Kayako Saeki là một người phụ nữ bình thường.
Cô lớn lên trong sự lạnh nhạt, lặng lẽ trải qua thời thanh xuân ảm đạm vô vị của mình, im lặng kết hôn với người đàn ông hói đầu, sinh con và trở thành một bà nội trợ nghe lời đúng mực.
Cô ấy trầm lặng đến vậy.
Người phụ nữ không nói một lời, tóc mái dài che đi đôi mắt, lặng lẽ đứng ở xó nhà, không bao giờ phô bày tâm sự của mình.
Cô ấy lẩn quẩn trong sự im lặng tẻ nhạt và nhút nhát, miễn cưỡng sống qua ngày.
Cho đến một ngày nọ.
Người đàn ông ấy giơ nắm đấm với cô ấy, vung dao lên, máu chảy loang khắp nền nhà, cô ấy không thể tiếp tục im lặng chịu đựng và thỏa hiệp nữa.
...
Người phụ nữ tóc đen mặc váy trắng đứng dưới sân.
Cô ấy ôm trong lòng một con mèo đen, đôi mắt màu hổ phách của nó tỏa ra ánh sáng kỳ dị.
Người và mèo cùng ngẩng đầu lên, cùng nhìn ra ngoài cổng rào.
"Meo~"
Tiếng mèo kêu lanh lảnh loáng thoáng truyền tới.
Gió thổi qua hiên nhà, nhẹ nhàng lay động chiếc chuông gió treo trước cửa.
Gương mặt trắng bệch của người phụ nữ từ từ lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Chào mừng bước vào... thế giới của Kayako.
"Ê ê ê, Minami—"
"Đã hẹn là hôm nay chuyển nhà rồi, không cần đến ký túc xá tìm mình nữa, mình đã tìm được một căn nhà ở bên ngoài rồi, điều kiện rất tốt, quan trọng là giá rất rẻ nữa."
"Được rồi, mình phải vào dọn phòng đây, không nói nữa, bye bye."
"Ừm ừm, hẹn gặp lại."
Cúp cuộc điện thoại với bạn, cô gái mới có thời gian đánh giá ngôi nhà trước mặt.
Đó là một căn biệt thự nhỏ biệt lập, cao hai tầng.
Nhìn thoáng qua, trông có vẻ không tệ.
Nhưng trên bức tường bên ngoài bám đầy rêu xanh nhớp nháp, ống dẫn nước nằm dưới lớp cỏ dại đã nát bươm, góc tường hình như còn có tiếng chuột chạy qua.
Cô gái thở dài.
Cô tên là Sydel, là một sinh viên bình thường của Đại học Tokyo.
Vì một vài lý do, cô rời khỏi ký túc xá của trường, thuê nhà ở ngoài và rồi vui mừng phát hiện ra ngôi nhà giá rẻ đến khó tin này ở vùng ngoại ô Tokyo.
Đã rẻ đến vậy rồi, xung quanh có bẩn thỉu một chút...
Có lẽ cũng không sao.
"Meo!"
Một tiếng mèo kêu bén nhọn đột nhiên vang lên phía sau, cô gái trừng to mắt, theo bản năng quay người tìm bóng dáng con mèo—
Ở đây có mèo à? Người môi giới không hề đề cập đến chuyện này.
Nhưng mà, dù sao cũng bị bỏ hoang đã lâu, có thể có một hai con mèo hoang cũng là bình thường.
Thế nhưng, Sydel đã đi vòng quanh sân một vòng mà vẫn không thấy bất kỳ dấu vết nào của mèo.
—Chẳng lẽ mình nghe nhầm?
Lạ thật.
Cô nhíu mày, không tìm kiếm con mèo nữa, trong lòng thoáng chút tiếc nuối—
Nếu có mèo hoang, có lẽ có thể dùng nó để bắt chuột trong sân.
Sydel tiến về phía cửa chính.
Tất nhiên, cô không nhìn thấy trong cánh cửa kính, hai cánh tay nhỏ nhợt nhạt của một đứa trẻ bất ngờ buông thõng xuống.
"Cọt kẹt."
Cô đẩy cửa ra, bước vào bên trong.
"A, là mèo—"
Sydel ngạc nhiên reo lên, cô nhìn thấy một con mèo đen đang cuộn mình dưới chân ghế sofa trong phòng khách.
"Thì ra mày ở đây à."
Cô gái bật cười vui vẻ, vui sướng cúi xuống bế con mèo đen lên, vuốt ve lông trên lưng nó, vuốt được vài cái thì cô định đứng dậy, nhưng đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn.
...Tại sao trước mắt lại đột nhiên có thêm hai cái chân nhợt nhạt?
Cô từ từ ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt trắng bệch của một đứa trẻ, đôi mắt của cậu bé hoàn toàn đen sì, không một chút lòng trắng nào, mặt vô cảm nhìn xuống, hai cánh tay đang buông thõng ngoài cửa sổ.
Cái đầu của đứa trẻ xoay một góc kỳ quái, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Cô gái sững sờ.
Dường như cô đã bị dọa sợ, không chớp mắt, đờ đẫn ôm con mèo đen trong lòng, bất động nhìn đứa trẻ.
Con mèo trong lòng cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Thân thể nó cứng đờ, lông dựng lên, nằm im bất động trong lòng cô, một mùi hôi tanh thoảng thoảng tỏa ra.
Bầu không khí bế tắc không biết đã kéo dài bao lâu.
"Ồ," Sydel nghi hoặc đứng dậy, cô nghiêng đầu, như thể không nhận thấy điều gì khác lạ: "Con mèo này là của em sao?"
Cô gái cụp mắt nhìn xuống, vui vẻ khen ngợi: "Mèo của em thật dễ thương, nó có biết bắt chuột không? Chị muốn mượn dùng một lát—"
Cô ôm con mèo đen đi vòng qua đứa trẻ, nhìn xung quanh phòng khách: “À, chị là người thuê nhà mới dọn đến, em là con nhà hàng xóm à?”
Sydel quay lưng lại với đứa trẻ.
Cô không thấy được trong mắt Toshio Saeki tràn ngập oán hận.
“Đây, là, nhà, của, tôi.”
Đứa trẻ nói từng từ một.
“Cô, là, kẻ, lạ, mặt.”
“Đừng, vào, phá, hoại, nhà, của, tôi!”
Có vẻ nó rất ít khi nói chuyện, giọng nói phát ra khàn đặc, âm trầm, đầy ác ý.
Sydel: "..."
Cô quay lại, nhìn Toshio bằng ánh mắt khó tả, như thể đang nhìn một bệnh nhân tâm thần có vấn đề về trí tuệ.
Cô gái cũng hành xử đúng như vậy, cô hơi do dự, quay trở lại bên cạnh Toshio, đặt con mèo đen lên bàn, cẩn trọng mở lời: "Em không sao chứ?"
Hiện tại, Sydel chỉ là một cô gái bình thường và đơn thuần, không có ác ý với đứa trẻ kỳ lạ thiếu hiểu biết này.
Sydel suy nghĩ một lát.
"Em là con nhà ai đi lạc à? Để chị báo cảnh sát giúp nhé."
Điện thoại báo cảnh sát nhanh chóng được kết nối, nhân viên tổng đài cũng lập tức báo sẽ đến để đón đứa trẻ kỳ lạ này đi.
"Xong rồi." Sydel xoa đầu đứa trẻ, nói: "Chị đi dọn dẹp đây, em ngồi trên sofa chờ nhé."
Cô đứng dậy, chuẩn bị lên tầng hai xem qua một chút.
Toshio: "..."
Nó âm trầm nhìn chằm chằm theo bóng lưng cô gái rời đi, không làm theo lời cô, mà đi chân trần lặng lẽ theo ngay sau cô, áp sát sau lưng Sydel.
Đây chỉ là một cô gái bình thường.
Cô không nhận ra con ma đang dán sát phía sau mình, vẫn vui vẻ bước lên tầng hai.
Cô gái tội nghiệp này hoàn toàn không biết mình sắp phải trải qua nỗi kinh hoàng và bi kịch khủng khiếp như thế nào.
Sydel leo lên cầu thang, đến tầng hai.
Cô mở từng cánh cửa gỗ đóng chặt.
Đến một căn phòng nào đó, cô chợt chậm lại.
"Cọt kẹt..."
"Cọt kẹt..."
"Cọt kẹt..."
Tiếng động kỳ lạ truyền tới.
Có vẻ như tiếng đó phát ra từ trên đầu, âm thanh "cọt kẹt" nghe rất lạ, như tiếng của một chiếc túi nhựa đang bị kéo lê trên sàn nhà.
"Cọt kẹt cọt kẹt cọt kẹt..."
Tiếng túi nhựa kéo lê trên sàn biến mất.
Thay vào đó là một âm thanh khác, tiếng "khục khục khục" kỳ lạ, như thể...
Như thể ai đó đang bóp giọng để phát ra âm thanh bong bóng*.
*âm thanh bong bóng là cách mô tả một loại âm thanh trầm thấp và khàn, giống như tiếng bong bóng nổ lách tách trong cổ họng.
Sydel: "..."
Cô gái trẻ chẳng biết gì ngơ ngác quay lại, có vẻ đang tìm kiếm nguồn phát ra âm thanh kỳ lạ ấy.
Cô tìm trên tường và tủ quần áo, cuối cùng dừng ánh mắt ở tủ đồ.
Sydel nhẹ nhàng kiễng chân, chần chừ giơ đèn điện thoại lên, chiếu vào trong—
...Á!
Cô mở to mắt, sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt.
Bên trong tủ tối om, bên trên có một cái lỗ, một cái đầu của phụ nữ nhô ra, tóc đen, mặt trắng, máu đỏ, trán bị có một vết cắt, hai mắt sưng phù đỏ ngầu mở trừng trừng.
Nó từ từ bò ra, túi nhựa trên người cọ vào tủ phát ra âm thanh "cọt kẹt."
"Cô..."
Môi Sydel khẽ run, cô gái tội nghiệp vô tội như thể đã sợ đến ngây người, đứng chết lặng tại chỗ, mắt trợn trừng.
"Đây, không, phải, chỗ, của, cô..."
"Biến, khỏi, đây... hoặc, chết ở đây”
Một giọng đàn ông đứt quãng đột nhiên vang lên từ góc phòng.
Sydel: "Hả?"
Cô ngơ ngác quay đầu, thấy ở góc phòng không biết từ lúc nào xuất hiện thêm một người đàn ông "cao lớn", bảo là cao lớn vì theo tiêu chuẩn của Nhật—
Người đàn ông này cũng chỉ cao khoảng một mét bảy mấy, thậm chí còn thấp hơn Sydel.
Thân hình to lớn, nhưng trên đầu lại có một mảng hói.
Là kiểu hói địa trung hải.
Trên người ông ta đầy máu, gương mặt đờ đẫn, đôi mắt trống rỗng nhìn Sydel, từ từ tiến về phía cô.
Cô gái vừa bối rối vừa khó hiểu chớp mắt.
Có vẻ cuối cùng cô cũng hiểu ra điều gì đó—ví dụ như ngôi nhà cho thuê với giá rẻ này thực ra trong nhà đang có một gia đình ma cư ngụ.
“Ừm.” Sydel có chút lưỡng lự, cô chậm rãi lùi lại một bước, ngại ngùng cúi đầu nói: “Thật ra thì…”
“Tôi không đến để chia rẽ mọi người đâu,” cô gái rụt rè ngẩng đầu lên, vẻ mặt thành thật, đôi mắt sáng lấp lánh: “Tôi…tôi có thể gia nhập với mọi người không?”
Toshio đi theo Sydel vài bước, đột nhiên nhớ đến con mèo bị mình bỏ lại dưới lầu.
Đứa trẻ lại chạy xuống lầu, ôm lấy con mèo rồi lên lại tầng hai, bước vào “căn phòng” kia, chuẩn bị chứng kiến một vụ thảm s/át kinh hoàng.
Đứa trẻ ôm con mèo đen, chân trần chạy vào phòng.
Động tác của nó chợt khựng lại.
Nó sững sờ đứng tại chỗ, vô thức vò một nắm lông trên người con mèo trong lòng.
“Meo-o!!”
Con mèo đen bị kích thích phát ra thanh âm kéo dài chói tai, móng vuốt sắc nhọn vung loạn xạ trong không trung.
Toshio Saeki nhìn thấy...
Cô gái tóc vàng đang ép mẹ nó vào sát tường.
Túi nhựa trên người Kayako bị cô gái xé ra, quần áo xộc xệch, chiếc đầm trắng bị bung ba khuy, khắp người chi chít những vết màu đỏ nhạt.
Người phụ nữ từng là bà nội trợ Nhật Bản chỉ cao đến ngực Sydel, trông yếu ớt vô lực trước cô gái cao ráo mảnh mai...
"Ái chà chà," Sydel giữ chặt nữ quỷ trong góc tường, một tay ấn chặt hông nó, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch, xinh đẹp của nó, không nhịn đuọc nhẹ giọng khen ngợi: "Quả thật, cô rất đẹp..."
"U... u... u... u..."
Tiếng rên rỉ kích động phát ra từ bên cạnh, vì bị bịt miệng nên chỉ có thể phát ra những âm thanh này, nếu không bị bịt miệng, có lẽ ông ta sẽ mắng chửi rất nhiều lời tục tĩu.
"Không phải sao?" Cô mỉm cười, quay đầu liếc nhìn người đàn ông mặt mũi sưng vù thâm tím, yếu đuối, bụng bia, hói đầu...
— Cô không thể hiểu nổi tại sao Kayako lại thích loại đàn ông này.
Cô không hiểu.jpg
Trên khuôn mặt trắng bệch của Kayako, đôi mắt đen vẫn luôn vô hồn bỗng nhiên lộ ra chút bối rối và hoảng loạn.
Cô ấy cố gắng vùng vẫy—
Kể từ khi trở thành một con quỷ, đây là lần đầu tiên Kayako cảm thấy sợ hãi.
Cô ấy đã chết rồi, nên không còn sợ cái chết, đau đớn hay bạo lực nữa—
Nhưng điều đó không bao gồm những thứ khác, như... tình cảnh hiện tại.
"Đừng sợ, bà chị," Sydel cười khúc khích, ngón tay từ từ di chuyển đến cằm rồi nâng mặt cô ấy lên, tiến lại gần bên tai cô ấy, mùi máu tanh lan tỏa, nhưng cô không quá quan tâm, chỉ khẽ nói: “Để tôi xe...”.
"Méo!"
Một tiếng mèo kêu thảm thiết khiến Sydel nhướn mày, cô vô thức quay lại, nhìn thấy một cậu bé đứng ở cửa, tay cầm một đám lông mèo đen, ngây người nhìn cô và Kayako đang bị cô đè lên.
Toshio tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình bị một người ngoài đè lên trước mặt cha mình: "..."
Thoáng chốc im lặng, trên khuôn mặt tái nhợt của cậu bé, đôi mắt thâm quầng có dấu hiệu đỏ lên.
Sydel: "..."
À.
Cô nhận ra rằng trước mặt một đứa trẻ mà bắt nạt mẹ nó thì hình như không được tốt lắm.
Cô nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Tôi chỉ muốn làm một vài chuyện có lợi cho cả tôi và mẹ cậu, cậu đi chỗ khác chơi đi."
Vài phút trước, cô cũng đã dịu dàng nói như vậy với vợ chồng Kayako, không có ác ý, cô chỉ muốn gia nhập vào gia đình này thôi.
Tuy nhiên họ đã từ chối cô.
Vậy nên chuyện mà đáng lẽ có thể giải quyết trong hòa bình, giờ lại trở thành như thế này—
Như thể cô là một kẻ đột nhập ngỗ ngược và hèn hạ.
Cô gái không khỏi đau khổ thở dài.
May mắn là Toshio là một đứa trẻ thông minh.
Rõ ràng cậu bé nhận ra rằng người mà cha mẹ không thắng nổi, thì mình chắc chắn cũng không thể đánh bại, vì vậy cậu bé ngoan ngoãn chạy ra ngoài với đôi mắt đỏ hoe.
Sydel hài lòng quay đầu, tiếp tục công việc chưa hoàn thành của mình.
“Bà chị đừng sợ" cô nói lại lần nữa, lần này, cô thấp giọng: "Để tôi xem..."
"Vì sao chị lại oán hận."
Ôi, cái cảm giác nghi lễ đáng ghét này.
[Lời nguyền oán hận, là lời nguy lưu lại bởi cái chếc mang theo nỗi oán giận mãnh liệt. Và vâng nó được tích tụ trong những người chếc khi họ còn sống.】
Ngón tay mảnh khảnh của cô gái chạm vào huyệt thái dương của Kayako.
Những ký ức xa lạ, cuồn cuộng như thủy triều ập đến.
Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi.
Khi "nhìn thấy" tất cả, Sydel mở mắt ra.
Cô nhìn sang Takeo Saeki bị đánh rồi trói ở góc phòng.
"Có những chuyện... có thể thay đổi," Tâm trạng Sydel không tốt lắm, cô nghiêng đầu, như đang nói với Kayako.
Nhưng cô biết rằng bây giờ Kayako đã trở thành một ác linh hình thành từ vô số lời nguyền oán hận đã tích tụ lại, oán niệm mạnh mẽ này đã lấy đi khả năng suy nghĩ bình thường của cô ấy.
Cô ấy là một ác quỷ.
Nhưng sự mất trí và oán hận này có thể bị xóa bỏ bằng một số thủ đoạn.
Sydel biết mình hiện đang ở trong phạm vi tinh thần của Kayako.
Kinh nghiệm từ ngôi làng Hư Thần có vẻ đã giúp cô tăng thêm một số khả năng, như sức mạnh của linh hồn, hay khả năng tiếp xúc với linh hồn và oán khí.
Vì vậy cô có thể bước vào thế giới của Kayako và dùng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ để kiềm chế và chiến đấu với những con quỷ ở đây—
Chúng không thể đánh bại cô.
Nhưng những gì cô có thể làm không chỉ có vậy.
Sydel chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt.
Cô nghe thấy tiếng lòng mình.
— Hãy thử đi.
Giống như cách làm của một vu nữ hay nhà ngoại cảm, thử…
Thanh lọc những con ác quỷ đau khổ và đáng sợ này.
...
Thế giới như đảo ngược trong một khoảnh khắc, sau một lúc mất trọng lực.
Sydel lại có được cảm giác của cơ thể.
Cô, đã trở thành... Kayako.
Kayako vẫn còn sống.
Người phụ nữ tóc đen trong chiếc váy trắng đứng trước gương.
Cô ấy có vẻ đẹp thanh thoát, thời gian không thể tàn phá vẻ đẹp của cô ấy, cô ấy chỉ cần đứng lặng lẽ trước chiếc gương toàn thân, là đã có thể nhìn thấy nét duyên dáng bộc lộ qua từng kẽ ngón tay.
"Kayako" nhìn vào mình trong gương, sắc mặt bình thản và lạnh lùng.
Cô khựng lại một lúc, đột nhiên nở một nụ cười kỳ lạ.
Lúc này, chỉ còn... bảy tiếng nữa là Takeo Saeki sẽ trở về nhà.