Bốn ngày sau khi...
-
Nhóm ba người là Tô Thanh, Hứa Khải và Quán Dật hôm nay lại ghé qua quán tôm hùm đất. Lần trước đi có năm người nhưng hiện tại chỉ còn ba người.
Không khí từ khi Cẩn Ngôn rời khỏi đều phủ một chút u buồn. Đúng là thời gian sẽ xoa dịu tất cả cho nên những ngày đầu tiên cũng là nên buồn cho trót đi.
Quán Dật tinh ý xin thêm một bộ ly chén, đặt ngay chỗ Cẩn Ngôn từng ngồi. "Ngô đặc công, hôm nay chúng ta lại có dịp ngồi cùng nhau rồi..."
Bản thân Hứa Khải là người ghét cô nhất nhưng hiện tại cũng ũ rũ. Chính là càng ghét cô càng không thể ngăn mình mỗi ngày lén quan sát cô để bắt lỗi. Hiện tại người cũng đã không còn.
"Tiểu Vương. Em làm chị khóc đấy." Tô Thanh không ngăn được, nhanh chóng rút khăn giấy thấm vào khoé mắt cay xè mình.
Lúc này ông chủ cũng đem ra một suất ăn nóng hổi đi đến.
Ông ấy nhớ mặt bọn họ vì rất vinh hạnh được nhiều lần đón tiếp đặc công của thành phố như thế.
"Hình như hôm nay thiếu người đúng không?" Ông ngờ vực hỏi.
Thực sự quá bận cho nên ông ấy đã không đọc được tin tức trước khi bị bên quân đội yêu cầu xoá bài.
Ba người đồng loạt nhìn nhau, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.
"Mọi người bận quá." Tô Thanh cười cười đáp.
Ông chủ cũng không nhiều chuyện nữa cho nên nhận được đáp án cũng đi vào trong bếp tiếp tục công việc của mình.
Hứa Khải đưa tay ly rượu đầy.
"Trước đây tôi từng không thích em." Cậu ta uống cạn một hơi: "Vì tôi ghen tị với em. Cẩn Ngôn."
"Nhưng không sao. Chúng ta ở đây nâng ly giảng hoà." Hứa Khải giơ ngón cái của mình lên: "Em giỏi lắm!"
Hiện tại, dù có nói bao nhiêu lời đi chăng nữa thì Ngô Cẩn Ngôn đã không còn cơ hội nghe thấy và nếm trải dư vị vui vẻ này nữa rồi...
Tô Thanh chỉ im lặng uống hết ly này đến ly khác bởi vì có lẽ, cơn say mới khiến bọn họ có thể tạm thời quên đi những đau thương vừa mới xảy đến.
Rồi mai đây, khi những tán lá thu sướt mướt ùa về, tất cả mọi thứ sẽ trở vào quên lãng. Nhưng Cẩn Ngôn vĩnh viễn sẽ là một đặc công ưu tú trong lòng của mọi người, nằm sâu trong hồi ức của bốn thành viên đặc nhiệm S.
Nhiệm vụ phía trước vẫn còn rất nhiều. Cái khó chính là vượt qua mất mác để sống một cuộc đời mới.
"Cẩn Ngôn chắc chắn sẽ không muốn chúng ta cứ buồn mãi như thế được. Hãy vui vì nhiệm vụ cuối cùng của em ấy đã hoàn thành, em ấy sẽ không còn phải cố gắng xông pha nữa..."
-
Xa Thi Mạn đứng trước tấm kính phản chiếu lại quá trình thẩm vấn Tiêu Hạo An. Luận về tất cả các tội mà hắn ta gây ra, buôn bán chất cấm, tàn trữ vũ kí, giết người, đe doạ đến an ninh xã hội, sử dụng trái phép thân phận của công dân...Hoàn toàn có mời mười luật sư giỏi cũng không thể nào lấy được sự khoan hồng từ toà án.
"Trong khoảng thời gian hai mươi năm trước, anh đã làm gì để lấy được thân phận của Phó Hằng?" Nhĩ Tình kinh tởm nhìn hắn ta, mặc dù hai tay đã bị khoá còng sắt nhưng cô vẫn rất sợ.
Tiêu Hạo An cười khẩy: "Đương nhiên là tiền. Lũ bác sĩ ấy cũng chỉ là mấy đứa ngu bị tiền che mờ mắt còn có cả thằng phế nhân Phó Hằng kia."
"Tiêu Hạo An!" Nhĩ Tình siết chặt bút trên tay. "Hãy nói cho nghiêm túc."
Hắn trợn đôi mắt hung ác lên: "Không thì sao? Các người tốt nhất nên giết tôi sớm đi. Nếu để tôi thoát được thì sở cảnh sát các người chắc chắn sẽ nổ tung."
"Tôi đang chờ đây." Cô chế giễu. "Đốc thúc đồng đội của anh nhanh lên, tôi nóng lòng lắm rồi đó."
"Mày..." Vừa mới đả kích, Tiêu Hạo An đã lộ ra vẻ tức giận chỉ vào mặt cô cảnh cáo.
"Vì sao lại lên kế hoạch mưu sát Thẩm Lương?"
"Thẩm Lương?" Hắn nghiêng đầu: "À. Tên chó chết đó chỉ là một thằng vô dụng."
Nhĩ Tình nhịn không nổi mà vung tay tát vào mặt hắn: "Nhưng đó là mạng người! Khốn nạn!"
Xa Thi Mạn thấy cô không chịu được đả kích cho nên cũng nhanh chóng bước vào phòng. "Để tôi."
"..." Nhĩ Tình hít sâu một hơi rồi cũng thay chỗ.
Đối phó với loại người này căn bản không cần phí công kích động hắn.
"Vì sao anh lại mưu sát Đàm Trác."
Hạo An nhún vai: "Vì cô ta lắm chuyện."
"Ý anh?"
"Cô ta đã theo dõi tôi. Vừa hay, cảnh báo Tần Lam một chút. Cô có thấy tôi thông minh không?"
"Thông minh." Xa Thi Mạn bị làm cho buồn nôn nhưng cô hoàn toàn không để lộ. "Còn Ngô Cẩn Ngôn?"
"Vì Tần Lam yêu Ngô Cẩn Ngôn."
"..." Xa Thi Mạn kinh ngạc.
Tần Lam như thế lại là...?
"Không cần bất ngờ." Tự tin vì tin tức mình mang đến, hắn cười lớn một cái. "Cho nên tôi phải cho cô ta nếm trải cảm giác giống như khi bố tôi chết đi trong một vụ nổ Bắc Sơn."
"Nợ máu phải trả bằng máu."
"Cô ta phải bị dày vò từ đây đến suốt cuộc đời."
Hắn đứng lên, vì chân còn bị xích thêm dây sắt cho nên trong căn phòng vang lên tiếng 'leng keng' rợn người.
"Đội trưởng Xa, chắc cô không biết." Hắn bắt đầu bước vào vai diễn của một người kể chuyện: "Tôi và Tần Lam vốn dĩ là chị em song sinh. Năm chúng tôi cùng lên một, bố Hạo Niên đã sa cơ trong thị trường trong nước."
"Cô biết chuyện gì xảy ra không?" Hắn nâng giọng.
"..."
"Mẹ tôi đã làm một việc khiến tôi vô cùng căm hận, căm hận bà ấy lẫn chị gái mình."
Hắn đau khổ cười. "Bà ấy đã mang Tần Lam cho nhà họ Tần. Suốt cuộc đời chị ta lớn lên trong sung sướng. Nếu không đi du lịch thì ở nhà cũng được cơm bưng nước rót, ngang nhiên trở thành tiểu thư trong một gia đình danh tiếng bậc nhất thời đó."
"Bố là tướng lớn có công. Mẹ là thiên kim hào môn."
"Còn tôi?" Hạo An chỉ vào ngực mình, tức tưởi đập mạnh vài cái. "Hằng ngày tôi phải chứng kiến bố mẹ cãi nhau, đi học thì bị chọc ghẹo là con trai của một giang hồ sống ác. Ngày nào cũng phải luyện võ, nhìn cảnh giết người, mua bán ma tuý..."
"Sau đó thì mẹ tôi bỏ rơi tôi với ông ấy, phủi bỏ hết tất những lầm lỗi của mình mà đi tu. Thật đáng khinh bỉ!"
Hắn hít sâu một hơi. Cả cuộc đời này của hắn có thể viết thành một bộ phim hài - kịch không chừng.
"Đến khi tôi đã hoàn thành trở thành đồng đội của chị ta. Dù có cố gắng cách mấy cũng chẳng thể nào bước qua được cái bóng danh giá của chị ta. Dù tôi có giỏi, có mạnh thì cũng không thể nào trở thành đội trưởng..."
"Vì thế nên tôi bèn phải thử cho chị ta nếm trải cái cảm giác giông bão là như thế nào."
"Hahaahaa..." Tiêu Hạo An bất giác vui vẻ đến tột cùng. "Cho dù tôi có bị xử bắn, cuộc sống sau này của chị ta cùng lắm chỉ như một cái địa ngục trần gian mà thôi."
-
Tần Khiêm đã chứng kiến tất cả những lời nói của Tiêu Hạo An lúc nãy. Thâm tâm ông dâng lên một cỗ đau đớn không thôi.
Ông không ngờ rằng bản thân chừa cho Hạo Niên sống thêm vài năm lại gây nên hệ luỵ như thế...
-