh. Có điều, trái với vẻ hoan hỉ của Lạc Thần, Tố Như vẫn mang bên ngoài một vẻ lạnh lùng sắc như dao. Cô vẫn cho rằng có thể là do Tố Như vẫn còn ngại vì phải xuống nước làm lành với mình.
Tố Như và Đông Dương là vậy mà. Bọn họ có cùng một kiểu kiêu ngạo như nhau ấy.
"Cậu đến rồi!".
Đông Dương vừa trông thấy Tố Như thì bị ngượng ngịu như bị ai đó đá vào chân, liền tìm cách rời khỏi.
"Ba đứa em ở đây chơi đi. Anh đi ra ngoài tìm gì mua về cho ba đứa cùng ăn".
Lạc Thần vừa gật đầu đồng ý thì Đông Dương phóng ra khỏi cửa ngay và luôn. Chắc đây là tình cảnh mỗi khi đụng phải người cũ. Cô đoán vậy.
Vừa trông thấy cái bụng nhô lên sau lớp chăn dày của cô, bước chân của Tố Như liền khựng lại. Cậu ta cuối cùng cũng cất tiếng nói.
"Cậu... cậu có thai rồi sao?" - Cả người cậu ta run lên vừa chỉ vừa đi giật lùi giống như không thể nào tin được - "Không phải là của... của...?".
"Phải, là của Đông Dương".
Đây cũng là lần đầu tiên Lạc Thần thừa nhận điều này với cả Thiên Sa. Mặc dù cậu ta có vẻ như cũng đã sớm phát giác ra được mối quan hệ lạ thường giữa cô và anh trai.
Tố Như nghe vậy chỉ còn biết ngẩn người, đứng bất động ra như trời trồng.
Cô biết, dẫu có là ai thì cũng sốc vậy thôi.
"Đừng nói cho người ngoài biết nhé. Tớ vẫn nói với Đông Dương, đứa bé này là của Hán Vũ...".
Tố Như nói đến đây lại có vẻ không hiểu.
"Cậu tại sao phải làm như vậy?".
"Tớ không muốn Đông Dương biết chuyện lại muốn làm ra những chuyện điên rồ gì nữa!".
Nói đến đây, Tố Như bật cười khẩy.
"Cậu vẫn cho rằng, cậu quan trọng quá ư?!".
Lời này của Tố Như giống như một cây kim xoáy sâu vào tận tâm gan của cô vậy. Lạc Thần không biết đáp lại như thế nào. Cô cũng không hiểu tại sao bản thân lại nghĩ ra được ra như thế?
Tại sao cô lại tự tin đến mức cho rằng anh sẽ vì mình từ bỏ tất cả đây? Cô lấy đâu ra tự tin đó?
Thiên Sa thấy bầu không khí ở đây không ổn, lập tức kéo lấy tay Tố Như thức tỉnh.
"Thôi đi, đang vui mà cứ nói những điều này làm gì. Chẳng phải ba chúng ta lâu lắm rồi mới gặp lại nhau sao?".
Kể từ sau đó thì Tố Như và Thiên Sa đến thăm cô đều đặn, cứ khoảng 1,2 ngày là lại đến thăm. Có thêm người ở đây, Lạc Thần cũng rất vui mừng. Đông Dương cũng có thêm thời gian đi làm những việc khác, không còn cực nhọc như trước đây nữa.
Gương mặt của anh cũng sáng sủa ra nhiều, khiến cô cảm thấy yên tâm hơn. Điều cô không muốn nhất chính là trở thành gánh nặng của anh.
Sức khoẻ của cô cũng khá hơn. Cô cũng không còn nửa tỉnh nửa mê đến độ trở nên lơ mơ như trước.
Có thể là nhờ có Thiên Sa và Tố Như ở đây khiến tinh thần cô khá khẩm hơn nhiều.
"Tớ nghe nói, dạo này Đông Dương đã không còn phải xin nghỉ phép để qua đây chăm cậu nữa rồi. Có vẻ như khá lên không ít!" - Tố Như gọt một quả lê đưa sang cho cô.
"Ừ, đúng vậy thật. Sáng nay tớ cũng vừa mới đi siêu âm em bé. Bác sĩ cũng nói, thai nhi phát triển ổn định. Có thể qua vài tuần nữa là có thể trở dạ được rồi. Sáng nay Đông Dương cũng ở đó!" - Mắt Lạc Thần sáng rực lên khi nhớ lại - "Đó là lần đầu tiên tớ đi siêu âm mà anh ấy cũng ở đó. Khi ra khỏi phòng khám, cầm tờ phim siêu âm trên tay, hai bọn tớ cùng nhìn nhau. Tớ chưa từng thấy anh ấy cười rạng rỡ thế bao giờ, giống như là cả ánh mắt cũng đang lấp lánh như những vì sao trên bầu trời vậy đó. Anh ấy chắc chắn là cũng đang vui mừng giống tớ. Tuy tớ chưa hề đính chính lại với anh ấy, nhưng có vẻ anh ấy đã biết rồi. Cậu nói xem, thái độ anh ấy như vậy, là biết rồi có phải không?".
Cô vẫn còn đang lâng lâng, quay sang thì lại thấy Tố Như thất thần rồi. Tay cầm dao cũng khựng lại.
Lạc Thần liền lay người cậu ta.
"Này, cậu đang nghĩ gì thế?".
Tố Như giật mình, vội vã lắc đầu.
"Không, không có gì...".
"À, mà ban nãy, sao cậu biết tin Đông Dương không phải xin nghỉ phép nữa vậy? Đến tớ cũng còn chưa biết nữa này. Bọn tớ ít nói chuyện với nhau lắm... Anh ấy toàn sợ sẽ khiến mình lo lắng thôi".
Tố Như liếc nhìn cô, rồi lại cúi xuống chú tâm vào việc gọt vỏ.
"Ừ, mấy hôm trước mình tới thăm cậu đi về thì ra tới cửa có gặp anh ấy đang đi vào. Bọn tớ có dắt nhau ra quán cà phê nói chuyện một lát".
Lạc Thần nghe vậy, tốc độ nhai cũng dần chậm lại. Gần đây, cô hoàn toàn quên mất chuyện của Quan Thục, càng quên cả chuyện Tố Như và Đông Dương là người yêu cũ. Cô những tưởng là một mình cô đã hoàn toàn bá chiếm lấy tình yêu của Đông Dương rồi.
Hoá ra cô vẫn quá ngây thơ...
Nhưng cô nên nhẹ lòng mới phải. Nếu không có cô, anh vẫn có thể sống một cuộc sống bình thường. Nếu không có cô, anh vẫn có thể ở bên, yêu một người khác. Cô nên mừng mới phải.
Làm gì có ai chờ ai đến suốt đời?!
"À ra là vậy, bọn cậu nói đến những chuyện gì rồi? Không nói xấu tớ đấy chứ?!" - Cô cố tỏ vẻ thản nhiên.
"Không, chỉ toàn ngồi ôn lại những chuyện quá khứ thôi. Thỉnh thoảng cũng có nhắc đến cậu, nhưng không có nói gì nhiều lắm".
Lạc Thần cố nở nụ cười miễn cưỡng. Cô chợt nhớ ra bộ dạng trơn láng của Đông Dương gần đây, cố gắng để không liên tưởng quá nhiều.