Khấu Lẫm đứng mỏi chân, trực tiếp ngồi xuống trên rễ cây đại thụ lồi khỏi mặt đất: “Ngu Tổng binh và Kim Trấm là huynh đệ kết nghĩa, chắc hẳn đã biết ông ta có một tình nhân cũ là nhạc mẫu của hạ quan. Ông ta đã nói ông ta vốn chuẩn bị lưu lại trong kinh thành cưới nhạc mẫu, nhưng thu được tin bạn thân cầu cứu, nói rằng nhi tử của người huynh đệ kết nghĩa kia rơi vào tay hải tặc. Mà Ngu Thanh đứng thứ hai, phía trên còn có một đại ca đã chết sớm, thời gian chết cũng trùng khớp với giai đoạn kia. Vì thế hạ quan mới có thể đoán ra.”
Ngu Khang An cũng không giấu giếm: “Không sai, năm đó nhờ hắn hỗ trợ chính là ta. Kẻ bắt đi nhi tử của ta đúng là chủ nhân đời trước của Ma Phong Đảo, đám ác tặc và Oa binh muốn dùng thằng bé để áp chế ta bán đứng quân tình. Khi đó ta còn quá trẻ, chỉ có một nhi tử bảo bối, thật sự bó tay không biết phải làm sao.”
Khấu Lẫm suy đoán: “Ông ta tới giúp ngài cứu người, nhưng lại nảy sinh mâu thuẫn trong kế hoạch, trực tiếp hoặc gián tiếp dẫn tới lệnh công tử chết trong tay hải tặc, cho nên ngài cắt đứt quan hệ với ông ta?”
Ngu Khang An lắc đầu: “Không, nhi tử ta chết không hề liên quan đến hắn. Hắn vì cứu nhi tử ta mà phải trả giá rất nhiều, bởi vậy mà lưu lạc đến tận Đông Doanh, mất tích hai năm mới mang một thân thương tích trốn trở về, khổ nỗi vị hôn thê đã thành Sở phu nhân... Phần nhân tình này ta thiếu hắn một đời cũng không trả hết.”
Khấu Lẫm nhíu mày: “Vậy hai vị vì sao lại quyết liệt?”
Ánh mắt có chút ảm đạm, Ngu Khang An cũng ngồi xuống: “Sau khi nhi tử chết thảm, ta thề muốn quét sạch giặc Oa và hải tặc ra khỏi vùng duyên hải. Vài năm sau, khi ta rốt cuộc được Thánh Thượng cho phép có thể chiêu mộ tư quân, hắn lại lần nữa đi đến Phúc Kiến nhập vào dưới trướng của ta. Tuy nhiên hắn không nghe quân lệnh, nhiều lần xúc phạm quân quy.”
Khấu Lẫm trầm mặc không lên tiếng, người có tính cách phản loạn hận nhất chính là thể chế. Nếu công tâm mà xét thì Kim Trấm và nhạc mẫu bỏ lỡ mối nhân duyên chưa chắc là chuyện xấu, tính cách Kim Trấm như vậy thì cho dù trong thời điểm nào đó có thể cố gắng thu tâm vì nữ nhân, ở rể tiến vào Tạ gia, thế nhưng ở trong triều ông ta sẽ không cách gì hiểu được phải khom lưng.
Ngu Khang An kể tiếp: “Hai người chúng ta nhiều lần nổi lên tranh chấp, ta có thể lý giải hắn mà hắn cũng có thể lý giải ta, nhưng hắn sống ở quân doanh thật sự một ngày bằng một năm. Hắn rất muốn trợ giúp ta một tay, đồng thời cũng có lý tưởng bảo vệ quốc gia, hắn bèn suy nghĩ ra một biện pháp.”
Khấu Lẫm đã đoán được: “Ông ta muốn đi vào ổ hải tặc làm nội ứng cho ngài?”
“Đúng vậy.” Ngu Khang An thất thần, “Hai người chúng ta nội ứng ngoại hợp tru sát không ít đầu mục của hải tặc, thế nhưng cũng chẳng giải quyết được vấn đề -- không có đầu mục thì bọn hải tặc ngược lại càng không kiêng nể gì, càng thêm hung hăng ngang ngược. Hai chúng ta nhận thức được nguồn gốc xảy ra nạn hải tặc và giặc Oa xuất hiện thật ra là do vấn đề về thể chế của Đại Lương, giết đầu lĩnh hải tặc tựa như cắt rau hẹ, cắt xong chỗ này thì chỗ khác càng mọc nhanh hơn, hai người chúng ta đều có chút nản lòng thoái chí.”
Khấu Lẫm hỏi: “Là lúc này, quan niệm của hai vị xuất hiện sự khác biệt?”
Ngu Khang An thở dài thật sâu: “Thời điểm đó, hắn nhận được thư Sở phu nhân gửi tới, nói cô ta không sống được bao lâu, muốn trước khi chết thấy mặt hắn lần cuối, hắn liền cuống quít hồi kinh. Mà ta cũng vừa lúc về kinh thỉnh chỉ liền cùng hắn trở về một lượt. Đáng tiếc khi chúng ta đến kinh thành thì đã là đầu thất của Sở phu nhân.”
Tầm mắt Ngu Khang An chậm rãi mất đi tiêu cự, ông khó quên vào đêm mưa năm đó, nếu không phải vì ông ngăn cản thì Kim Trấm - khóc rống đến suýt nữa ngất đi - thật sự vì một câu tuyệt bút “Nguyện có kiếp sau” của Sở phu nhân mà rút kiếm tự vận.
Lúc ấy ông cảm thấy rất may mắn chính mình đi theo tới kinh thành, hiện tại Ngu Khang An lại rất hối hận chính mình lúc đó vì sao phải ngăn lại hắn, sao không để hắn chết đi cho rồi.
Khấu Lẫm đưa ra vấn đề lại kéo ông về hiện thực: “Ngu Tổng binh, đây là có phải là nguyên nhân suốt từng ấy năm ngài đã chọn đứng về một phe với Viên Thủ Phụ chứ không chọn Sở Thượng Thư?”
Trước nay Khấu Lẫm vẫn luôn nghĩ không ra, nếu xét theo phẩm hạnh thì Ngu Khang An và Sở Hồ li rõ ràng là người cùng một đường. Thế mà Ngu Khang An lại chọn Viên Thủ Phụ, là địch thủ của Sở Hồ li.
Ngu Khang An không phản bác, xem như chấp nhận. Ông không khỏi nhớ tới năm đó theo Kim Trấm chạy tới thư viện, âm thầm rình coi Sở Tiêu mới vừa trải qua tang mẫu, vừa lúc bắt gặp Ngu Thanh cầm ná ra sức đánh Sở Tiêu. Kim Trấm đau lòng cãi nhau với ông một trận, ông vội vàng chạy tới thư viện lôi khuê nữ ra bảo con bé sau này không được khi dễ Sở Tiêu, cũng dặn dò khuê nữ đi tiếp cận Sở Tiêu, chiếu cố hắn nhiều hơn...”
Khấu Lẫm lại đánh gãy hồi ức của Ngu Khang An: “Ngu Tổng binh vẫn chưa trả lời, vì sao ngài và Kim lão bản đi đến mức quyết liệt?”
Ngu Khang An thập phần không vui với thái độ phúc thẩm phạm nhân của Khấu Lẫm, nhưng hắn đích xác có quyền thẩm vấn. Mà thôi trong tình huống hiện tại, cũng không sợ hắn nói ra ngoài: “Ý chí tinh thần Kim Trấm sa sút một thời gian, chúng ta lại về tới Phúc Kiến. Vào lúc đó, hắn làm ra một quyết định khiến ta nghẹn họng nhìn trân trối.”
Khấu Lẫm nghiễm nhiên lại đoán được: “Thể chế Đại Lương thay đổi không được, giặc Oa và hải tặc khó bình loạn, một khi đã như vậy, không bằng đứng ra quản lý, hình thành một thể chế mới do Kim Trấm chỉ huy.”
“Ta vốn cho rằng hắn chỉ nói giỡn, nhưng đêm đó ta và hắn đường ai nấy đi, hắn ra biển dốc sức thực hiện hoài bão.”
Ngu Khang An liếc mắt nhìn về hướng ngọn núi chính của Ma Phong Đảo, “Trong vòng ba năm, hắn xử lý vô số đầu mục lớn nhỏ, cuối cùng chiếm Ma Phong Đảo cho riêng mình. Lại thêm bốn năm nữa, hắn và hai thủ lĩnh khác xưng tam hùng trên biển Đông Nam... Vào lúc thời cuộc rung chuyển, hắn đích xác đã giúp ta giảm bớt áp lực tài chánh, kêu ta chỉ cần chuyên tâm ứng phó giặc Oa. Nhưng khi mỗi người chúng ta đứng trên vị trí càng ngày càng cao thì càng không tiện gặp mặt, xung đột về lý tưởng cũng càng lúc càng lớn... Ta hy vọng hắn có thể dẫn thuộc hạ ra tiếp thu chiêu an, hắn hy vọng ta có thể cho hắn mở đường thông thương, ta nói hắn tẩu hỏa nhập ma, hắn nói ta ngu không ai bằng. Cuối cùng trong một lần hải chiến, ta ngộ thương hắn, hắn và ta 'cắt bào đoạn nghĩa'. Đến nay đã qua mười năm, ta ở trên bờ làm Đại lão gia, hắn ở trên biển làm Đại lão bản, bởi vì hắn cố tình lảng tránh mà chúng ta không tái kiến qua.”
Khấu Lẫm trong lòng có thắc mắc bèn hỏi: “Vậy lần này Ngu tổng binh lẻn vào Ma Phong Đảo là tính làm gì?”
Ngu Khang An rũ mắt: “Điều tra một ít việc tư, xin thứ cho ta không tiện báo cáo.”
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Trong trường bắn, hơn một canh giờ sau Sở Tiêu tỉnh lại.
Mới vừa mở to mắt liền nhìn thấy gương mặt mỉm cười của Kim Trấm, hắn bị dọa suýt nữa ngã xuống từ trên ghế.
“Kim gia.” Hắn nuốt nước miếng đứng lên. Xoay mặt hướng về phía trường bắn, vừa thấy cảnh tượng bên trong là đồng tử hắn gắt gao co rụt lại -- -- lúc hắn ngất xỉu, những nô lệ kia đều bị giết.
À không, đó là giặc Oa!
Sau khi vựng huyết tỉnh lại đã nửa canh giờ, hắn rất ít khi vựng lại lần thứ hai, nhìn những thi thể máu me đầm đìa kia chỉ muốn nôn mửa mà thôi.
Kim Trấm khoanh tay: “Ta nghe A Dao nói ngươi là một người rất thiện lương, không nghĩ tới hóa ra lại thờ ơ với mạng người.”
“Đấy đều là giặc Oa, tiểu bối không làm người tốt vô ích.” Trong đầu Sở Tiêu nhớ tới cảnh tượng bọn chúng giết hài tử, cảm thấy đám giặc Oa chết thảm như vậy cũng xứng đáng, “Tiểu bối biết Kim gia muốn trị chứng vựng huyết của tiểu bối.”
Kim Trấm bật cười: “Ta không phải muốn trị chứng vựng huyết mà muốn trị chứng ngây thơ của ngươi. Ta thật không nghĩ ra, đến tột cùng ngươi từ đâu phán đoán ta sẽ bắt giặc Oa, sẽ làm người tốt giúp dạy dỗ nhi tử của kẻ đã từng đoạt thê tử của ta? Ngươi không phát hiện, Khấu Lẫm cho tới bây giờ vẫn chưa lên núi hay sao? Ta chính là lợi dụng các ngươi tự cho là thông minh để tính kế các ngươi, không hiểu sao?”
“Đại nhân còn chưa lên núi...”
Sở Tiêu bỗng nhiên ý thức được điều gì, hô hấp cứng lại, cất bước chạy tới giữa trường bắn, gỡ xuống túi vải đen trên đầu của một thi thể.
Không có cạo đầu, không phải giặc Oa.
Lại tùy ý chọn một thi thể khác, vẫn không phải giặc Oa.
Liên tiếp kéo ra mười mấy cái túi, tất cả đều không phải.
Sở Tiêu bỗng chốc ngã ngồi trên mặt đất, quay đầu giận dữ trừng Kim Trấm: “Ông bịt đầu bọn họ, cố ý để ta hiểu lầm!”
Kim Trấm cười khẩy vài tiếng, thần sắc dần dần nghiêm túc: “Ngươi vốn dĩ có cơ hội cứu bọn họ, nhưng ngươi tự cho là thông minh nên từ bỏ. Lúc nãy cho dù ngươi không cứu được bọn họ, nhưng ít nhất ngươi đã nỗ lực.”
“Ông đủ rồi!” Sở Tiêu mới vừa bình phục tâm tình, lại một lần nữa bị kích động, hai mắt đỏ ngầu, “Đến tột cùng vì sao phải tra tấn ta như vậy?”
“Sở Tu Ninh và ta có hận đoạt thê, ta tra tấn ngươi phải yêu cầu lý do hay sao?” Kim Trấm đưa mắt ra hiệu cho tôi tớ, lãnh khốc nói, “Ta chính là tò mò muốn nhìn một chút, đường đường là lão sư của Thái Tử rốt cuộc lại có thể nuôi dạy ra một nhi tử vô năng yếu đuối đến độ nào.”
Mấy hộ vệ cầm xiềng xích khóa lại cổ chân Sở Tiêu, xách hắn thảy tới dưới chân Kim Trấm.
Kim Trấm ngồi xuống ghế mây, vẫy tay: “Đoạn Xung bắt người cũng cần chút thời gian, trong khi chờ đợi hai chúng ta chơi trò khác.”
Giọng nói vừa ngừng thì hộ vệ dắt tới hai con chó khổng lồ. Hai con chó vẫn chưa bị xích lại mà vẫn ngoan ngoãn dị thường, nhìn thấy Kim Trấm liền phe phẩy cái đuôi chạy tới dụi đầu vào chân ông ta.
“Gặp qua giống chó này chưa? Đây là đấu khuyển Đông Doanh, được bồi dưỡng để dùng chơi cá cược.” Kim Trấm vuốt ve lông cổ của hai con chó, hai con đấu khuyển rất hưởng thụ ngửa đầu, “Loại đấu khuyển này khi còn nhỏ đều rất ngoan ngoãn đáng yêu, đây chính là hai huynh đệ sinh ra cùng một ổ. Ngươi nhìn xem, bọn chúng rất thân cận với nhau.”
Sau đó, Kim Trấm phân phó hai gã hộ vệ mỗi người bắt lấy một con, mang cách xa nhau một chút rồi để hai đấu khuyển mặt đối mặt. Hộ vệ thuần thục hối thúc chúng nó đi va chạm đối phương, trong miệng phát ra thanh âm khiêu khích.
Hai đấu khuyển vốn dĩ đang rất ngoan ngoãn chậm rãi phát ra tiếng gầm gừ thật thấp, dần dần tiếng gầm gừ càng lúc càng lớn.
Sở Tiêu còn chưa hoàn hồn từ những thi thể của các nô lệ kia, mơ mơ màng màng ngồi dưới đất, nhìn ánh mắt của hai con đấu khuyển từ từ nổi lên biến hóa. Rốt cuộc trong một lần va chạm, một con mở miệng cắn một con khác, thế là con kia lập tức phản kích.
Hai hộ vệ đồng loạt buông tay lui về phía sau, tùy ý để hai đấu khuyển cắn xé nhau.
Sở Tiêu ngơ ngác nhìn chúng nó như kẻ điên nhào vào tấn công đối phương, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng ngoan ngoãn ban đầu, hơn nữa dường như càng bị thương càng thấy máu càng hưng phấn hơn.