Nếu còn giữ lại Giang gia, chỉ sợ sau này Giang Ngôn cũng sẽ hại hắn thôi.
Ninh Tu Viễn sợ sẽ có người gây tổn hại đến Kiều Nguyên, cố ý phái người đi theo bảo vệ, biết được sau khi Kiểu Nguyên dọn đi, mấy ngày nay cậu đều ở nhà Hàn Kham, Ninh Tu Viễn ghen đến mắc suýt nữa đấm vỡ tường cách vách.
Hắn muốn phóng đại tất cả sự xấu xa của Hàn Kham lên gấp trăm lần cho Kiều Nguyên biết, và sau đó nói với Kiều Nguyên rằng Hàn Kham không phải người tốt đẹp gì.
Tại sao cái tên Hàn Kham kia cứ như âm hồn bất tán vậy?
Ninh Tu Viễn thực sự rất khó chịu với người này, mặc kệ là lúc trước hay bây giờ.
Sớm tinh mơ, hai cha con đang ngồi sáng, Ninh Mặc nhìn thấy nửa quả trứng rán còn lại trong bát Ninh Tu Viễn, dùng thìa nhỏ chọc vào bát mình, "... Ăn, bảo bảo muốn ăn."
Ninh Mặc không nói gì, gắp miếng trứng rán bỏ vào miệng.
Ninh Tu Viễn nhíu mày, không biết Ninh Mặc có tật xấu trốn tránh trách nhiệm và thích đưa ra quyết định cho người khác từ đâu ra, nhóc con không giống hắn chút nào.
Ngoài giờ làm việc, Ninh Tu Viễn tự mình chăm sóc con, hắn đã rất thành thạo trong việc thay tã cho Ninh Mặc, thỉnh thoảng công ty có chuyện gấp cần xử lý, bảo mẫu không ở bên cạnh, hắn sẽ dùng bốn chiếc ghế đẩu vây quanh Ninh Mặc bên trong.
Khi ở cùng với hắn, Ninh Mặc không nghe lời như lúc ở với Kiều Nguyên, ngày hôm qua nếu hắn không để ý, Ninh Mặc đã đập vỡ một chậu trầu bà bên cạnh TV, sàn thì đầy đất, đại khái nhóc con kia cũng biết là mình sai, còn gọi hắn hai tiếng daddy rất ngọt ngào.
Ninh Mặc trông thì như một cái bánh bao nhỏ ngoan ngoãn, sau lưng thì nghịch ngầm thích phá phách khi không có gì làm. Mấy bức tường sạch sẽ trắng phau khi vừa mới chuyển đến giờ chỉ toàn vết bút chì màu.
Khi cần thiết, Ninh Tu Viễn vẫn sẽ đưa Ninh Mặc theo, chẳng hạn như hôm nay mừng Kiều Nguyên về nhà mới ở nhà Hàn Kham.
Ninh Tu Viễn không đoán ra được, tại sao Hàn Kham không thể tự sống một mình đi ? Cứ phải bám riết lấy Kiều Nguyên không buông.
Ninh Tu Viễn lái xe chở Ninh Mặc tới đó, ở trên đường không ngừng giãi bày tấm lòng của hắn.
Hắn thậm chí còn biết Kiều Nguyên ở tầng nào và số nhà bao nhiêu, khi Ninh Tu Viễn gõ cửa, hắn đã phải hít vào thở ra sáu lần.
Ninh Tu Viễn ấn chuông cửa, hồi hộp đứng chờ.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp lại Kiều Nguyên sau vụ tai nạn xe hơi, cho dù Kiều Nguyên có khó chịu với hắn như thế nào, hắn cũng sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu sự phiền toái xuống mức thấp nhất.
Bên trong có tiếng vặn chốt cửa, cửa vừa mở ra, Kiều Nguyên thấy người đến là hắn, biểu hiện còn khá bình tĩnh.
Ninh Tu Viễn mang theo một hộp bánh trung thu, cười ngượng ngùng," Lần trước tôi đã nói nếu Trung thu đến, tôi sẽ mang cho em một hộp bánh trung thu ăn thử."
"Ngày mai mới là Tết Trung Thu." Kiều Nguyên hờ hững nói.
"Vậy tôi sẽ...tới đây thêm một lần nữa?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Ninh Tu Viễn không dám chủ động nhắc tới chuyện trước kia, huống chi là chuyện Kiều Nguyên mang thai, lúc trước hắn đã thử hỏi bác sĩ trong bệnh viện biết rằng Kiều Nguyên quả thật có thai.
Đứa nhỏ trong bụng Kiều Nguyên, chắc cũng sắp được ba tháng, chỉ là bây giờ chưa lộ rõ thôi.
Ninh Mặc rất ngoan ngẩng đầu lên, giọng ngọt như sữa chào.
Nghe thấy giọng nói của Ninh Mặc, Kiều Nguyên hơi cụp mắt xuống, nhưng vẻ thờ ơ trên mặt vẫn không thay đổi chút nào.
"..." Ninh Tu Viễn thì thào nói.
Kiều Nguyên nâng đôi mắt đen lên nhìn hắn, trong đôi mắt đó có hận ý lạnh lẽo, khiến cho động tác của Ninh Tu Viễn cũng phải dừng lại.
"Phải làm sao, anh mới bằng lòng buông tha tôi đây?" Kiều Nguyên hỏi.
"Tôi không phải không buông tha em."
"Tôi không còn nợ bất cứ thứ gì nữa."
Ninh Tu Viễn mím môi, "... Tôi biết mình đã làm sai, em có thể đánh tôi hoặc mắng chửi tôi cũng được, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm về những sai lầm mà mình đã gây ra trong quá khứ, Tiểu Mặc sắp tròn hai tuổi, nó là con của chúng ta, nó cần một gia đình trọn vẹn, bên cạnh ... Hơn nữa, em vẫn còn đứa con trong bụng, và em cũng cần có người chăm sóc."
Ninh Tu Viễn không nói ra câu cuối cùng.
Người đàn ông trước kia kiêu ngạo cao cao tại thượng nắm giữa quyền sống chết của người khác, bây giờ thật hèn mọn đáng thương.
Nhìn thấy Kiều Nguyên im lặng, Ninh Tu Viễn trên mặt có chút khẩn cầu,"Xin em đừng lạnh nhạt với tôi."
Nếu Ninh Tu Viễn vẫn là bất khả chiến bại như trước thì không sao, nhưng bây giờ hắn lại tự hạ thấp bản thân mình và trở nên khác xa với những gì trong trí nhớ của cậu.
Trong lòng Kiều Nguyên càng hoang mang, chỉ nói một câu, "Sau này anh đừng tới tìm tôi nữa, chính là là lời xin lỗi tốt nhất."
Tay Ninh Tu Viễn mới vừa được tháo băng mấy ngày trước, thấy Kiều Nguyên chuẩn bị đóng cửa, liền vươn tay ra chặn lấy, khi Kiều Nguyên đóng cửa lại, sức lực rất lớn. Cánh tay của hắn lúc trước bị cành cây đâm vào, để lại vết thương lớn, vùng da mỏng không chịu nổi lực va mạnh, trong vòng hai giây, máu dọc theo khuỷu tay chảy xuống.
Vết thương là do hắn đã liều mạng cứu cậu, trước đây Kiều Nguyên có nghe vài cuộc nói chuyện trong bệnh viện, bác sĩ nói rằng khi xe cấp cứu chạy tới, Ninh Tu Viễn đã ôm chặt cậu vào lòng. Cả người hắn bị cành cây đâm xuyên vào.
Kiều Nguyên mở cửa ra, thấy vết thương trên cánh tay hắn lại bị rách ra, trầm giọng nói, "Anh điên rồi sao?!"
*****