Bí Kíp Sinh Tồn Trong Thế Giới "Truyện Lạ Khắp Nơi"

Chương 146



… Thôi bỏ đi.

Không vấn đề gì, mất một con búp bê thôi mà.

Để Annabelle ở lại Thế giới bên trong cũng đỡ cho cô phải ra tay giải quyết một mối phiền phức.

Sydel lạnh lùng nghĩ.

Xuống xe, cô bước tới trước căn nhà ma ám.

Cỏ dại mọc um tùm lộn xộn khắp sân; cánh cổng sắt đen đóng chặt, mặt đất bằng phẳng, không có dấu vết nào cho thấy đã từng mở ra.

Từ bên ngoài nhìn vào, ngôi nhà biệt lập với lớp sơn trắng trông cũ kỹ, u ám, và vẫn tĩnh lặng như mọi khi.

Trong điện thoại, không có cách liên lạc với Tomie. Sydel suy đi tính lại, rồi gọi điện hỏi giáo viên ở trường, nhưng lại nhận được kết quả khiến cô kinh ngạc.

“Tomie nào cơ?” Người đàn ông ngạc nhiên phủ nhận: “Khóa năm nay không có học sinh nào tên Kawakami Tomie đâu.”

Kawakami Tomie, cô gái có nhan sắc ma mị đầy sức hút, sau khi bước vào căn nhà trước mặt cô dường như đã biến mất khỏi thế giới này một cách bí ẩn.

Sydel cúp điện thoại, cất lại vào túi xách.

Đột nhiên, một cảm giác lạnh lẽo vừa mãnh liệt vừa ám ảnh xâm chiếm cơ thể cô.

Đứng trước ngôi nhà, Sydel ngước nhìn lên, thấy một người phụ nữ đứng ở cửa sổ tầng hai.

Sau ô cửa sổ cũ kỹ, thấp thoáng gương mặt tái nhợt của một người phụ nữ.

Thân thể cô ta vặn vẹo, nằm rạp phía sau cửa sổ.

Cách nhau hơn mười mét, ánh mắt cô ta chạm phải ánh mắt của Sydel đang đứng ngoài cửa.

"Meo."

Tiếng mèo kêu sắc bén vang lên loáng thoáng, dưới bóng cây trong sân, dường như thấp thoáng bóng dáng một con mèo đen lướt qua.

Kawakami Tomie đã biến mất rồi.

Sydel thản nhiên nghĩ. Cô đứng yên nhìn ngôi nhà với vẻ đăm chiêu, chẳng mấy bận tâm đến nữ quỷ trên gác.

So với những oan hồn trong Thế giới bên trong, hiện tại mấy thứ này chẳng khác gì món khai vị, không đáng để ý.

Khi còn ở Thế giới bên trong, oán khí trong làng Hư Thần đã ập thẳng vào mắt cô, con mắt trái có thể nhìn thấy linh hồn của Sydel bị phá hủy, con mắt âm dương do Ikuta Asahi tặng mất tác dụng.

Rời khỏi Thế giới bên trong, tuy Sydel đã hồi phục thị lực, nhưng cô nhạy bén cảm nhận được rằng con mắt đặc biệt đó đã không còn tồn tại nữa.

Nó thật sự đã bị oán khí của làng Hư Thần phá hủy.

Nhưng kỳ lạ là, dù mắt đã hỏng, Sydel vẫn có thể nhìn và cảm nhận được những thứ không sạch sẽ đó.

Không phải bằng mắt mà là… giống như dùng cảm giác tâm linh.

Trong đầu cô mơ hồ có một giả thuyết, nhưng cô chưa vội thực hiện.

Bởi vì đội giải tỏa đã đến.

Nhân viên điều khiển máy xúc ra hiệu cho cô gái trước nhà tránh ra xa.

Sydel đút tay vào túi, ngẩng đầu nhìn nữ quỷ trong nhà, nở một nụ cười ấm áp, rồi chậm rãi lùi về sau.

Con quỷ trong ngôi nhà này là một linh hồn bị giam cầm.



Nếu đã như vậy, nếu phá ngôi nhà này… sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?

Một ký hiệu màu đỏ in trên bức tường trắng như tuyết.

Máy xúc vận hành bình thường, sau một cú va chạm, bức tưởng nhà sụp đổ, biểu cảm lạnh lùng oán hận của nữ quỷ trong nhà cũng đông cứng lại.

“Rắc rắc…”

“Lạch cạch…”

Nhân viên không vào bên trong ngôi nhà, chỉ thao tác bên ngoài cũng dễ dàng đạt được hiệu quả mong muốn.

“Cọt kẹt…”

Sydel nhạy bén nghe thấy âm thanh kỳ lạ truyền ra từ gác mái ngôi nhà, như mang theo cả sự phẫn nộ và nỗi căm hận, căm hận vì nhà mình bị phá.

Sydel: "…"

Cô chẳng thèm để ý đến cảm xúc của quỷ ấy, mà còn hào hứng nhắn tin hỏi thăm môi giới bất động sản.

Chủ nhân trước đây của ngôi nhà này là ai? Nữ quỷ đã chếc này có thân phận thế nào?

Nữ quỷ là linh hồn bị giam cầm, nhưng cường độ oán khí ở đây cho thấy trong ngôi nhà này không chỉ có một con quỷ.

Giống như cả một gia đình ba người, còn thêm một con mèo đen.

Máy xúc đã vào trong sân, giữa đất đá văng tung tóe, Sydel thấy dưới gốc cây anh đào trong sân, một cái xác mèo thối rữa bốc mùi được đào lên.

Thị lực của cô chưa tốt đến mức cách mấy chục mét mà vừa nhìn đã có thể nhận ra cái xác mèo này hình như đã lâu năm.

Nhưng như đã nói từ trước, Sydel không nhìn thấy điều đó bằng mắt.

Cảm giác kỳ diệu lan tràn khắp nơi như thủy triều. Cô chưa thể kiểm soát tốt loại năng lực cảm nhận ấy, nhưng nó như những “xúc tu” vươn dài ra từ trong sâu thẳm linh hồn tự nhiên khiến cô nhạy bén “nhìn thấy” xác con mèo nhỏ bị bao phủ bởi một làn khí đen kia.

Máy xúc lao “rầm rầm” đi vào sân, không hề do dự phá dỡ khắp nơi.

Gương mặt nữ quỷ ở cửa sổ dần lùi lại, chìm vào bóng tối.

Cảm giác khó chịu khi bị nhìn chằm chằm cũng biến mất.

Môi giới hình như khá sợ khi nhắc đến quá khứ của ngôi nhà này, nhưng giờ nó đã giải tỏa xong, Sydel hỏi thêm vài câu thì nhân viên cũng kể lại hết mọi chuyện.

“Chủ nhân đầu tiên của ngôi nhà này tên là Kayako Saeki, sau đó một ngày kia, cô ấy đột ngột qua đời. Sau khi cô ấy chếc, chồng và con trai cô ấy cũng nhanh chóng bất ngờ tử vong. Chúng tôi không rõ những chuyện sau đó.”

… Hừm.

Vậy nữ quỷ khi còn sống tên là Kayako Saeki sao?

Cái tên thực ra cũng không tệ.

Ngôi nhà đã bị phá dỡ, Sydel cũng không có ý định gì khác đối với Kayako và gia đình cô ta, những người không nhà cửa và sắp buộc phải lang thang do lệnh của chính phủ.

Trừ khi họ đến tìm cô.

Cô thản nhiên quay lưng, bắt xe trở về nhà của Thập Thất.

Sydel luôn làm việc rất hiệu quả.

Cho đến khi cô trở về, Thập Thất vẫn chưa đi siêu thị về.



Cô tìm một phòng có cửa sổ, đứng dựa vào cửa sổ im lặng.

Chiếc điện thoại trong tay rung lên, có người nhắn tin cho Sydel.

Là một tin nhắn đa phương tiện.

Nội dung: [Ba ngày sau, 0 giờ 0 phút 0 giây, cô sẽ chếc!]

Kèm theo một đoạn video ngắn.

Người gửi tin không phải là người, mà là quỷ.

Sydel: …

Cô lạnh lùng tắt điện thoại, không thèm xem video, chỉ thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong đôi mắt xanh thẳm của cô gái thoáng qua vẻ lạnh lùng uể oải.

Cô mím chặt môi, khuôn mặt bị bao phủ bởi một lớp sát khí nhàn nhạt, trong mắt phản chiếu một khuôn mặt thối rữa nghiêng nghiêng thò xuống từ phía trên khung cửa sổ.

Sydel bất ngờ nhếch môi cười khẩy.

Cô lười nhác vươn tay, một tay tóm lấy thứ gì đó có mái tóc đen nhánh, khuôn mặt bê bết m/áu th/ịt đang đung đưa ngoài cửa sổ.

Khi Thập Thất trở về, cảnh tưởng cậu nhìn thấy chính là như thế này.

Trong phòng, cô gái ngồi co ro ở góc, đầu gối co lên, khuôn mặt tái nhợt, cơ thể mảnh mai dường như còn đang run rẩy.

Cảnh tượng quen thuộc này ngay lập tức gợi lại những ký ức và liên tưởng không tốt trong đầu cậu.

Khuôn mặt Thập Thất lạnh đi, cậu mím môi, bước đến chỗ cô gái ngồi ở góc phòng.

"Đừng lại gần."

Sydel chú ý đến Thập Thất, cô ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt, đầu ngón tay lạnh buốt đến mức hơi run, môi mấp máy nhắc nhở Thập Thất.

Thập Thất không nhìn thấy.

Nhưng cậu im lặng, nhận ra ý của Sydel — trong căn phòng này có thứ không nên tồn tại.

Cậu khựng lại, rồi quay người rời đi.

Tâm trạng căng thẳng của Sydel nhẹ nhõm hơn, cô suy nghĩ chậm lại, cảm nhận thứ mình vừa tiếp xúc.

Linh hồn đặc quánh, không cam tâm và mang đầy oán hận.

Luồng oán khí xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Lần đầu trực tiếp tiếp xúc với một con quỷ, Sydel chưa quen, cảm giác lạ lẫm khiến cô cảm thấy bất an, chỉ có thể cố gắng kéo tinh thần mình từ từ chìm xuống, xuống nữa...

Khi suy nghĩ của cô dần trở nên mơ hồ, bỗng nghe thấy tiếng bước chân khẽ vang lên.

Chàng trai quay lại đứng trước mặt cô, cậu cầm một chiếc chăn lông, nhẹ nhàng ngồi xuống, ở vị trí ngang tầm mắt cô, im lặng quấn chăn bao quanh cô gái đang co ro trong góc.

"Anh——"

Sydel cắn chặt môi dưới, một cảm xúc khó tả trỗi dậy, cô thấp giọng nói: "Không phải em bảo anh đừng lại gần sao?"

"Nhưng," chàng trai nhìn lên, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, cậu chỉ đơn giản nói: "Em trông có vẻ rất lạnh."

Khi ý thức mơ màng, Sydel nghe thấy mình bật cười.

Cô cố gắng mở to mắt, nhưng đôi mi nặng trĩu không thể chống lại cảm giác buồn ngủ, trước khi chìm vào bóng tối, cô lật tay, nắm chặt tay Thập Thất. 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv