Hoa bỉ ngạn - một loài hoa đẫm máu. Nó tượng trưng cho bóng tối vĩnh hằng, tượng trưng cho nỗi buồn sầu vô tận. Hoa bỉ ngạn, đó là tiếng gọi của tình yêu thương, tiếng khóc than của tử thần. Đứng trước hoa bỉ ngạn, con người ta chỉ có thể tồn tại một loại cảm giác mang tên là đau lòng.
Tình yêu, thật giống như loài hoa bỉ ngạn này, đẹp, nhưng thê lương. Hoa nào mà hoa không tàn? Có người nào mà có thể trường tồn mãi mãi? Tình yêu, giống như là một phép màu, ẩn chứa hạnh phúc, thu thập cả niềm đau. Nó đến chớp nhoáng, đi cũng chớp nhoáng, nhưng dư vị tổn thương trong tim là không thể nào ngừng lại được. Hoa tàn, mưa rơi, lệ cũng sẽ đổ. Mọi thứ, tàn tạ. Mọi thứ, bị vùi dập trong mưa. Đời người, thật thê lương. Tình yêu, thật thê lương.
Nhắm mắt lại, tất cả mọi thứ vốn dĩ đã đi vào dĩ vãng, nhưng mùi vị tang thương vẫn chỉ giống như mới là ngày hôm qua. Đau ẻ ẩm, đau đến vô hồn. Năm tháng qua đi, thời gian cũng sẽ không thể nào lấy lại. Tất cả mọi thứ, có thể có, rồi cũng có thể sẽ mất đi, mất đi mãi mãi. Giây phút buông bỏ bàn tay, có ai là không đau lòng? Chỉ mong sao, trọn đời này được nắm lấy mãi giây phút ấy, khoảnh khắc ấy. Chỉ mong sao, cả đời này đều bình an...
Bình luận truyện