Trước khi Kim Trấm mang theo Sở Tiêu ra cửa đã dặn dò Sở Dao ở trên giường nằm yên, bởi vì tùy thời đều có khả năng bị ngất đi.
Sở Dao tỉnh lại trong thân thể ca ca, chỉ ngửi được mùi máu tươi nhưng không nhìn được cảnh tượng máu me đầm đề, bởi vì ghế mây xoay lưng về phía trường bắn, mấy trăm hộ vệ mặc nhung trang dùng tấm chắn ngăn chặn hoàn toàn tầm nhìn từ phía đài bắn tên.
Sở Dao biết Kim Trấm muốn giúp ca ca khắc phục chứng vựng huyết, nhưng lại không biết ông ta sử dụng thủ đoạn gì. Thế nhưng nàng biết thủ đoạn này nhất định cực đoan khủng bố, bởi vì nàng cảm nhận được Sở Tiêu bị khủng hoảng tinh thần, tay chân Sở Tiêu vẫn run rẩy không điều khiển được. "Sở Dao" đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt đôi tay chống hông nhìn chính mình, muốn mở miệng kêu một tiếng “Kim gia” nhưng lưỡi và môi đều tê cứng.
“Cảm giác thế nào?” Kim Trấm tiếp nhận rượu tôi tớ bưng tới, uống trước một chút thử thử độ ấm, nhíu mày ném trở về, “Còn có chút lạnh, cầm đi hâm lại.”
“Vâng ạ.”
Một hồi lâu sau "Sở Dao" mới có thể mở miệng, thanh âm run rẩy: “Kim gia, ngài dùng biện pháp gì thế?”
“Ca ca của cô nương quả nhiên vẫn rất thông minh.” Kim Trấm cúi người, đôi tay chống lên hai tay vịn của ghế mây, nhìn thẳng vào "Sở Dao", “Vẫn là một người có tài, chỉ là không sử dụng đầu óc lâu rồi nên có chút trì độn mà thôi.”
"Sở Dao" vẫn hỏi câu kia: “Ngài dùng biện pháp gì?”
“Chứng vựng huyết này của hắn nói trắng ra là chính là tâm bệnh, tâm bệnh phải cần tâm dược, đương nhiên là giúp hắn uốn nắn con tim, từ đó kích phát tâm huyết của hắn.” Kim Trấm khẽ cười, “Cho nên chờ lát nữa cô nương uống nhiều rượu một chút, sớm để hắn tỉnh lại, không thể gián đoạn lâu lắm.”
“Kim gia, tiểu nữ biết ngài vì muốn tốt cho ca ca, nhưng...” Cảm thụ của "Sở Dao" rất mãnh liệt, thật sự đau lòng cho ca ca, “Phương thức của ngài thật sự quá tàn nhẫn, tiểu nữ sợ là sẽ hoàn toàn có tác dụng ngược...”
Kim Trấm gật đầu: “Đích xác có khả năng xảy ra tác dụng ngược, làm hắn càng thêm sợ hãi.”
Sở Dao chính là sợ điều này: “Cẩn thận ngẫm lại, chứng vựng huyết của ca ca cho dù không trị được cũng không có quan hệ gì, nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen rồi, giống như bình thường mà thôi.”
Kim Trấm trầm mặc một lát, ra lệnh cho tôi tớ lui ra xa rồi nói: “A Dao, cô nương cần thiết phải đứng cùng phe với ta. Đây cũng không phải chỉ là vấn đề vựng huyết, ca ca cô nương nếu chỉ mắc chứng vựng huyết, yếu ớt một chút thì chiếu cố nhiều hơn là được. Nhưng chứng vựng huyết này kích hoạt cảm ứng song sinh giữa hai người, vấn đề này mới phiền toái.”
Sở Dao nói: “Hiện tại sau khi uống rượu, loại trạng thái này nhiều lắm chỉ kéo dài một hai canh giờ, cũng không gây trở ngại...”
Kim Trấm nhắm mắt lại, dường như đang điều chỉnh cảm xúc: “Đó là do cảm ứng giữa hai người tương đối yếu, hơn nữa cũng còn trẻ, chờ tới khi hai huynh muội ba mươi mấy tuổi liền biết lợi hại.”
Sở Dao nao nao, hiểu được: “Đôi song sinh huynh đệ lúc trước ngài quen biết có chỗ nào không ổn?”
Kim Trấm mở mắt: “Gia tộc của đôi huynh đệ kia đã cho ra vài đôi song sinh tỷ muội và song sinh huynh đệ, đều mắc phải chứng này. Không cần bất luận nguyên nhân chấn động gì kích thích cũng tự nhiên xuất hiện loại tình huống như hai huynh muội cô nương.”
"Sở Dao" giật mình mở to mắt.
Kim Trấm kể tiếp: “Bởi vậy đã phát sinh ra không ít bi kịch, tỷ như giữa hai huynh đệ, khi đệ đệ khống chế thân thể ca ca sẽ ngủ với tẩu tử... những mâu thuẫn dĩ nhiên sẽ cứ thế mà nối tiếp. Điều quan trọng nhất chính là, chờ khi lớn tuổi một chút thì thân thể sẽ xuất hiện vấn đề...”
"Sở Dao" nắm chặt tay: “Có vấn đề gì?”
Kim Trấm có chút không đành lòng nói ra: “Sẽ bị lão hóa thật mau, hoặc là thần chí không rõ lâm vào điên khùng. Người bị khống chế càng nhiều thì bệnh trạng càng nghiêm trọng... Vì thế, gia tộc bọn họ có gia quy, giao cho một chi mạch chuyên môn phụ trách chấp hành, mỗi khi có song sinh xuất thế, cần thiết phải giết một hài nhi giữ một hài nhi.”
Đầu ngón tay "Sở Dao" run rẩy: “Về sau tiểu nữ và ca ca cũng sẽ xuất hiện tình huống như vậy sao?”
“Không biết.” Ánh mắt Kim Trấm nặng nề, “Gia tộc kia chưa từng sinh hạ long phượng thai. Hơn nữa, cảm ứng song sinh của bọn họ đều là sinh ra đã có sẵn, mà cô nương và ca ca khi còn nhỏ lại không bị chứng này. Nguyên nhân đưa tới cảm ứng giữa hai người chính là chứng vựng huyết của ca ca cô nương, vì thế ca ca cô nương mới là nguồn gốc của cảm ứng này. Do đó điểm mấu chốt chính là chỉ cần trị dứt chứng vựng huyết, vậy thì cảm ứng song sinh hẳn là có thể chặt đứt...”
Đang nói chuyện thì hộ vệ lại bưng tới bình rượu đã được hâm nóng. Kim Trấm thử qua xong liền đưa cho "Sở Dao".
"Sở Dao" tiếp nhận chén rượu, không nói một lời chỉ nhìn Kim Trấm chăm chú. Thần sắc ông ta ngưng trọng, đang tập trung suy nghĩ nên cũng không chú ý.
Hôm qua Sở Dao thật không nghĩ ra, loại cảm ứng song sinh của nàng và ca ca bộ thường thấy lắm sao? Bằng không vì đâu Kim Trấm lại biết được nhanh như vậy?
Hôm nay nghe ông ta nói ra chuyện này, hóa ra đây cũng không khác gì một loại bịnh di truyền trong gia tộc.
Kim Trấm năm đó nấn ná ở kinh thành mấy năm, chờ cho tới khi huynh muội bọn họ ba tuổi mới rời đi, chẳng lẽ là muốn xác nhận huynh muội bọn họ có mắc chứng bệnh này hay không?
Người Sở gia khẳng định không có loại bệnh này, phụ thân là đại phòng đích trưởng tử của Sở thị nhất tộc, nếu trong tộc tổ tiên mắc bệnh này thì chắc chắn phụ thân đã biết. Vậy vì sao Kim Trấm lại cảm thấy huynh muội bọn họ có khả năng vướng phải loại bệnh này?
Sở Dao bỗng ngừng suy đoán của mình, run tay nâng chén rượu uống một hơi cạn sạch -- -- Sẽ không, không có khả năng là... Kim Trấm!
Sau khi "Sở Dao" uống xong, Kim Trấm nâng bình rượu đổ đầy chén một lần nữa, "Sở Dao" đột nhiên chộp lấy cổ tay ông ta lắp bắp hỏi: “Kim gia, giữa ngài và mẫu thân của tiểu nữ... có phải... có phải...”
Nàng nói không nên lời, vấn đề này làm sao nàng có thể hỏi ra miệng.
Kim Trấm cũng hiểu được ý của nàng: “Cô nương muốn hỏi ta kỳ trước nói mẫu thân cô nương 'hồng hạnh xuất tường', có phải thật sự hay không?”
"Sở Dao" gian nan gật đầu.
Tầm mắt Kim Trấm hơi rũ xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Cô nương hy vọng là thật sự, hay chỉ là giả?”
"Sở Dao" đáp: “Không có khả năng là thật sự!”
Kim Trấm cười: “Vậy cô nương còn hỏi cái gì? Không phải ta đã nói, ta chính là 'không ăn được quả nho nên nói quả nho chua' hay sao?”
Truyện do bà còm edit, đăng ở wattpad
Trong khu rừng ở cửa Bắc của Ma Phong Đảo, Khấu Lẫm bị nhốt trong màn sương mù dày đặc, trong khoảng cách hai thước đều không thấy được gì. Khấu Lẫm đã lôi tổ tông mười tám đời của chính mình ra mắng một lượt.
(Hai thước = 66cm)
Sống lưng thẳng như vậy làm chi?
Kim Trấm là cố nhân của nhạc mẫu, bối phận xem như cữu cữu, hắn cong cái lưng thì có vấn đề gì?
Hiện giờ bị nhốt ở chỗ này một bước khó đi, mãnh thú gì đó cũng không sao, mấu chốt là trong sương mù có hồ nước, hắn mới suýt nữa một chân bước vào. Cũng không biết trong hồ nước thiết lập cơ quan gì, hắn có cảm giác như chân mình bị thứ gì đó giống bẫy thú kẹp lấy, muốn lôi hắn xuống nước.
Hiện tại hắn đang nắm chặt cán đao đeo bên hông, sương mù dày đặc nên mỗi bước đi đều phải thật cẩn thận, bởi vì vừa rồi hình như hắn thấy một bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, tốc độ cực nhanh.
“Răng rắc.” Người nọ dẫm lên một cành khô.
Khấu Lẫm kinh ngạc cảm giác người này vẫn luôn bám theo sau mình cách đó không xa, khoảng cách gần như vậy mà hắn hoàn toàn không có bất luận phát hiện gì.
Hắn biết trên Ma Phong Đảo cao thủ nhiều như mây, nhưng hắn cũng không phải "đèn cạn dầu", ngoại trừ Đoạn Xung ngay cả Ngu Thanh cũng phải kiêng kỵ, hắn thật không tin còn ai có thể đánh thắng được hắn.
Chẳng lẽ Đoạn Xung đang chuẩn bị đánh lén mình?
Tóm lại không thể ngồi chờ chết, Khấu Lẫm biết đây chỉ là Kim Trấm cố tình làm khó dễ, trực tiếp theo tiếng mà động, thân hình chợt lóe, rút đao tấn công về phía người kia.
Người nọ phi thân bay lên cành cây.
Sương mù không thấy được gì, Khấu Lẫm chỉ nghe tiếng lá cây xào xạc rung động. Hắn đang chuẩn bị phi thân lên cây thì nghe sau lưng lá cây bắt đầu kêu xào xạc.
Người nọ không biết sử dụng thủ đoạn gì liên tiếp quấy nhiễu Khấu Lẫm làm hắn phán đoán không ra vị trí chính xác, lại sợ hụt chân vào hồ nước nên càng khiến hắn cực kỳ bực bội: “Được rồi được rồi, bản quan nhận thua, bản quan đi khom người hành lễ với Đại lão bản.”
Giọng nói phát ra một hồi lâu, trên cây người nọ mới nói: “Khấu Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?”
Khấu Lẫm cau mày: “Ngươi không phải Đoạn Xung?”
“Không phải.” Khi nói chuyện, người nọ từ trên cây nhảy xuống, dừng trước mặt Khấu Lẫm. Bộ dáng gần năm mươi tuổi, áo choàng đen hiên ngang, gương mặt với đường nét cứng rắn, khí chất lạnh lẽo, ôm quyền hướng tới Khấu Lẫm nói, “Tại hạ Ngu Khang An.”
Khấu Lẫm hơi sửng sốt nhìn chằm chằm ông ta nửa ngày, quả nhiên là Ngu Khang An. Bởi vì trước đó Ngu Thanh đã thông báo qua nên ở trên đảo gặp được Ngu Khang An cũng không quá ngoài ý muốn.
Ngu Khang An nói: “Tại hạ đã lâu không trở về kinh thành, nhiều năm trước chỉ gặp mặt Khấu đại nhân một lần, mới vừa rồi nhìn thấy có chút quen mắt nhưng không dám tương nhận, nghe Khẩu đại nhân tự xưng ‘bản quan’ thì mới xác định.”
“Hạ quan gặp qua Ngu Tổng binh.” Quan chức của Khấu Lẫm không lớn bằng ông ta, tuy nhiên cái cúi người này lại xuất phát từ kính trọng, “Vì sao Ngu tổng binh lại ở chỗ này?”
“Ta ở chỗ này không kỳ quái, nhưng vì sao Khấu đại nhân lại xuất hiện ở Ma Phong Đảo?” Ánh mắt Ngu Khang An nhìn hắn có chút đề phòng.
“Ngu Tổng binh chớ nên hiểu lầm, hạ quan cũng không phải tới đây để mua bán với Đại lão bản.” Khấu Lẫm nói, “Phu nhân hạ quan bị bắt cóc tới Ma Phong Đảo, hạ quan là đến cứu người.”
“Phu nhân?” Ngu Khang An đã xa kinh thành quá lâu, tin tức có chút lạc hậu.
Hai người đứng bên cạnh một gốc cây to, Khấu Lẫm nhìn chằm chằm quan sát Ngu Khang An: “Năm trước hạ quan đã cưới nữ nhi của Lại Bộ Sở Thượng Thư. Bởi vì có chân tật nên mang đến Phúc Kiến tìm danh y trị bệnh, thế nhưng bị Ma Phong Đảo bắt cóc.”
Từ những phản ứng liên tiếp trong thần sắc Ngu Khang An, Khấu Lẫm bắt đầu phán đoán.
Quả nhiên, Ngu Khang An lên tiếng an ủi: “Khấu Chỉ Huy Sứ yên tâm, Kim Trấm biết đúng mực, sẽ không thương tổn đến tôn phu nhân.”
Khấu Lẫm hỏi: “Hạ quan nghe Ngu Thiếu soái nói, trước kia ngài quen biết với Kim lão bản?”
Ngu Khang An gật đầu: “Hơi có chút giao tình.”
Khấu Lẫm nhếch khóe môi: “Chỉ sợ không phải 'hơi có chút giao tình" mà còn kết làm huynh đệ khác họ, thành huynh đệ kết nghĩa.”
Ngu Khang An rốt cuộc lộ ra chút biểu tình kinh ngạc: “Ngươi đã gặp qua hắn? Là hắn nói với ngươi?”
Khấu Lẫm cười: “Ngu Tổng binh thừa nhận bản thân có giao tình với hải tặc?”
Cẩm Y Vệ phụ trách giám sát đủ loại quan viên, Ngu Khang An vội vàng giải thích: “Việc này đã sớm qua rồi, khi đó ta mới chỉ là Chỉ Huy Đồng tri của Chiết Giang đô vệ, hắn cũng mới vừa học thành tài rời núi, khí phách hăng hái, muốn vung kiếm đi tới chân trời góc bể hành hiệp giang hồ. Tuy ta lớn hơn hắn gần mười tuổi nhưng lại vừa gặp đã thân, tiếc thay vào mười mấy năm trước, hai chúng ta cãi vã quyết liệt, quan hệ như nước với lửa.”
Khấu Lẫm bày ra bộ dáng thẩm vấn phạm nhân: “Vì nguyên nhân gì?”
Ngu Khang An hơi trầm mặc, hỏi ngược lại: “Rốt cuộc làm sao ngươi biết được? Ta không tin hắn sẽ nói cho ngươi biết.”