Trong bầu không khí bế tắc, Kiều Nguyên nhìn người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, lạnh giọng nói: "Ninh Tu Viễn, anh muốn thế nào? Anh muốn tìm một chỗ để nhốt tôi ở đó, hay anh vẫn muốn tôi phải ngoan ngoãn phục tùng anh đây ?"
"Tôi không có hình thể, nhưng thật ra còn không bằng một phần Ninh Mặc."
Ninh Mặc thấy Kiều Nguyên mở cửa, bước tới ôm lấy ống quần của Kiều Nguyên, ngẩng mặt lên, mỗi lần tới đây với daddy, daddy đều kéo nhóc trở về,"... Bảo bảo không muốn bị daddy kéo về."
Ninh Tu Viễn ngẩn người, hắn thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm.
Nhãi con này, sáng nay còn cướp mất miếng trứng rán trong bát của hắn, quay mặt đi liền không nhận người ??
Ninh Tu Viễn trong lòng dâng lên một cỗ khó tả, môi mỏng nhếch lên nói, "... Những người đó đã lâu không có liên lạc với em, hai năm qua tôi vẫn luôn nghĩ về em, tôi đã từng đối xử với em...Do tôi quá ngu ngốc, không hiểu chuyện tình cảm, ... Tôi rất thích em, muốn ở bên em, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có mình em thôi."
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khóe miệng Kiều Nguyên.
Lúc trước Ninh Tu Viễn không phải cũng nói quan tâm tới cậu đó sao, nhưng sao đó khiến cả người cậu đều bầm dập, không phải là cùng một người sao?
Máu trên cánh tay Ninh Tu Viễn vẫn không ngừng chảy, liên tục nói vài lời yếu đuối.
Nhưng sau đó Kiều Nguyên lại nói: "Lúc trước ở khu nghỉ dưỡng anh đã làm gì tôi?"
Lần đó, Kiều Nguyên bị người bỏ thuốc hãm hại, hoàn toàn mất đi ý thức, hắn biết đối phương rất kiêu ngạo, nên vẫn không nói chuyện này cho Kiều Nguyên biết.
Ninh Tu Viễn hé môi, nhưng không nói.
Kiều Nguyên sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lẽo, "Ninh Tu Viễn, anh đến quấy rầy tôi rồi, chỉ để làm chuyện ghê tởm đó, có gì khác so với trước đây sao? Anh thực sự cho rằng tất cả mọi người sẽ mãi sống vây quanh mình sao?"
Có lẽ là mất máu quá nhiều, sắc mặt Ninh Tu Viễn tái nhợt, anh ta nói: "Kiều Nguyên, tôi thực sự chỉ muốn ở bên em ... không nhất định phải làm như vậy."
Nếu hắn thực sự muốn làm gì đó với Kiều Nguyên, hắn có thể đã lợi dụng nguy hiểm khi lần đầu tiên Kiều Nguyên say rượu. Hắn chỉ muốn hai người có thể chung sống với nhau, ăn cơm cùng nhau, có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày. Chỉ cần nói chuyện với nhau vài ba câu, hắn cũng thấy quá đủ rồi.
Sau một thời gian, đứa trẻ trong bụng Kiều Nguyên cũng dần phát triển, bởi vì năm xưa cậu bị Ninh Tu Viễn cưỡng bức, cơ thể cậu đã bị tổn thương vĩnh viễn, cho nên cậu không muốn có đứa nhỏ bây giờ, bệnh viện cũng không đành lòng tiến hành phẫu thuật cho cậu.
Cậu mới phá thai được khoảng một tháng, Ninh Tu Viễn đã ép cậu mang thai đứa con thứ hai, có cầu xin thế nào cũng không có tác dụng gì, hắn rõ ràng biết cậu sắp tốt nghiệp, nhưng hắn chưa từng quan tâm đến cậu.
Chuyện phải trải qua trước đây thật sự khiến con người ta thấy tuyệt vọng.
Mỗi ngày cậu đều vùi mình trong căn phòng tối như mực, thường xuyên quên bật đèn, ngày ba bữa cơm đều được người đưa tới, bên ngoài phòng có đám vệ sĩ đứng canh, phạm vi hoạt động cũng chỉ giới hạn trong căn phòng hẹp. Muốn ra ngoài một lần, cậu phải thông báo trước cho Ninh Tu Viễn biết, và phải nghĩ cách làm hắn vui.
Vì sao cậu phải nhớ lại mấy chuyện kinh khủng ấy, đến bây giờ còn có thể che giấu ánh mắt, mới vừa nghe xong cũng chỉ thấy nó quá vô lý, rõ ràng cậu là đàn ông, nhưng lại bị người khác dùng làm công cụ thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ, và thậm chí cậu còn không thể kháng cự.
Lâu lâu những hình ảnh đó lại hiện ra trong đầu cậu, cậu chỉ muốn tìm một góc khuất để ẩn mình, và đoạn ghi hình kia cứ mãi đè ép thần kinh cậu.
Cậu đã hỏi tài xế xe tải, đối phương ngậm miệng rất chặt, thoạt nhìn không có chút sơ hở nào. Tất cả những điều này là do Ninh Tu Viễn mang đến cho.
Nếu không phải vì Ninh Tu Viễn, cũng sẽ không có ai lấy nó ra để đe dọa cậu, cậu cũng sẽ không bị ác mộng bủa vây mỗi đêm, tinh thần sẽ không quá căng thẳng, thậm chí đến chuyện tình cảm đời thường, cậu cũng cảm thấy nó là hy vọng xa vời.
Sầm Lễ đã trở nên dơ bẩn. Cậu căm ghét Ninh Tu Viễn, hận đến tận xương tủy, cũng lắm thì cá chết rách lưới, để đối phương phải trải nghiệm nỗi đau mà mình phải chịu đựng. Vì vậy, bây giờ Ninh Tu Viễn ngày đêm không thể yên ổn, đành phải tự mình gánh lấy.
Sự đồng cảm duy nhất của Kiều Nguyên đã hoàn toàn bị lấn át bởi sự hận thù
Tại sao chuyện đã đến mức này, cậu còn thấy thương cảm cho tên cặn bã đã kéo cậu xuống vực sâu, Kiều Nguyên thậm chí còn thấy căm ghét bản thân cậu.
Chỉ vì Ninh Tu Viễn mấy lần đến nhà nấu cơm cho cậu, cậu có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra?
Ninh Mặc trợn tròn mắt đáng thương nhìn cậu, làn da trắng nõn, hai má bánh bao mũm mĩm, trên người còn mặc một chiếc áo phông hoạt hình đáng yêu, tuổi còn nhỏ nhưng tiếp thu rất nhanh, thậm chí chữ "Mặc" phức tạp như vậy, cũng có thể cầm bút xiêu xiêu vẹo vẹo viết ra rất chuẩn.
Sau một thời gian dài tiếp xúc, Kiều Nguyên cũng có ấn tượng tốt với Ninh Mặc.
Đứa nhỏ này, lại là huyết thống của Ninh Tu Viễn.
Kiều Nguyên thấp giọng nói, "Anh đưa Ninh Mặc đi đi."
Trước đây, Kiều Nguyên cũng gọi Tiểu Mặc giống Ninh Tu Viễn, có đôi khi còn gọi Ninh Mặc là bảo bảo, nhưng bây giờ cậu lại gọi đầy đủ họ tên Ninh Mặc ra.
Ninh Tu Viễn trầm mặc hai giây rồi nói,"Người có lỗi là tôi...Tiểu Mặc còn nhỏ, nó cái gì cũng khôpng biết."
Kiều Nguyên cười cười, "Nhưng nó là con trai anh."
"Anh có chết hay không cũng không liên quan tới tôi, anh cũng không cần dùng lại loại thủ đoạn này, tránh cho người khác phải gặp chuyện xui rủi."
Vẻ mặt của Kiều Nguyên rất bình tĩnh, trong đôi mắt đen láy không có thêm một tia cảm xúc nào, sự kiên định trên khuôn mặt khiến cho Ninh Tu Viễn cảm thấy trái tim mình như bị chẻ đôi, đến cả cành cây đâm xuyên vào tay hắn, cũng không đau đớn tới vậy.
*****