Khi Vũ An bước vào nhà thì thấy Tương Cẩm và Vũ Bạch Mai đang ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa cười vui vẻ.
Ông ta hừ lạnh rồi dậm chân đi vào, hai người nghe tiếng động liền quay lại, rồi lại thảng thốt nhìn ông ta.
"Sao giờ này mình/ba lại về thế?"
"Ha, hai người còn mặt mũi hỏi tôi sao?"
Nói rồi ông ta quăng tờ giấy xét nghiệm ADN lên bàn, Tương Cầm nhìn thấy thì mặt đổi sắc, trắng bệch lên, tay cầm tờ giấy run rẩy không thốt nên lời.
Vũ Bạch Mai thấy mẹ mình như vậy cũng hoang mang mà hỏi.
"Mẹ, sao thế?"
"Ba, có chuyện gì vậy ba?"
"Mày còn gọi tao là ba sao, hừ đồ thứ con hoang "
Ông ta buông lời cay nghiệt chẳng nể nan cũng chẳng còn chút lưu tình chửi rủa Tương Cẩm.
"Ha, bao nhiêu năm qua là tôi lầm, tôi đổ vỏ cho kẻ khác, năm xưa bà phục vụ thằng nào bên ngoài rồi đổ lên người tôi, đồ đàn bà đê tiện."
"Ba, ba nói gì thế. Con là con ruột của ba mà"
"Hừ, con ruột...phải...con ruột của kẻ ăn chơi năm xưa, tự mà xem lấy"
Nói rồi mở điện thoại, kết nối với tivi rồi mở lên.
"Để tôi cho nó thấy mẹ nó là người phụ nữ thế nào"
Tương Cẩm bây giờ đã quá nhục nhã, và nếu bà ta bị đuổi ra khỏi nhà thì bà ta biết đi đâu, bà ta biết sống làm sao đây.
Khi đoạn video mở lên, tiếng rên rỉ nghe rõ mồn một trong tai của Vũ Bạch Mai, người đàn ông trong đó không phải là Vũ An nhưng chớ trêu thay cô ta lại nhận ra được giọng nói cùng cách hành hạ trên giường đó - Trần Thanh Long.
Cô ta đã khó khăn mới trả thù được hắn ta, tại sao mọi chuyện lại thế này. Tại sao cô lại là con của tên cầm thú đó. Vũ Bạch Mai liền trào nước mắt, ôm mặt khóc.
Số phận đúng là trêu ngươi, trái đất đúng là tròn thật. Biết bao nhiêu người như thế vậy mà hai mẹ con họ lại nằm dưới thân cùng một tên cầm thú!
Cú sốc này quá lớn khiến Vũ Bạch Mai trở nên sốc tâm lí rất nặng, cô ta chạy nhanh ra ngoài rồi lại không chú ý mà bị xe đâm trúng...
Giây phút ấy như hồn lìa khỏi xác, Vũ Bạch Mai chỉ biết buông miệng nói ba chữ -hận, xin lỗi- rồi rơi vào im lìm.
Hận là hận người mẹ đã sinh ra mình mà lại cho mình một thân phận con hoang, hận là vì mẹ lại làm ra chuyện đồi bại đó, hận là vì tủi nhục của bản thân...
Còn xin lỗi là xin lỗi Vũ Bạch Y, cô gái đã chịu nhiều đắng cay, đau khổ từ nhỏ. Xin lỗi là vì đã cướp mất thứ quan trọng của một cô gái từ rất lâu.
Nếu thời gian quay lại, Vũ Bạch Mai cô sẽ không làm người xấu xa, tệ bạc, cũng sẽ không để bản thân bị tủi nhục vây lấy. Nhưng chuyện đã xảy ra không thể nào quay lại, chỉ biết chờ kiếp sau rồi làm lại một kiếp bình an...
Tương Cẩm bị cảnh tượng này làm cho chết trân, con gái của bà ta, mới đây còn ngồi đó nói cười vui vẻ mà giờ lại bỏ bà ta lại thế giới này.
Bất quá vì nghĩ quẩn mà bà ta lại dùng con dao trên bàn cứa đứt mạch máu ở cổ tay rồi buông xuôi thế giới này đi theo con gái.
Không lâu sau đó, Vũ gia từ một hào môn quyền thế trở thành một thảm kịch, Vũ An cũng vì tội lỗi năm xưa mà bị bắt đi. Khi Vũ Bạch Y biết được tin này thì cũng rất sốc, nói không đau lòng là giả.
Dù sao cũng sống chung hơn 10 năm. Nhưng rồi chỉ biết im lặng, cuộc sống này...có vay phải có trả.
HOÀN CHÍNH VĂN