Editor: CO6TINY
Trình Nguyên là thư ký cấp cao của Chủ tịch Tập đoàn Từ thị, bất quá đó chẳng qua là nghề tay trái của anh, nghề chính của anh là đàn em của Từ Cẩn. Tập đoàn Từ thị chủ yếu kinh doanh chuỗi khách sạn-nhà hàng-bất động sản nhà đất, nhưng cũng có liên quan đến lĩnh vực đầu tư phim ảnh. Tập đoàn Từ thị do một tay bố Từ Cẩn, Từ Lập thành lập, dần dần phát triển thành tập đoàn lớn nhất với tiềm lực tài chính mạnh nhất nước C.
Sự nghiệp của Từ Lập thuận lợi thế này, ngoài cái đầu sắc bén kinh người trong kinh doanh của ông, còn phải kể đến Thượng Kỳ, con gái Thượng Viễn Lê, thủ lĩnh băng đảng* số một nước C, mà ông kết hôn. Hai bên hợp lực cùng nhau, công việc kinh doanh chính ở nước C tự nhiên sẽ nắm chắc trong lòng bàn tay.
*Chỗ băng đảng này, phần sau sẽ nói rõ, nhưng mình chú thích ở đây luôn cho mọi người đỡ hiểu lầm, băng đảng ở đây ý chỉ 'kinh doanh hợp pháp', không thuộc thế giới ngầm ở hắc đạo.
Thượng Kỳ là con gái độc tôn của Thượng Viễn Lê*, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, không hiểu sầu khổ ở nhân gian, chưa từng đụng tay tới khói bụi. Lúc mang thai Từ Cẩn, có lần bà đọc thấy tin tức một đứa nhỏ bị bỏ rơi, nước mắt bất chợt lăn dài trên má*.
*Nguyên văn tác giả dùng từ này尚谷, mình vẫn không rõ từ này có phải chỉ tên người không, nếu chỉ tên người thì phần trước sau không thích hợp, nên mình sẽ đổi thành Thượng Viễn Lê cho suông luôn.
* Lê hoa đái vũ "梨花带雨": Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Từ Lập đối với vợ mình có cầu tất ứng, bảo đi đông tuyệt không dám đi tây, bèn lập tức lập ra một bộ phận từ thiện riêng trong Tập đoàn, xây dựng cô nhi viện ở khắp nơi trong các thành phố lớn. Sau đó, bộ phận này ngày càng lớn mạnh, ông bắt đầu dấn thân vào việc hỗ trợ học sinh nghèo vượt khó, hỗ trợ mẹ góa con côi, các ông bà cụ lớn tuổi. Vô hình trung, lại tạo dựng nên hình ảnh tốt với công chúng cùng người tiêu dùng, giúp vị thế của Tập đoàn Từ thị ngày càng vững chắc. Các tập đoàn khác thấy thế lần lượt kéo đến tham gia, do đó Từ gia mỗi năm đều định kì tổ chức yến tiệc, nhằm gây quỹ cho các dự án từ thiện.
Đến bây giờ, rất nhiều cô nhi viện viện dưỡng lão trong nước đều do một tay Từ thị bỏ vốn xây dựng nên, còn đặc biệt chi tiền xây dựng các bệnh viện phụ thuộc lân cận.
Con gái với con rể quan hệ rất khăng khít, con rể lại chiều chuộng con gái mình, Thượng Viễn Lê tự nhiên yên tâm giao quyền lực trong tay cho con rể, trước khi nghỉ hưu, ông còn đi khắp nơi tham gia các hoạt động mạo hiểm trên thế giới, không có chút ý thức tự giác nào của một người đã 60 tuổi.
Từ Lập bước sang tuổi trung niên, nhưng cũng không ham muốn quá nhiều vào sự nghiệp, con trai vừa trưởng thành, công ty lẫn băng phái ông đều trực tiếp giao cho Từ Cẩn, mang vợ đi du lịch khắp nơi, tận hưởng thế giới hai người. Cho nên, Từ Cẩn liền lên chức bạch đạo chân chính lẫn ông chủ tập đoàn lớn, không ai dám khiêu khích xớ rớ vào hắn.
Từ Cẩn tuy có tiền nhưng không hề kén chọn. Đồ ăn chỉ cần hợp khẩu vị, mặc cũng không phải tây trang tự thiết kê riêng, đồ Trình Nguyên mua cho hắn đều là hàng tầm trung mấy nghìn tệ. Lúc rảnh rỗi, bình thường Trình Nguyên chuẩn bị gì hắn mặc cái đó không đòi hỏi nhiều.
Bao nhiêu của cải như thế, nói thuộc về Từ Cẩn, nhưng kì thực cũng không giống, bởi 90% ở kia Từ Cẩn cũng không cần. Theo Trình Nguyên quan sát, cuộc sống thường ngày của ông chủ nhà mình chẳng có gì thay đổi, cứ rập khuôn máy móc qua ngày, ăn rồi ngủ, xử lí các công việc của băng đảng rồi công việc kinh doanh của Tập đoàn.
Ở những khía cạnh khác, Từ Cẩn hầu như không có ham muốn hay yêu cầu nào khác, hắn không phân ra thích hay ghét. Đến cả người bên dưới định kì gửi đến bên người hắn, hắn cũng chỉ làm cho có, giúp giải quyết nhu cầu sinh lý.
Trang viên nhà họ Từ rất rộng, nằm ở ngoại ô phía đông nam của An Thành, do Từ Lập trước khi kết hôn thiết kế riêng cho vợ mình, môi trường sống tốt, không khí lại trong lành. Nhà chính trừ người nhà Từ thị ở ra, những người làm việc ở trang viên từ quản gia, tài xế, vệ sĩ đến đầu bếp, đều sống trong đó, sắp xếp theo chức vụ, còn có khu riêng dành cho mình.
Ngoài cái này ra, còn có hoa viên, phòng xông hơi khô, phòng suối nước nóng, rạp chiếu phim độc lập, thẩm mỹ viện,.v.v. Tòa đặc biệt nhất trong số đó, là khu được xây dựng cho một số trẻ em có nhu cầu đặc biệt. Nếu các bệnh viện phụ thuộc xung quanh đều không chữa khỏi, trừ phi là bệnh truyền nhiễm, nếu không đều sẽ chuyển đến nơi này, dàn thiết bị tối tân cùng đội ngũ bác sĩ hàng đầu, tạo ra môi trường hồi phục tốt nhất, có thể lo ăn lo ở suốt đời, có một số sẽ ở đây đến cả phần đời còn lại.
Cậu bé tên Lâm Húc kia, sau khi tiến vào, đã trở thành một người trong số đó.
Trình Nguyên không đích thân đi đón người, nhưng cũng có gặp qua một lần, sau đó cũng không đi ra ngoài lần nào nữa.
Cách cửa kính thủy tinh, trong căn phòng trống rỗng, không có gì ngoài chiếc giường. Cậu bé cuộn mình thành một đoàn, vùi trong góc tường trong hóc kia, toàn thân kịch liệt run rẩy, hai tay ôm chặt lấy chính mình, cuồng loạn khóc lóc kêu gào, giọng nói khàn khàn không rõ, "A... đi ra... cút đi.."
Lúc cậu bé ngẩng đầu lên, Trình Nguyên mới phát hiện, những giọt nước mắt tràn đầy khuôn mặt hốc hác nhợt nhạt kia, dữ tợn, hung ác, tuyệt vọng, sợ hãi đều xuất hiện trên đó. Cậu bắt đầu đập mạnh đầu xuống đất, "Giết mày... giết chết mày... chết đi..."
Lúc tỉnh táo, cậu thường xuyên lên cơn thế này, bác sĩ chỉ có thể cho dùng thuốc an thần mỗi ngày, nhưng về sau cơ thể phát sinh kháng thuốc, có thể thấy tình huống cậu an tĩnh một chỗ càng ít đi. Đã từng cho mời bác sĩ tâm lí hàng đầu về đây, nhưng nội tâm Lâm Húc hoàn toàn đóng chặt, hơn nữa lúc bị ai đó khui ra kí ức liền bắt đầu công kích dữ dội. Bác sĩ y tá trước đây trị liệu cho cậu, cậu đều ra sức trốn thoát, nhưng vị bác sĩ tâm lí này, trên cánh tay đã bị cậu cắn nát máu chảy ròng ròng, suýt chút nữa bị rớt một tảng thịt.
Sau nửa năm điều trị vẫn không có tác dụng, thay vào đó, tình trạng kháng thuốc của Lâm Húc ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn. Sau đó, ngay khi Lâm Húc nhìn thấy bác sĩ y tá, cậu sẽ bắt đầu nôn thốc nôn tháo, thuốc thức ăn trộn lẫn bên trong đều nôn hết ra ngoài. Trạng thái tinh thần không có chuyển biến tốt, cơ thể ngày một xấu đi.
Lúc Trình Nguyên báo lại cho Từ Cẩn, còn cho là hắn vẫn giống như mọi khi không có phản ứng gì nhiều. Nhưng Chủ tịch Từ, ông chủ Từ, đột nhiên đặt đũa xuống, nói: "Đứa nhỏ kia, giao cho tôi."
"Cái gì?" Trình Nguyên kinh ngạc hỏi.
Từ Cẩn vẻ mặt không đổi, gắp lấy cần tây xanh, "Giao đứa nhỏ đó cho tôi."
Trình Nguyên cảm thấy trong lòng hỗn loạn*, đứa nhỏ vốn đã bệnh rất nặng nay lại yếu ớt thế kia, rất nhiều bác sĩ đều không chữa khỏi cho nó, ông chú nói giao cho hắn?
*风中凌乱: ý chỉ tâm tình của con người, ủ rũ, yểu siều, suy sụp, buồn bã, lòng rối bời
Trong lòng điên cuồng thổ tào, lại nghe thấy ông chủ Từ nói một cậu, "Tư liệu còn chưa tra được?"
Trình Nguyên vội vàng hoàn hồn, "Vâng, rất kỳ lạ, không có giấy khai sinh, không có bất cứ đơn từ nhập viện hay là đã từng theo học ở đâu, không tra ra bất kì manh mối gì."
"Tôi biết rồi."
Editor: CO6TINY