Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 27



Đó là một hồi hạo kiếp càn quét toàn Trung Quốc, ước chừng giằng co mười năm. Sau toàn bộ hệ thống giáo dục đều bị liên lụy, Tần Kính tuy chỉ là phó hiệu trưởng ở trường tiểu học bình thường, hai năm sẽ lui, nhưng cũng không ngừng bị đấu tố.

Thành thị đấu, ở nông thôn đấu, trong trường học cũng đấu, nhưng cũng may trong thành công khai đấu tố một tháng liền quay lại như cũ, bởi vì ở trong trường học tranh đấu, tình trạng chung quy cũng đỡ hơn nhiều.

Trường học nhỏ, học sinh đều là những đứa nhỏ ở khu vực lân cận, ra khỏi cổng trường, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, mặc kệ bình thường vì cái gì mâu thuẫn, lúc này cũng không thật sự bỏ đá xuống giếng, về nhà đóng cửa lại phần lớn đều phải dặn đứa nhỏ nhà mình một câu “Không cho ra tay đánh thầy giáo”.

Có điều trường học cho nghỉ học, bọn nhỏ không được quản thúc, rốt cuộc được tự do chơi bời. Không biết có tâm tư xấu xa hay không, chính là tiểu hài nhi vốn liền da, lại bị hoàn cảnh kích động, tiểu tử choai choai cả ngày tụ tập cùng nhau làm càn. Tần Kính ra ngoài đi trên đường, không ít lần bị bọn chúng ồn ào gây sự, cửa sổ thủy tinh trong nhà cũng không ít lần bị bọn chúng dùng đá hầu hạ, vỡ rồi cũng không sửa lại nữa, dùng mấy lớp giấy che tạm thời.

Ngày hôm đó sau buổi trưa trường học cùng nhà máy đều ngừng đấu tố, Tần Kính ở nhà viết bản kiểm điểm, Trầm Lương Sinh ngồi bên cạnh nhìn cậu —- bởi vì trước có người bảo, cậu sau thật sự không muốn dây dưa vào phiền toái, nhưng cũng xem như trong cái rủi có cái may.

Cái gọi là “Thư nhận tội” Tần Kính đã viết thật lâu, tới tới lui lui cũng chỉ là mấy câu như vậy, vừa viết, vừa còn có thể phân thần cùng Trầm Lương Sinh tùy ý tâm sự chuyện linh tinh.

Đúng là tám tháng nắng gắt, Trầm Lương Sinh cầm quạt hương bồ giúp cậu đuổi nóng, qua một lát lại duỗi ngón tay thon dài xoa xoa đầu cậu.

Tần Kính để kiểu tóc giống rất nhiều thầy giáo khác, bên có nhiều tóc, bên thì ít hơn, gần đây có chút dài, mềm mềm đâm vào tay.

“Em thấy anh sờ nghiện rồi đi?” Tần Kính vừa viết kiểm điểm vừa cùng hắn vui đùa, trên mặt cũng không thấy vẻ chán ghét —- cậu thế nào Trầm Lương Sinh cũng biết, nếu nói có tật xấu gì, chính là làm người quá mức lạc quan, gặp chuyện gì trước tiên sẽ nghĩ đến hướng tích cực trước, nói dễ nghe thì là tâm tính thật tốt, nói khó nghe chính là vô tâm vô phế. Tục ngữ nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, Trầm Lương Sinh cũng lười quản tật xấu này của cậu, nhưng tình thế hiện tại, cậu có thể lạc quan cũng là chuyện tốt.

Thực tế Tần Kính suy nghĩ thoáng, chỉ cần bình an bên người này là đủ, quốc gia như vậy thì cứ vậy đi, tranh đấu gì đó cũng không ảnh hưởng gì —- đang là mùa hè, đầu tháng nên dẫu sao vẫn còn mát mẻ.

Cho dù là khi viết thư nhận tội cậu cũng không cảm thấy ủy khuất. Không cảm thấy việc mình dạy học là sai lầm, cho nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Viết thì viết, Tần Kính đột nhiên giống như nghe thấy tiếng mưa rơi. Kỳ thật không phải thật sự trời đổ mưa, chẳng qua là có đứa nhỏ nào đó đùa nghịch sau cửa sổ —- có lẽ bị người lớn trong nhà mắng, bọn chúng không dám ném gạch đá liền đổi thành đất, đập tới cửa sổ giấy liền tan, tiếng vang tí tí tách tách có chút giống như trời đổ mưa. Tần Kính cũng không tức giận, cảm thấy dù sao chỉ là lũ nhỏ, muốn quấy rối lại không có can đảm, nào có thể thực sự cùng bọn chúng cãi vã chứ.

Trầm Lương Sinh nghe động tĩnh, đặt quạt xuống đứng lên, nghĩ muốn ra cửa nhìn xem —- tướng mạo hắn vốn ngày thường nghiêm túc, tuổi lớn hơn cũng không hay cười, vì thế trông càng hung dữ, mấy đứa nhỏ gần đó ít nhiều có chút sợ hắn, mỗi khi thấy hắn ra ngoài liền ba chân bốn cẳng lập tức giải tán, chuyển đi phá nhà tiếp theo.

“Anh đừng đi, người cũng sáu mươi rồi, cùng mấy đứa nhóc tính toán cái gì.” Tần Kính hạ bút, cười hì hì nói hắn một câu, thấy Trầm Lương Sinh thực theo lời ngồi trở lại, liền cầm bút tiếp tục viết.

Ba giờ chiều ánh nắng chiếu qua cửa sổ, loang lổ dừng ở đống sách cũ trên bàn. Cái bàn này vẫn là cái trước đây ở căn nhà phía tây dùng qua, khi chuyển nhà cũng đem theo, bởi vì chưa quá cũ, khi tịch thu nhà may mắn thoát kiếp nạn. Tần Kính tại cái bàn này làm việc mười mấy năm, lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ có một ngày tại cái bàn này viết kiểm điểm —- bao nhiêu thầy giáo cùng cậu dạy học đến đầu đầy hoa râm, bất quá đều là kết cục như vậy.

Tần Kính suy nghĩ thoáng, non nửa là vì không thẹn với lương tâm, còn lại là bởi vì có Trầm Lương Sinh ở bên —- chỉ cần bên người còn có người này, liền cảm thấy cuộc đời này sống không uổng phí.

Nhưng dù sao rất nhiều người nghĩ không thoáng, trước khi viết thư nhận tội, liền nhảy sông tự vẫn —- “Lục đại phồn hoa tam nhật tán, nhất bôi tâm huyết tự thất hành”, thật sự sống không nổi nữa.

Trong ánh nắng chân thực cùng tiếng mưa giả, Tần Kính từng bút từng bút viết xong bản kiểm điểm, buông bút, nhìn phía Trầm Lương Sinh cười hỏi: “Tối nay chúng ta ăn cái gì? Nếu không nấu chút cháo nhé?”

Ngày tám tháng một năm 1976, thủ tướng Chu Ân Lai qua đời, không thể đợi cải cách văn hóa chấm dứt, không thể xem quang cảnh Trung Quốc phục hưng. Trong nhà không có khăn tang, Tần Kính mua không được vải đen liền mặc áo khoác màu đen, làm hai vòng đai đen, hai người cùng nhau mang trên cánh tay.

Bọn họ sẽ nhớ kỹ ông, niệm cả đời —- trước kia không thể trực tiếp tạ ơn thì giờ để tang tưởng nhớ, chẳng sợ vì chuyện này mà bị phê bình tiếp.

Cùng năm ngày hai mươi tám tháng bảy, Đường Sơn động đất, Hoa Bắc ít nhiều cũng bị lan đến, Thiên Tân cũng gặp tai hoạ không nhỏ.

Đêm đó Trầm Lương Sinh cùng Tần Kính đang ngủ thì bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển —- đầu tiên là hơi hơi rung động, sau đó là rúng động mạnh mẽ, đồ đạc này nọ rào rào rơi xuống. Bọn họ cũng chưa từng trải qua địa chấn, mơ mơ màng màng không biết nên trốn xuống gầm giường, chỉ biết chạy ra bên ngoài.

Mà đương nhiên là chạy không nổi —- Trầm Lương Sinh khi tuổi trẻ so với Tần Kính không cao lớn hơn quá nhiều nhưng khí lực vô cùng lớn, có thể bồng cậu thật lâu cũng không buông tay, nhưng nay rốt cuộc đã già đi, không có khí lực che chở cậu, chỉ có thể gắt gao lôi kéo tay cậu, hai người vội vã lảo đạo chạy ra khỏi cửa.

Thật may mặc dù ở nhà trệt cũ, nhưng cũng rắn chắc, động đất như vậy cũng không sụp đổ, hai người bình an ra khỏi nhà, không dám dựa vào tường đứng, chỉ tránh ở giữa khoảng sân trống, đợi cho cơn địa chấn đầu tiên trôi qua, nắm chặt tay nhau ngơ ngác vượt qua.

Nếu nói rằng sợ hãi tất nhiên là có, nhưng cũng không đáng sợ như vậy —- bọn họ đời này chẳng có cái gì mà chưa trải qua, hiện tại ngay cả động đất cũng không còn quá đáng sợ, cũng không lo lắng nếu động đất tiếp nhà sập thì phải làm sao —- chỉ cần hai người còn bên nhau, tay vẫn còn nắm một chỗ, cái gì cũng sẽ không sợ.

Đó đúng là thời điểm hắc ám trước bình minh, thiên tai, nhân họa, từng đợt từng đợt, phong vân biến sắc, khắp nơi tiêu điều.

—- Rồi sau đó trời sáng, Trung Quốc lại từ đống tàn tích đứng lên.

Năm 1977, cải cách văn hóa chính thức chấm dứt, qua năm liền biến đổi, giống như trong chớp mắt thay da đổi thịt.

Nhiều năm như vậy, bọn họ cùng nhau đi qua chiến tranh liên miên, trải qua cơn đại hồng thủy, chống đỡ cuộc vận động chính trị oanh oanh liệt liệt, đến cuối cùng, rốt cục chân chính bước đến một ngày thái bình, với họ mỗi một ngày trôi qua đều quý trọng như nhau.

Hoa cỏ trong nhà khi cải cách đã bị nhổ sạch, hiện tai một lần nữa được trồng lên, cây táo kia lại may mắn vẫn còn tồn tại, nhìn nhiều như vậy năm, bọn họ cũng nhìn ra cảm tình, cùng xem hệt như con cái của mình, không chê nó bộ dáng xấu xí, cũng không ngại nó cho tới bây giờ đều chẳng cho ra quả táo nào.

Tuy rằng mua đồ sẽ rất tốn kém, nhưng hàng hóa vật tư chung quy phong phú hơn nhiều, hai người giống như những mùa hè trước đây đặt cái bàn dưới gốc cây, nấu chút chè đậu xanh, cùng nhau ăn rồi đơn thuần tán gẫu việc nhà, hoặc là nghe Tần Kính diễn vài tiết mục ngắn.

Tần Kính cũng diễn theo đúng lịch sử đời mình —- khi cải cách văn hóa không có sách xem, cũng không có cái gì giải trí, cậu liền đóng cửa lại vụng trộm diễn vài tiết mục ngắn giúp hai người giải buồn, có tình bạn khi học đại học, cũng có cuộc sống sau đó, diễn một hồi liền diễn tới tận nay.

Màn diễn này, chỉ một người diễn, cũng chỉ một người nghe —- cậu nói, mà hắn nghe, dẫu nghe qua rất nhiều lần, nhưng cũng không phiền chán.

Từng đoạn chuyện xưa lại thêm từng đoạn, mỗi một cái đều náo nhiệt vui vẻ.

Sau đó cũng có không ít sách để đọc, bọn họ đặt mua <Nguyệt báo tiểu thuyết>, cũng sẽ xem các loại tiểu thuyết tình yêu linh tinh, nhưng vẫn thích nhất đọc võ hiệp —- sau cải cách truyền bá xuống phía nam rất nhiều tác phẩm mới, trong đó đủ tác phẩm tinh diệu, nhưng có lẽ là người già đi đều nhớ bạn cũ, bọn họ như trước vẫn thưởng thức nhất Hoàn Châu lâu chủ, mua bộ sách xuất bản Thục Sơn đọc lại từ đầu.

Người viết sách sớm đã qua đời, bộ sách này sau giải phóng sẽ không còn ra chương mới, nhất định vĩnh viễn không nhìn tới kết cục.

Không thể xem đến kết cục cũng không quan hệ, bọn họ ngược lại cảm thấy bộ sách như vậy, không có kết cục mới là tốt nhất.

Nhà lão Lưu năm ngoái chuyển đến đầu ngõ, cách nhà bọn họ cũng không quá xa, hai nhà liền thường xuyên qua lại. Lão Lưu bởi vì trước đây biểu diễn tướng thanh, khi cải cách cũng chịu không ít khổ, bất quá có lẽ là thiên phú dị bẩm, ép buộc như vậy cũng không thể ép hắn gầy đi, hiện tại lại càng mập ra, có khi ba người ngồi cùng nơi, Trầm Lương Sinh và Tần Kính liền muốn nói hắn, cậu cũng lo vận động, đừng như lão thanh niên ở nhà trừ bỏ ăn chính là ngủ, cái bụng này thật không có cách nào nhìn vừa mắt được.

“Các anh quản em làm gì!” Người ta nói già mà tâm tính như trẻ con, ở trên người lão Lưu thể hiện rất rõ ràng, thường khi nghe thấy lời không vui, đều than thở vẻ mặt ủy khuất, giống như hai người hợp nhau khi dễ hắn vậy.

Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh thích tản bộ sau bữa cơm chiều, nhất là thời điểm tiết trời ấm áp, ra sân dọc theo đường nhỏ chậm rãi tản bộ, một đường cùng hàng xóm quen biết chào hỏi, tán gẫu hai ba câu, hoặc tự mang bàn ghế ra trước Đại Bi Viện ngồi hóng mát —- Đại Bi Viện ở trên đường Thiên Vĩ, cách trường tiểu học trước đây Tần Kính dạy chỉ vài bước chân, miếu không lớn, hương khói lại cử vượng, khi cải cách bị phá qua, sau được tu sửa lại, hai con sư tử đá ở cửa miếu không hiểu được là ở đâu làm ra, nhìn lại không giống vật mới, quả cầu đá chỗ móng sư tử đặt lên đã bị người sờ vuốt trơn nhẵn, một đám tiểu hài nhi ở bên sư tử đá mà chơi đùa, nhóm người lớn thì an vị ở cửa miếu tụ tập nói chuyện phiếm, nói là phật môn thanh tịnh, nhưng cũng tràn ngập thế tục hỉ nhạc.

Mặc kệ khi cải cách như thế nào, Tần Kính đối với trường tiểu học đã từng dạy vẫn rất có cảm tình, đôi khi sẽ mang theo Trầm Lương Sinh về thăm trường.

Bảo vệ trường học vẫn không đổi, đương nhiên biết Tần Kính trước kia là phó hiệu trưởng, nhưng bởi vì trước đây cậu hàng năm đứng lớp, người quen vẫn thường gọi cậu một tiếng “thầy Tần”, Tần Kính bản thân càng thích nghe xưng hô này.

Sân thể dục trong trường có trồng một cây dâu lớn, sinh trưởng ở một góc sân, mùa hè quả dâu chín, quả đỏ rực treo đầy cây. Trầm Lương Sinh biết Tần Kính thích ăn dâu chín, cũng biết cậu tám phần vì ăn mới chuyên lấy việc tản bộ vào trường, nhưng tận mắt thấy cậu thừa dịp tan học mới đi vào hái quả vẫn cảm thấy vô cùng buồn cười.

Cây dâu trồng đã nhiều năm, bộ dạng cũng cao, Tần Kính già đi lưng có chút còng xuống, so với khi còn thanh niên thì trông có vẻ thấp đi —- khi cải cách có hồi bị đánh, thắt lưng bị thương, thiếu y thiếu dược cũng không hoàn toàn chữa khỏi, sau lại cứng rắn muốn đứng thẳng cho nên đau thắt lưng.

Trầm Lương Sinh thật ra vẫn là dáng người cao ngất, nhìn cậu muốn ăn liền đi lên hái cho cậu vài trái chỗ thấp, thấy Tần Kính tiếp nhận liền cho ngay vào miệng lại muốn nhắc cậu: “Em xem em cũng không phải quỷ chết đói đầu thai, về nhà rửa rồi ăn.”

Đường Thiên Vĩ cách sông Hải Hà cũng khá gần, có khi bọn họ tinh thần tốt, liền dọc theo bờ sông tản bộ, đi đến nhà ga đầu kia, đứng trên cầu Giải Phóng nhìn thuyền bè qua lại, nghe tiếng còi tàu nhiều năm vẫn không đổi từ trên sông truyền đến.

Cầu Giải Phóng chính là cầu Vạn Quốc trước kia, tương truyền năm đó người kiến tạo ra nó chính là kiến trúc sư thiết kế ra tháp Eiffel. Trước khi giải phóng cây cầu này quả thực thuộc về tô giới Pháp, cũng thật là do người Pháp xây nên, truyền thuyết không biết là thật hay giả. Bất quá cây cầu này cùng tháp Eiffel giống nhau, dùng toàn sắt thép kiến tạo, trải qua nhiều năm như vậy, bao nhiêu cầu trên sông Hải Hà đều phải gia cố chỉ có cây cầu này trừ bỏ sơn lại màu, cũng chưa thấy nó cần tu sửa gì nhiều, vẫn vô cùng rắn chắc.

Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh đứng trên cầu, nhìn về hướng xa xa bên sông —- bờ bên kia là đường Giải Phóng, trước đây gọi là phố Trung, hai bên đường hiệu buôn, ngân hàng san sát, lui tới đều là người có thân phận cao khi đó.

Có lần đứng ở đây, Tần Kính đột nhiên nghĩ tới, năm đó có một lần, bọn họ cũng từng cùng nhau đi qua phố Trung, sau đó đứng ở bờ sông nhìn sang bờ bên kia.

Lúc đó từ tả ngạn nhìn ra hữu ngạn xa xa, nay lại từ hữu ngạn nhìn lại tả ngạn —- giữa trời chiều Tần Kính bỗng nhiên giống như thấy được bóng dáng hai người, dắt một chiếc xe đạp, đứng ở bờ bên kia nhìn về phía họ —- đó là bọn họ khi còn trẻ.

Thời khắc đó Tần Kính cũng không quản chung quanh còn có nhiều người, bỗng dưng vươn tay nắm lấy tay Trầm Lương Sinh.

Cậu nắm tay hắn, nhìn bóng dáng của họ khi còn trẻ đứng ở bờ bên kia, tựa như bọn họ cùng nhau nắm tay đi qua một cây cầu, đã vượt qua hơn bốn mươi năm.

Mùa hè năm 1983 có chút khẩn trương, mới đầu tháng năm trời đã khô hạn lợi hại, Trầm Lương Sinh tựa hồ có chút mệt mỏi vì khí hậu, thế là hơn nửa tháng đều không có khẩu vị gì.

Có ngày Trầm Lương Sinh ngủ trưa tỉnh lại, đã thấy Tần Kính không nằm ở bên người, xuống giường đi đến buồng trong, mới thấy bóng lưng cậu nghiêng nghiêng ngồi trên bàn, bên chân đặt một chậu nước nhỏ, trong bồn thả một mớ đài sen không biết lấy ở đâu. Tần Kính mang đôi mắt kính dày cộm, tỉ mỉ bóc đài sen, cũng không nghe được tiếng bước chân phía sau.

Bình thường nếu bắt gặp Tần Kính làm việc gì đó tổn hại thị lực, Trầm Lương Sinh chắc chắn sẽ qua giúp một tay, ngày hôm nay lại khác thường không hề động, chỉ đứng ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn Tần Kính ngồi ở gian ngoài chăm chăm chú chú bóc từng hạt sen, rồi lại tỉ mỉ lấy tim sen ra, còn thật cẩn thận để mỗi thứ vào một bát phân biệt.

Hắn nhìn ánh nắng sau buổi trưa kéo dài ra nhiều vệt loang lổ, dừng ở bên người Tần Kính, đột nhiên cảm thấy chính mình đời này thật sự có phúc khí —- mặc kệ chịu bao nhiêu tội, cũng thấy rằng mình thật sự may mắn.

“Dậy rồi?” Tần Kính bóc xong, xoay xoay thân mới nhìn thấy Trầm Lương Sinh đứng ở cửa, cười nói với hắn, “Thứ này giải nhiệt, buổi tối lấy hạt sen hầm cháo cho anh ăn, tim sen nếu cảm thấy quá đắng thì pha trà chỉ cho vài cái, lá trà át vị sẽ không khó uống.”

Trầm Lương Sinh cũng cười yếu ớt gật gật đầu, nhẹ giọng đáp ứng: “Ừ.”

Sau lại Trầm Lương Sinh thấy mình khi đó đã có dự cảm —- Tần Kính nghĩ đến hắn ăn không vào là do quá nóng, khẩu vị cùng cổ họng cũng không thoải mái, Trầm Lương Sinh lúc đầu cũng nghĩ như vậy. Mãi đến khi trong cổ họng cảm giác ngạnh đau càng ngày càng rõ ràng, hắn thấy có chút không thích hợp mới nhớ tới căn bệnh của cha hắn năm xưa.

Nhắc tới chuyện năm đó Trầm Lương Sinh vẫn gạt Tần Kính, đó là chuyện cha hắn năm đó mắc bệnh ở cổ họng. Khi đó Lewis bởi vì có giao tình với Trầm Lương Sinh, thẳng thắn nói cho hắn, ung thư vòm họng có tính di truyền, khuyên bảo hắn nhất định bớt hút thuốc lại.

Tuy rằng di truyền chỉ là thứ phỏng đoán, Trầm Lương Sinh cũng không muốn nói với Tần Kính, nếu nói ra, cậu ít nhiều sẽ lo lắng. Sau đó lại được ở cùng Tần Kính, thuốc lá cũng chậm rãi bỏ, chuyện này Trầm Lương Sinh chính mình đều đã quên, nhưng hiện nay uống không ít thuốc hạ hỏa cổ họng vẫn càng ngày càng đau, mới khiến hắn nghĩ tới.

Đã cảm thấy không đúng, tóm lại là phải bệnh viện kiểm tra. Trầm Lương Sinh không dám cùng Tần Kính đi, âm thầm nói cùng lão Lưu, bảo hắn gọi đứa con cả đưa đi một chuyến.

“Lão Trầm, anh đừng làm em sợ,” Lão Lưu sớm không còn gọi Trầm Lương Sinh là “Nhị thiếu gia” nữa, không đợi hắn nói xong liền nóng nảy, khàn khàn cổ họng nói, “Anh sao có thể trù ẻo bản thân, kiểm tra thì kiểm tra, anh chớ làm em sợ!”

Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh mỗi ngày ở cùng nơi, chuyện đi bệnh viện kiểm tra bệnh cũng không thể giấu nổi cậu, vì thế vẫn là cùng nhau đi. Trầm Lương Sinh chỉ nói kêu con lớn nhà lão Lưu là vì có xe đạp, nhưng Tần Kính còn không biết hắn sao —- hắn người này làm việc vẫn luôn thỏa đáng, chính mình còn chưa nghĩ đến, hắn liền tính ổn thỏa —- vì thế trong lòng có chút bất ổn, trên mặt lại giấu giếm, ngay cả thời gian chờ kết quả kiểm tra đều tựa như thường ngày, nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ giống như trước kia.

—- Cậu là không dám suy nghĩ.

Chỉ tựa như chính mình còn giống trước kia, đem từng ngày trôi qua cùng trước kia giống nhau, hai người liền có thể cứ như vậy mãi mãi.

Ngày nhận kết quả kiểm tra, con cả nhà lão Lưu nói để mình cậu đi lấy, Tần Kính không nên đi theo.

Trầm Lương Sinh cũng không yên tâm cậu cứ mang tâm trạng như vậy, vẫn là ba người cùng nhau tới bệnh viện. Con cả nhà lão Lưu bộ dạng cùng cha cậu là một khuôn mẫu khắc ra, tính tình cũng rất nhiệt tình, dọc theo đường đi miệng không ngừng nghỉ, kể chuyện nhà máy, kể chuyện con gái của cậu, dùng sức thay đổi không khí.

Kể cả khi tới bệnh viện, bác sĩ đi ra hỏi “Ai là người nhà”, cậu liền bật người đứng dậy, vội vàng trả lời “Là tôi”, cũng không đợi Tần Kính phản ứng liền đi theo bác sĩ vào trong xem phim chụp X-quang.

Nhân thân Trầm Lương Sinh vẫn trực thuộc chức vụ khi xưa ở nhà máy dệt, chi phí là do nhà nước cấp, tiếp bọn họ là bác sĩ hiểu nhân tình, khách khí vài câu liền cũng không dây dưa có phải hay không vấn đề di truyền, chỉ tỉ mỉ phân tích bệnh tình trên phim chụp, cái gì mà thanh đới thanh quản con trai nhà lão Lưu nghe cũng không hiểu, cuối cùng liền trông mong nhìn bác sĩ hỏi: “……Kia còn có thể chữa không?”

“Đương nhiên có thể trị, có thể phẫu thuật, cũng có liệu pháp bảo trì……” Bác sĩ dừng một chút, bởi vì trước màn sinh tử, dẫu không nỡ cũng phải tuân thủ trách nhiệm, giải thích rõ ràng ưu nhược của từng phương pháp, cuối cùng uyển chuyển khuyên câu, “Lão gia tử lớn tuổi rồi, phẫu thuật không phải là không thể được, nhưng tỷ lệ chữa khỏi vừa rồi cậu cũng nghe tôi nói, không bằng cậu suy nghĩ kĩ đi đã, cùng người nhà thương lượng rồi quyết định sau.”

Nhưng việc này phải thương lượng như thế nào? Mắt cậu đỏ bừng ngồi trên ghế, quả thực cậu không dám đứng lên đi ra khỏi cánh cửa này.

Nhưng sự tình chung quy phải nói —- lão Lưu mặc dù không đi theo, nhưng cũng luôn luôn ở nhà chờ tin tức, mắt thấy ba người trở lại buồn bã không nói, trong lòng liền lộp bộp một chút.

Trầm Lương Sinh cố chấp không chịu kiêng dè, nói thẳng với hắn, con trai lão Lưu cuối cùng đem lời bác sĩ thuật lại tỉ mỉ, đưa mắt dò xét cha cậu, lại dò xét hai cha nuôi của mình, chỉ cảm thấy dày vò ngồi không yên, kiên quyết đem thân mình tựa vào ghế.

Lão Lưu đã muốn trợn tròn mắt, Trầm Lương Sinh trên mặt lại vẫn là vẻ mặt như cũ, ngay cả Tần Kính cũng hệt như không chịu chấn động gì —- cậu cũng có chút chuẩn bị tâm lý, nếu không có việc gì thì từ lúc ở bệnh viện đã nói chứ không phải chờ về nhà, khẳng định là có chuyện chẳng lành.

“Anh thấy không cần phẫu thuật.” Trầm Lương Sinh lên tiếng đầu tiên trong bốn người, tỏ rõ thái độ, lại nói về chuyện cha hắn, cuối cùng tổng kết nói, “Phẫu thuật cũng vô dụng, anh cũng không muốn ép buộc.”

Lão Lưu hồi thần, kinh ngạc nhìn Tần Kính im lặng ngồi bên cạnh Trầm Lương Sinh, nhưng cậu lại không phản đối, trên mặt cũng không thấy vẻ bi ai, trong lòng hắn có chút lộp bộp.

Cuối cùng sự tình liền theo ý Trầm Lương Sinh, không phẫu thuật, chỉ dùng thuốc, ngay cả bệnh viện cũng không ở.

Cũng không phải bọn họ không nằm viện nổi —- chi phí nhà nước chi trả chữa bệnh tuy rằng vừa mới cải cách, các đơn vị hạn ngạch chịu trách nhiệm cho đến khi xong, nhưng lãnh đạo nhà máy nghe nói chuyện này đã muốn lên tiếng, tiền thuốc men toàn ngạch chi trả, Tần Kính lại cũng đã nhận lương bù đắp thua thiệt lúc xưa, tiền không phải mối lo, chính là Trầm Lương Sinh không muốn đi.

Hắn cả đời đều sống cẩn thận tỉ mỉ, lời nói ra như đinh đóng cột, hắn nói cái gì Tần Kính đều hoàn toàn y lời hắn. Con cả nhà lão Lưu kết hôn sớm, con gái đầu đã đi làm, liền sống chết không chịu để Tần Kính lao lực đi tìm y tá gì đó, chỉ nói mình chính là y tá, còn tìm người ngoài gì chứ.

Vì thế chạy đến bệnh viện lấy thuốc, ở nhà truyền dịch linh tinh đều một tay đứa nhỏ này lo, Trầm Lương Sinh băn khoăn, lão Lưu lại miễn cưỡng cười nói đùa với hắn: “Cha nuôi giờ cũng làm ông rồi sao có thể nói không cần, bọn nhỏ muốn tận hiếu anh cũng quản, anh nói tốn sức nó, nhưng nó không chịu cho em tranh nha.”

Tần Kính tinh thần đều không quá xấu, chính là hằng ngày việc chiếu cố hắn cậu không cho bất luận kẻ nào nhúng tay, hệt như gà mái bảo vệ con, ai muốn đụng liền xù lông mổ mổ.

Kì thực cũng không ai dám tranh với cậu —- mọi người đều nhìn ra, đây là chống đỡ của cậu, lão Lưu một bên nhìn cậu chiếu cố Trầm Lương Sinh chu đáo từng li từng tí, một bên cả ngày lo lắng đề phòng, sợ ngày nào đó Tần Kính sức khỏe trụ không nổi, cả người liền suy sụp.

Trầm Lương Sinh bệnh tình xác thực cùng bác sĩ nói giống nhau —- loại bệnh ung thư này lúc đầu không dễ phát hiện, phát triển lại rất nhanh, xác thực không có gì biện pháp gì —- đến thời điểm cuối thu, đã phải dùng thuốc giảm đau, Trầm Lương Sinh ngủ nhiều hơn hẳn bình thường, có ngày tỉnh ngủ vừa mở mắt ra, cũng không biết là lúc nào, muốn tìm kiếm bóng hình Tần Kính, đã thấy lão Lưu ngồi ở đầu giường, liền nhẹ nhàng ra dấu, ý hỏi Tần Kính ở đâu.

“Anh ấy nói ra ngoài một lát.” Lão Lưu giả bộ không có chuyện gì, trong đầu lại gấp đến tột cùng. Sáng sớm cậu tới đây, Tần Kính liền nói muốn ra ngoài một hồi, nhờ cậu trông người. Lão Lưu lúc ấy ngăn không được, chỉ đành để Tần Kính ra cửa, nhưng đến chiều hơn bốn giờ rồi, cũng không thấy người trở về, hắn vừa sốt ruột vừa ngóng trông cháu gái nhanh tan tầm lại đây, bảo cô ra ngoài tìm người.

Trầm Lương Sinh đầu óc còn chưa mơ hồ, nhìn ra sắc mặt lão Lưu không được tốt, hơi hơi gật gật đầu, trong lòng lại nửa điểm cũng không nóng nảy.

Hắn một chút cũng không sợ, chắc chắc cậu sẽ trở về —- chỉ cần mình còn ở đây, cậu chỗ nào cũng sẽ không đi. Sẽ không thật sự đi.

Kỳ thật hắn cảm thấy có lỗi với cậu, đến cuối cùng vẫn là muốn bỏ cậu một mình, nhưng nói cũng không thể nói rõ, hắn quả thật chưa từng cùng Tần Kính nói qua, chỉ thừa dịp Tần Kính không ở, kêu lão Lưu lấy giấy bút lại đây, chậm rãi viết: “Thay anh chiếu cố cậu ấy thật tốt.”

Lão Lưu cố nén nước mắt —- Tần Kính chưa khóc, hắn cũng không dám khóc tang, thấy Trầm Lương Sinh ra hiệu, ý bảo “Xé giấy đi”, liền vội vàng xé nát, còn lo lắng, dứt khoát nhét hết vào túi quần.

Tần Kính quả thật chưa từng đi xa, chỉ đi Đại Bi Viện, từ buổi sáng quỳ đến chiều, đầu tiên là cầu Bồ Tát để Trầm Lương Sinh ít chịu khổ, sau lại chỉ quỳ trước phật đường, lặp đi lại niệm một câu trong Kinh Thi: “Như khả thục hề, nhân bách kỳ thân.”

—- Nếu như có thể thay thế người, tôi nguyện ý chết một trăm lần.

Ngày hôm đó Tần Kính không đợi người đi tìm, năm giờ hơn đã tự mình trở về, mặc dù quỳ lâu cộng thêm đau lưng, trên mặt cũng rất bình thản.

Trầm Lương Sinh đã ngủ thiếp đi, lão Lưu nhẹ nhàng thở ra, cùng Tần Kính ngồi ở bên giường, tĩnh lặng trong chốc lát, vẫn là mở miệng khuyên cậu: “Người ta nói bảy ba, tám tư đều là hạm nhi(ngưỡng tuổi), anh ấy năm nay cũng đã bảy ba …… Nói đến hai ta cũng sắp rồi, quá hai năm cũng không nhất định có thể qua khỏi hạm nhi…… Anh chịu đựng hai năm, rồi cũng sẽ qua, đến lúc đó xuống dưới gặp lại…… Anh ấy nhất định chờ anh.”

“Tôi không cần hắn chờ,” Tần Kính thản nhiên tiếp câu, lại phát giác chính mình nói làm cho người ta hiểu lầm, liền sửa lời, “Hắn cũng không cần chờ tôi.”

Lão Lưu nghe vậy giương mắt nhìn cậu, chỉ thấy trong gian phòng hôn ám, Tần Kính đạm sắc ngồi ở đó, vẫn là ánh mắt thắm thiết nhìn chăm chú người say ngủ trên giường, nhẹ giọng nói hết lời:

“Lão Lưu, cậu tin không, hắn đi thì tôi nhất định biết, cũng nhất định cùng hắn một nơi.”

“…………”

“Cậu ước chừng không tin, nhưng tôi tin.”

Ngày đó lão Lưu thất hồn lạc phách theo cháu gái rời đi, một đường hướng về nhà mình, cảm thấy lòng bàn chân hệt như đạp lên bông, mỗi một bước cũng không chân thật.

Mấy năm nay, hai nhà qua lại thân quen, nhưng quan hệ giữa Tần Kính và Trầm Lương Sinh vẫn là bí mật, bà Lưu biết, con cái họ thì có chút đoán ra nhưng cháu chắt lại thực cho rằng hai người là anh em họ.

Lời nói dối nói lâu, lão Lưu dường như đều đã quên, Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh cũng không phải là thật sự là anh em họ hàng.

Hắn nội tâm rộng rãi, già rồi cũng lười nhớ lại chuyện xưa —- nhớ năm đó nói gì làm gì, nhớ cũng để làm gì.

Nhưng lúc này hắn bất chợt nhớ lại toàn bộ, từng câu, từng chữ, có chuyện xưa của hai người, phát sinh ở bên người mình, nhân vật trong chuyện xưa là người mình vô cùng thân thuộc, nay nhớ đến lại toàn không có cảm giác chân thật, giống như cách chính mình vô cùng xa, xa tựa như câu chuyện truyền kỳ, giống khi mình diễn Bình thư, diễn một đoạn ngắn hư cấu.

Mình là người diễn tiết mục ngắn, nhưng đều không phải người trong tiết mục đó.

Một đường mơ mơ hồ hồ về nhà, dùng qua bữa cơm tối, lão Lưu mở máy hát, như trước ngây người lắng nghe thanh âm truyền ra từ máy hát.

Đó là vở <Hội nghị anh hùng>, vô cùng náo nhiệt, cheng cheng cheng cheng cheng —-

“Nghĩ muốn đối xử như đại trượng phu, tương ngộ tri kỷ đứng đầu, ngoài là đạo nghĩa quân thần, trong là ân nghĩa cốt nhục, người muốn làm ta tất theo, họa phúc cùng chia.”

Lão Lưu đột nhiên đứng lên, giống như bị lời độc thoại trong vở diễn bừng tỉnh, lớn giọng hát vài câu lạc nhịp, lại dùng nhũ danh gọi cháu gái: “Anh nhi, mau mau đem rượu đến, cùng ông nội uống hai chung!”

Bà Lưu cùng Lưu Anh nhìn nhau, lại cùng cho một cái xem thường.

“Ông nội của cháu giờ lại phát chứng gì đây?”

“Cháu quan tâm lão làm gì.”

Bắt đầu mùa đông Trầm Lương Sinh đã không ăn được gì nữa, hơn phân nửa dựa vào truyền dịch duy trì, người gầy lợi hại. Lưu Anh tuy rằng tuổi nhỏ, công tác cũng mới vài năm, kỹ thuật nhưng cũng rất tốt, đâm kim tuyệt không làm sai, thầm nghĩ cũng không thể làm ông mình thêm chịu đau.

Bất quá kỳ thật Trầm Lương Sinh cũng không biết đau hay không đau, một ngày chỉ có vài giờ là tỉnh, nguời mặc dù gầy da bọc xương, trên mặt thần sắc lại rất bình thản, một chút cũng không thấy khó coi.

“Có đôi khi cháu rất hối hận,” Lưu Anh sắc xong thuốc, cùng Tần Kính ngồi xuống nói chuyện, bởi vì suy nghĩ muốn an ủi lão nhân, khóe miệng vẫn mang theo nụ cười, “Ông nói cháu sao không sinh thành cháu gái ruột của Trầm gia gia chứ? Cháu muốn theo diện mạo Trầm gia gia nha, gầy một chút, người theo đuổi cháu còn không không xếp hàng dài tới tận tiệm bách hóa sao, cũng không khó tìm đối tượng như vậy.”

“Đừng nói bản thân như vậy, đó là bọn họ không có mắt.” Từ lúc sau ngày mùa thu ấy, Tần Kính sắc mặt ngược lại tốt lắm, không hề thấy ý tứ miễn cưỡng chống đỡ gì, lập tức cũng cười vỗ vỗ tay Lưu Anh, “Con gái nở nang một chút là có phúc tướng.”

“Cháu chỗ nào là nở nang chứ,” Lưu Anh thấy Tần Kính chịu cười, liền lấy chính mình ra đùa giỡn, giơ tay mình lên nói, “Người xem xem, này đều béo thành chân heo rồi, sao ăn ít mà vẫn béo ơi là béo, rầu chết cháu rồi.”

“Kỳ thật thời điểm hắn đẹp trai nhất con chưa từng thấy đâu,” Tần Kính theo lời của cô nói tiếp, lại giống như hiến vật quý đứng lên, “Chờ ông lấy cho con tấm hình nhìn xem……”

Kì thực tấm ảnh kia Lưu Anh sớm xem qua vài lần, cũng nhìn không ra cái gì —- khi cải cách rất nhiều tấm hình cũ bọn họ không dám lưu, ngay cả khi giải phóng chụp ảnh chung đều đã đốt, chỉ có khi kháng chiến thắng lợi chụp ảnh chung, vô luận như thế nào không nỡ đốt, liền giấu ở đáy hòm sắt, ở trong viện đào cái hố chôn —- ảnh chụp cũ vốn giấy không tốt, bởi vì chôn ở dưới đất bị hơi ẩm, người trên ảnh chụp liền càng mơ hồ, thật nhìn không rõ bộ dáng Trầm Lương Sinh khi tuổi trẻ.

Tần Kính cùng lão Lưu học xấu, cũng một bộ già mà tính tình như trẻ con thích hiến vật quý, Lưu Anh tất nhiên sẽ không cắt ngang hưng phấn của cậu, nhìn vài lần, cũng thật sự chăm chú nhìn ảnh.

“Nhắc tới cũng không phải thời điểm hắn tốt nhất……” Tần Kính đem chụp ảnh chung cho cháu gái nhìn qua, lại khó được nhắc tới chuyện xưa. Hiện tại cậu đã không cần lo sợ, hoặc là rốt cục đã quên phải giữ kín, chỉ cầm tấm ảnh cũ, tự đắm chìm trong nhớ nhung, “Ông với Trầm gia gia của con lần đầu gặp nhau…… À, đó là lần thứ hai…… Con có biết nhà hát Trung Quốc không? Ngày đó ông muốn xem kịch, nhưng người quá đông, căn bản mua không được vé…… Sau đó ông đứng ở bên đường, thầm nghĩ đứng ở ven đường xem náo nhiệt…… Rồi sau đó……”

Lưu Anh yên lặng nghe, chuyện bao nhiêu năm trước, nhưng bởi vì Tần Kính ăn nói tốt, kể lại cũng sống động vô cùng. Đám người đông chen chúc, ánh đèn đường rực rỡ, người mặc tây trang màu trắng sống động trước mắt. Thiếu nữ dễ mềm lòng, nghe nghe cô liền cảm thấy nhịn không được nước mắt, thấy Tần Kính kể xong một đoạn, vội lấy cớ xuống bếp đun nước, đứng dậy đi ra cửa phòng.

Đợi chạy tới nhà bếp, cô nghĩ không thể khóc đỏ mắt khiến lão nhân gia ngột ngạt, liền dùng sức đem nước mắt nhịn trở về. Tâm tư ổn định, liền cảm thấy có chỗ nào không đúng, cân nhắc cân nhắc, cũng không phải là không đúng —- Trầm gia gia cùng Tần gia gia nếu là anh em bà con, như thế nào hơn hai mươi tuổi mới gặp?

Thời khắc đó cô bỗng dưng giống như bị gậy đập vào đầu, giống như hiểu được cái gì, lại giống như biến thành ngơ ngẩn, ngây người đứng một lát, đột nhiên òa khóc, lại sợ tiếng khóc truyền tới trong phòng, vội vàng nâng tay chặn miệng, cũng không biết tại sao khó chịu như vậy, ngồi xổm xuống òa khóc liền đứng dậy không nổi.

Tần Kính một người cầm ảnh chụp ngồi bên giường Trầm Lương Sinh, căn bản không nghe thấy tiếng khóc, thậm chí không nghe ra Lưu Anh nói đi xuống bếp đun nước là cái cớ, chỉ một lòng một dạ đắm chìm trong hồi ức, trong đầu từng nét từng nét khắc họa mặt mày Trầm Lương Sinh khi còn trẻ, lại nhẹ tay khẽ vuốt khuôn mặt khô gầy của hắn.

Hắn khi đó đẹp như vậy…… Đi tới trường học tìm mình, đứng nơi không xa không gần liền khiến mấy tiểu cô nương trong lớp cũng mất hồn…… Ai có thể nói hắn hiện tại không đẹp chứ? Tần Kính cười cười vì Trầm Lương Sinh ém góc chăn, vẫn cảm thấy người trên toàn thế giới tụ tập lại, cũng không hơn người này nửa phần nhan sắc.

Bất cứ lúc nào, tiểu Trầm ca ca của cậu đều là người đẹp trai nhất, không một ai có thể so sánh được.

Tết âm lịch năm đó, Trung Quốc lần đầu tiên từ sau giải phóng làm chương trình trực tiếp. Khi đó ở thành phố lớn ti-vi đen trắng đã xem như thông dụng, ti-vi màu lại vẫn còn ít. Ti-vi màu trong nhà Tần Kính vốn là con gái lão Ngô đặt mua cho mẹ —- lão Ngô lớn tuổi, không sống qua được cải cách, nhưng vợ ông nhỏ hơn ông nhiều tuổi, rốt cục chống đỡ tới giờ. Năm đó lão ngô đem Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh xem như con cái, bọn họ lại kêu bà Ngô là “Đại tỷ”, mà sau khi Trầm Lương Sinh bệnh vẫn không giấu diếm được lão đại tỷ này, vì thế cái ti-vi màu này liền bị bà chỉ huy con gái lớn đưa tới nhà Tần Kính, ý tốt trong đó không nói rõ, Tần Kính cũng không tiện khước từ, bất quá bình thường cũng chẳng có tâm tư mà xem.

Nhưng lễ mừng năm mới lại không giống vậy, hơn nữa ngày này Trầm Lương Sinh tinh thần phá lệ tốt, vừa ngủ một giấc tới buổi tối, tỉnh lại nghe nói có chương trình trực tiếp tết âm lịch, liền nửa ngồi dậy, tựa vào trong người Tần Kính, hai người mở ti-vi cùng nhau xem náo nhiệt.

Lão Lưu vốn định đem cơm tất niên đến nhà Tần Kính, nhưng Tần Kính đánh chết cũng không đồng ý, chỉ cười nói các cậu một nhà già trẻ tụ tập đi thôi, cũng đừng nhiễu thanh tĩnh của hai chúng tôi, vì thế tặng đồ ăn đêm giao thừa cho hai người rồi về, nghĩ rằng sáng mai sẽ qua chúc tết.

Trên tường đồng hồ chậm rãi điểm tới chín giờ, Trầm Lương Sinh lại tỉnh, cùng Tần Kính xem tiết mục trong ti-vi, đợi xem đến có nói tướng thanh, liền câu lên khóe miệng cười cười.

Tần Kính đem hắn ôm vào trong ngực, tất nhiên thấy được hắn cười, cũng đoán ra ý tứ của hắn, lập tức biết thời biết thế kề sát bên tai hắn, quả thực đã già mà không biết xấu hổ hỏi một câu: “Tiểu Trầm ca ca, anh thấy bọn họ nói hay, hay là em nói hay hơn?”

Trầm Lương Sinh nụ cười vẫn chưa thu hồi, còn hơi hơi nghiêng đầu nhìn cậu, lại hơi hơi gật gật đầu, ý tứ đó là “Em nói hay hơn”.

Tần Kính cũng nở nụ cười, vừa lòng vô cùng, đang muốn tiếp tục đùa cùng hắn, lại thấy Trầm Lương Sinh kéo tay mình, dồn khí lực ở lòng bàn tay mình viết một chữ.

Tần Kính yên lặng chờ hắn viết xong, trên mặt ý cười càng thêm sâu, lời trong miệng lại nuốt trở vào, chỉ nắm tay nhau, cầm tay Trầm Lương Sinh, cùng hắn viết xuống một ở lòng bàn tay mình một chữ “Được”, bọn họ cùng nhau cả đời, cùng nhau đan chặt ngón tay.

Đồng hồ treo tường lại chậm rãi đi qua mười giờ, Trầm Lương Sinh cuối cùng mệt mỏi, tựa vào trong lòng Tần Kính ngủ. Tần Kính thật cẩn thận đem hắn đặt xuống, chính mình ở bên người hắn nằm xuống, tay vẫn cùng hắn nắm một chỗ, lại không nghĩ xem ti-vi, chỉ nằm bên người hắn cùng nhau chìm vào mộng đẹp, mặc cho trong ti-vi tiếng hoan hô truyền ra, lại hoặc khi mười hai giờ bên ngoài tiếng pháo rộn ràng náo nhiệt cũng không thể đánh thức bọn họ…



Tần Kính tỉnh lại khi trời đã gần sáng, Trầm Lương Sinh bên cạnh cũng không thấy, liền cảm giác thực bồn chồn, thầm nghĩ vừa rồi hai người còn cùng nhau ngủ mà, như thế nào vừa mở mắt tìm không thấy người.

Tần Kính bồn chồn xuống giường, mang giày ra bên ngoài, ra tới sân, mới phát hiện trên người mình chỉ mặc áo lam ngắn tay, nhưng một chút cũng không thấy lạnh —- hóa ra vừa tỉnh ngủ đã là mùa hè.

Ngoài phố là cảnh tượng quen thuộc, một con đường không tính rộng, hai bên đều là nhà dân, cũng không gặp hàng xóm, chỉ có dương quang chói lọi chiếu xuống đường, yên tĩnh lại nhiệt liệt, làm cho người ta cảm thấy chói mắt.

Tần Kính lúc này có chút nhận thức chính mình đang nằm mơ, nhưng cho dù là nằm mơ, cậu cũng không thể tìm ra người kia, vừa mới tưởng tượng như thế, đằng trước lại có bóng dáng quen thuộc, đúng là Trầm Lương Sinh.

Tần Kính vội vàng theo sau, vừa đi vừa gọi hắn, Trầm Lương Sinh cũng không đáp ứng, chỉ một mạch bước về phía trước.

Trong mộng này, một dặm phố tựa hồ kéo dài vô hạn, cậu nhìn thấy bóng dáng hắn bị mặt trời chiếu đến trắng bệch càng lúc càng xa, càng chạy càng xa, lại xa đến châm chọc dẫu vẫn như cũ nhìn thấy.

Nhưng trong lòng Tần Kính lo lắng tột cùng, sợ nháy mắt tấm lưng kia sẽ biến mất, vì thế vội vàng đuổi theo, chạy đến mức giày cũng rớt, thở hổn hển cũng không có cách nào lên tiếng gọi hắn nữa.

Trầm Lương Sinh lại giống như cuối cùng nhận thấy có người đi theo, dừng bước chân quay lại nhìn, nhìn thấy Tần Kính liền nhíu mày, tất cả đều là một bộ lão nhân xấu tính, giống như đuổi chó đuổi mèo, xa xa hướng cậu xua tay: “Trở về, đừng đi theo anh, mau trở về!”

Vừa nãy Tần Kính gấp đến độ muốn khóc cũng khóc không được, hiện tại thấy Trầm Lương Sinh đuổi mình, liền òa khóc lớn, giống hệt tiểu hài nhi khóc lóc om sòm, khóc đến thập phần ủy khuất.

Trầm Lương Sinh tựa như bị cậu khóc mà không đi được nữa, xoay người trở về vài bước, nhưng cũng không đi đến bên người cậu, chỉ đứng nhìn cậu giống như không biết nên làm cái gì bây giờ.

“Trầm Lương Sinh……” Tần Kính thấy hắn cũng không để ý mình, nghẹn ngào gọi tên hắn, muốn nói thêm gì đó lại không biết được nên nói cái gì, cuối cùng do dự nửa ngày, cúi đầu ảo não nói một câu, “…… Trầm Lương Sinh, em thích anh.”

Đó là một giấc mộng cổ quái lại kỳ diệu.

Ở thời điểm cậu nói ra thích hắn, giấc mộng giống như đột nhiên phá vỡ, hai người đều sững sờ, sửng sốt một lát, lại đột nhiên cùng bật cười.

“Lại đây đi.”

Hắn hướng cậu vươn tay, cậu liền đi về phía hắn.

Mỗi một bước chân bước, tựa như tuổi trẻ, đợi cho cậu rốt cuộc đứng trước người hắn, cả hai nhìn nhau, nhìn đến gương mặt hào hoa phong nhã kia.

Cổ quái lại kỳ diệu, bọn họ chẳng những tuổi thay đổi, ngay cả xiêm y trên người đều thay đổi, nhìn quả thực giống như từ tiểu thuyết võ hiệp bước ra —- Tần Kính y phục màu lam, chỉ giống như thư sinh bình thường, Trầm Lương Sinh lại hoa phục cao quan, mặc sắc bào dùng ngân tuyến thêu một vòng vân bên viền, nhưng bởi vì sắc mặt lãnh ngạo, không giận hàm sát, không giống vương hầu quyền quý, mà lại giống như một pho tượng hung thần không thể trêu vào.

Nhưng Tần Kính cũng không sợ hắn, cũng không thấy hai người ăn mặc như thế kỳ quái nhường nào, trái lại giống như vốn dĩ nên như thế, cợt nhả đi lên, cầm tay hắn.

Trầm Lương Sinh cũng không thấy kì quái, chỉ xoay tay lại cầm tay cậu, nắm tay cậu tiếp tục đi về phía trước.

Trong ánh nắng chói chang rực rỡ, bọn họ sánh vai mà đi, rốt cục đi hết một dặm hồng trần, lại tiếp tục bước tiếp —-

Đi trở về nơi cũ.

Đi về phía thiên nhai.

Toàn Văn Hoàn.

Lời tác giả:

“Thời gian tựa như dòng sông, một người đã theo dòng nước mà đi, người kia liền si ngốc trong đó không lên được bờ, bởi vì trong dòng sông này có ấm áp của đối phương.”

Lúc ấy tôi bị lời này ngược thảm, liền quyết tâm nhất định phải viết câu chuyện sinh tử sum họp, cho dù trong văn có thêm kết thúc huyền huyễn như vậy…

Coi như họ là người trong sách đi, từ trong sách bước ra, cũng sẽ trở về trong sách, kia có lẽ là tiểu thuyết vĩnh viễn không có kết cục, nhưng không có kết cục đôi khi lại tốt…

—- từ đó trường tương thủ. (bên nhau dài lâu)


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv