Editor: CO6TINY
Từ Cẩn đút hai tay vào túi, đứng trên ban công nhìn về phía viện dưỡng lão xa xa, "Một lát nữa bác sĩ sẽ chuyển cậu ấy qua?"
Trình Nguyên đứng sau lưng hắn, "Vâng. Nhưng tất cả bác sĩ đều phản đối việc ngài làm, chưa nói tới bệnh tình của đứa nhỏ sẽ xấu đi hay chưa, cậu ấy có thể sẽ công kích Chủ tịch, quá mạo hiểm."
Từ Cẩn vô cùng bình tĩnh, "Chỉ là đứa nhỏ chưa tới 12 tuổi mà thôi."
Trình Nguyên cảm thấy ông chủ nhà mình có lẽ chưa từng thấy qua, nên không thể tưởng tượng được căn bệnh này nghiêm trọng đến mức nào. Hơn hết, quyết định ông chủ đưa ra, không một ai có thể thay đổi được, tuy chẳng ai rõ sao đột nhiên hắn lại muốn tiếp quản đứa nhỏ này.
Lâm Húc được bác sĩ y tá đẩy xe đưa vào, cậu được tiêm thuốc ngủ hiện tại đang ngủ say.
Từ Cẩn nghe thấy tiếng động mới quay người về phòng, thấy bọn họ đẩy người đến một góc trống trong phòng, liền hạ lệnh: "Đặt cậu ấy lên giường đi."
Bác sĩ y tá ai nấy đều không dám động đậy, Trình Nguyên sửng sốt một hồi, sau khi lén nhìn biểu tình của ông chủ, Trịnh Nguyên gật đầu với họ.
Làm xong hết thảy, Trình Nguyên mang người lui ra, lúc đóng cửa lại, lại liếc mắt nhìn vào, trong lòng âm thầm cầu nguyện ông chủ đừng bị dọa hay bị thương, hi vọng kì tích sẽ xuất hiện.
Chờ người đi hết, Từ Cẩn mới chuyển tầm mắt tới đứa nhỏ trên giường, thật sự rất nhỏ, nhìn không ra đã mười hai tuổi, còn vừa bẩn, quần áo rách tơi tả, bị xé toạc ở nhiều chỗ. Tóc tai dài ngoèn rối tinh rối mù, khô xơ, thưa thớt, còn bết dính lấy nhau, mặt mũi gầy gò hóp lại không có chút thịt.
Có thể thấy rõ mồn một xương sườn mạch đập lộ cả ra ngoài, da dẻ xanh xao vàng vọt, mu bàn tay lẫn cổ tay dày đặc vết kim tiêm, tím bầm sưng tấy, còn có vài vết sẹo do dụng cụ sắc nhọn rạch ra, vốn không cách nào nhìn ra, trên cánh tay hằn đầy dấu cào cáo, cũ mới xen kẽ.
Từ Cẩn không chắc khi nào Lâm Húc sẽ tỉnh lại, thành thật mà nói, hắn hiếm khi bất an như lúc này, vì không biết Lâm Húc sẽ có phản ứng gì. Nhưng hắn có thể đoán được phần nào, chắc chắn vô cùng tệ, nhìn thấy đầy rẫy những vết tích trên người Lâm Húc đã có thể đoán ra được.
Thực ra, Từ Cẩn cũng có chút không rõ, chờ Lâm Húc tỉnh dậy hắn phải làm gì, hay nói gì, hắn không chắc liệu nó có hiệu quả hay không.
Bật máy tính vừa được chuyển đến góc phòng không lâu, Từ Cẩn bắt đầu đọc bản thảo kế hoạch đấu thầu sẽ sử dụng trong vài ngày tới và kế hoạch phát triển hàng năm do khu vực này giao lên. Đang nghiêm túc xem xét, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết khàn khàn truyền đến sau lưng, "A...đừng qua đây..." Còn kèm theo tiếng đập giường bình bịch, "Cút đi... cút đi..."
Từ Cẩn kiềm chế bản thân, không nhìn lại, cũng không nói chuyện, tiếp tục làm việc của mình. Lâm Húc bắt đầu ném đồ, may mà trên giường chỉ có gối, không có vũ khí sắc nhọn gì trong phòng, hơn nữa cậu lại rất suy yếu,căn bản không thể ném tới chỗ Từ Cẩn. Kêu gào một trận xong, Lâm Húc dường như phát hiện người trước mặt tựa hồ bất vi sở động*, cũng không có cách nào kêu người này rời đi, thế nên chỉ đành dùng chăn, đem bản thân chặt chẽ che kín mít.
* Bất vi sở động – 不为所动: không vì tác động của bên ngoài mà biến động, thay đổi.
Từ Cẩn nghe thấy tiếng thở hổn hển cảnh giác của cậu, miệng không ngừng lầm bầm những lời vô nghĩa, cùng tiếng răng va vào nhau ken két.
Đọc xong tài liệu cũng đã trưa, Từ Cẩn đứng dậy, chuẩn bị dùng bữa. Lâm Húc nghe thấy động tĩnh của hắn, căng thẳng lộ mắt ra nhìn động tĩnh bên kia, đôi mắt to ấy đột ngột lộ ra trên khuôn mặt tam giác gầy gò kia, như thể chúng được khảm lên đó, tùy tiện có thể rơi ra bất cứ lúc nào, trong mắt toàn là tơ máu.
Từ Cẩn bưng cơm trở lại, đặt ở trên bàn trà, bắt đầu dùng bữa. Bởi vì âm thanh lẫn hành động hắn phát ra, Lâm Húc lại bắt đầu hét lên, giọng khàn đặc khó nghe, phát ra trong phòng nghe đặc biệt quỷ dị. Móng tay của cậu rất dài, các kẽ hở ở giữa đen đỏ lẫn lộn, không biết đau là gì cứ dùng sức bấu vào một chỗ trên cánh tay mình, máu tươi trào ra từ đó, cậu càng bấm mạnh hơn nữa, như thể bị kích thích, trong miệng phát ra tiếng cười khặc khặc, cho đến khi toàn bộ cánh tay của cậu bị bấu nát bươm, cậu mới ngừng lại.
Từ lúc cậu bắt đầu bấu loạn cánh tay, Từ Cẩn liền cứng đờ cả người, cảm giác đồ ăn trong miệng không cách nào nuốt xuống được, nghe thấy tiếng kêu kì dị của cậu, càng cảm thấy cánh tay mình lạnh toát, nhưng hắn phải kiên trì.
Dùng bữa xong, Từ Cẩn tiếp tục giải quyết công việc. Cho đến tận tối, Lâm Húc rốt cục chống đỡ không nổi ngất đi, hai cánh tay đầy vết máu loang lổ, Từ Cẩn nhìn vào có hơi buồn nôn. Gọi người đến tiêm thuốc an thần cho cậu, tiêm dịch dinh dưỡng, sau đó băng bó vết thương lại.
Ban đêm đi ngủ, Từ Cẩn nằm mơ, đột nhiên thấy cả người khó thở, buộc phải tỉnh giấc từ trong ác mộng.
Vừa mở mắt ra, một đôi tay bẩn thỉu đầy vết sẹo nắm chặt lấy cổ hắn, Lâm Húc không rõ tỉnh lại từ lúc nào, đôi mắt to kia tràn đầy điên cuồng lẫn sát ý, thở phì phò 'hồng hộc' trong miệng, như thể bị mắc kẹt thứ gì đó khiến hít thở không thông, trong bóng đêm trông đặc biệt hung tợn đáng sợ.
Từ Cẩn mặt có chút đỏ lên, nhưng ánh mắt bình tĩnh, không nhúc nhích, hắn đang đánh cược, cược Lâm Húc không lấy đâu ra lực lớn như vậy, cũng không thể cầm cự quá lâu được.
Quả nhiên, lực tay trên cần cổ dần dần nới lỏng, vẫn không chịu buông ra, nghỉ ngơi một lúc thì đẩy mạnh lực lên, một lúc sau lại giảm dần, vòng lặp cứ tuần hoàn liên tục như thể, Từ Cẩn chỉ có thể nhân lúc cậu nới lỏng tay hít thở. Cuối cùng, một chút khí lực còn sót lại cũng vơi đi, Lâm Húc mới suy sụp buông ra, không cam lòng nghiến răng ken két, từng chút từng chút bò xuống giường, xê dịch ra chỗ cách xa Từ Cẩn nhất.
Editor: CO6TINY