Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 17



Đến khi gặp lại, Tần Kính đem hợp đồng đã kí đưa cho Trầm Lương Sinh, cũng không nhiều lời. Trầm Lương Sinh cố ý cho cậu vài ngày suy nghĩ, hiện nay cuối cùng hợp với mong muốn, trên mặt cũng vô cùng bình thản, chỉ trả lời một câu: “Em tự mình giữ đi.”

Căn nhà ở đường Colombo trong tô giới Anh, mới xây hơn một tháng. Tên là “Đại lâu”, kì thực chỉ có bốn tầng, quyền sở hữu thuộc về tư nhân, vốn chỉ cho thuê không bán. Trầm Lương Sinh quan hệ rộng, đơn giản mua tầng cao nhất, ở giữa lại chưa cho ai thuê, có lẽ là lo lắng về sau hai người tách ra, Tần Kính mặc kệ muốn thuê hay là muốn bán, duy trì nguyên dạng càng dễ dàng bán ra.

Vào tháng năm căn phòng được vẩy nước quét dọn sạch sẽ, Trầm Lương Sinh mới mang Tần Kính qua xem nhà. Hai người cùng tiến vào tòa nhà, bước lên thềm đá cẩm thạch phát sáng, giày da, giày vải nện lên nền đá vang lên thanh âm thanh thúy, tựa như cả tòa nhà chỉ có hai người bọn họ.

Hợp đồng kia từ lúc Tần Kính ký tên đều nhét trong hộc bàn chưa từng lôi ra, thấy phòng ở mới mới biết được là hai căn, giống như tự giễu cũng giống như trêu ghẹo hỏi Trầm Lương Sinh: “Đối diện là phòng của anh đi?”

Trầm Lương Sinh bước chân trên nền gỗ, tay cầm điếu thuốc, một màn khói mờ bao quanh, hắn đi đến bên lò sưởi, vừa hút thuốc vừa đùa: ” Lo trước khỏi hoạ, vạn nhất về sau em giận dỗi gì anh, ban đêm không cho vào phòng, dù sao cũng phải làm cho anh có chỗ ngủ.”

Bên trong vẫn chưa có đồ đạc gì, bốn vách tường trơ trọi, còn chưa dán tường. Tần Kính một mình đứng ở phòng khách, nghe tiếng Trầm Lương Sinh nói đùa từ gian phòng khác truyền tới, bởi vì khoảng không rộng rãi, giọng nói mang theo chút hồi âm ù ù.

Cậu khẽ cười, vẫn chưa trả lời, chỉ đi đến phía trước cửa sổ nhìn con đường bên ngoài. Hai bên đường cây xanh tươi tốt, u nhàn tĩnh mịch, là cảnh tượng quen thuộc trong tô giới —- vốn là nhìn quen, nhìn một lát rồi lại đột nhiên không biết bản thân ở không gian nào thời gian nào.

“ Xảy ra chuyện gì? Không thích sao?” Trầm Lương Sinh hút thuốc xong từ gian phòng đi ra, nhìn thấy Tần Kính một người đứng ở phía trước cửa sổ, bóng dáng như vậy trông thấy chợt có chút cô đơn.

“ Không phải không thích,” Tần Kính sợ hắn hiểu lầm, vội vã nói đùa, “Dù sao có hai phòng ngủ, đuổi anh đi thì anh cũng sẽ không phải ngủ nhà khác.”

“…….” Trầm Lương Sinh không nói nữa, chỉ từ phía sau ôm lấy thắt lưng cậu, mặt ghé lại muốn hôn cậu.

Tần Kính cố kỵ hai người đứng ở cửa sổ, vạn nhất bị ai nhìn thấy, vội giãy dụa. Người nghiêng về cửa sổ, động tác hơi mạnh, cái trán đông một tiếng đập vào cửa thủy tinh.

“ Vốn đã ngốc rồi, đừng làm ngốc thêm nữa.” Trầm Lương Sinh đau lòng đưa tay xoa xoa chỗ đau cho cậu —- cũng không phải đau lòng cậu đập trúng đầu, mà là bởi trong tương lai mình kết hôn, ắt phải làm ra bộ dáng thỏa đáng cho hai bên gia đình xem, ước chừng cũng không có nhiều thời gian bên cậu. Tưởng tượng như thế, trong lòng ít nhiều có chút thất vọng, nói là đau lòng cậu, lại không khỏi có chút cảm giác mỉa mai như mèo khóc chuột.

Đáng tiếc Tần Kính không có tự giác làm chuột, cũng không nghe ra ý tứ trong lời của Trầm Lương Sinh, chỉ vươn tay mở chốt cửa, đem cửa sổ mở ra, đón chút không khí mát lành vào phòng.

Ánh nắng đầu hạ rất ấm áp, từ lầu bốn nhìn xuống, trên đường không một bóng người, chỉ có bóng cây lắc lư. Trầm Lương Sinh từ sau ôm lấy cậu, cúi đầu để hai khuôn mặt kề sát, cố ý chớp chớp mắt nhìn, lông mi đảo qua khóe mắt Tần Kính.

Tần Kính nhìn thấy trên đường không ai, không né tránh, nhắm mắt cười nói: “Đừng có khoe khoang lông mi dài với em.”

Trầm Lương Sinh cũng nhắm hai mắt, nghe được trên cây có tiếng ve râm ran. Bởi vì còn chưa vào hạ, lẻ loi một mình, nhàm chán kêu kêu vài tiếng liền dừng lại.

Xem qua phòng ở, Tần Kính cũng không muốn lập tức chuyển vào, càng chẳng có thái độ chủ nhà gì, tất cả bày biện bố trí đều là Trầm Lương Sinh thay cậu lo liệu.

Vốn loại việc vặt vãnh này Trầm Lương Sinh cũng không rảnh quan tâm —- nhà hắn hiện giờ đều do Chu thư kí xử lý, bản thân thì nửa điểm không để tâm —- nhưng miễn cưỡng mà nói, phòng ở này cũng xem như phòng tân hôn của họ, cho nên Trầm công tử cũng hiếm thấy chăm lo cho căn phòng, có một số việc tự mình suy nghĩ xong rồi, còn muốn kéo Tần Kính cùng nhau quyết định.

Tần Kính đối với mấy thứ này không dậy nổi hứng thú, nhưng không nghĩ dập tắt hưng phấn của hắn, cuối cùng không dám nói mấy lời có lệ như “Tùy ý anh” hay “Anh xem rồi quyết định đi” linh tinh. Chính là ngẫu nhiên vừa tán gẫu hoa văn vách tường, kiểu dáng đồ nội thất, vừa nhịn không được có điểm thất thần, không phải bởi vì cảm thấy mệt mỏi —- lúc đầu cậu thật sự trông mong có thể đem thời gian kéo dài một ít, nhưng hôm nay mắt thấy phải như thế, lại cảm giác không chút hưng phấn. Tương phản mỗi khi suy nghĩ ngày tháng sau này, còn chưa trôi qua, người đã cảm giác mỏi mệt.

Chuyện tình lộn xộn gần như đã ổn định, thời gian cũng tới tháng bảy. Kì thi ở trường Tần Kính dạy cũng đã xong xuôi, tuy rằng còn chưa chính thức nghỉ, nhưng cũng nhàn rỗi hơn rất nhiều, liên tiếp vài ngày đều ở Trầm trạch. Bác Lý chăm sóc hoa viên Trong nhà, tuổi đã hơn năm mươi, người thân trong nhà ở nông thôn, tháng sáu cùng Trầm Lương Sinh thương lượng nói muốn đem cháu trai đón tới đây ở hai ngày mở rộng tầm mắt. Trầm Lương Sinh đối với người hầu trong nhà cũng không hà khắc, lập tức gật đầu đồng ý, thế là đầu bảy tháng đón người lên, Tần Kính tính ham việc vui, không có chuyện gì làm liền dạy nhóc con này học chữ, kể chuyện xưa cho nó, gạt một thằng nhóc sáu tuổi gọi cậu là ca ca lại gọi Trầm Lương Sinh thúc thúc, rất không biết xấu hổ.

Tiểu thử (vào ngày 6, 7, 8 tháng 7) ngày ấy phá lệ nóng, nhà bếp mua hai trái dưa hấu bỏ trong tủ lạnh, sau cơm chiều Trầm Lương Sinh đi vào thư phòng xem tài liệu, Tần Kính ung dung dạo vườn hoa với nhóc con hóng mát gặm dưa, dạy nó đọc “Ve kêu một tiếng, hòe nở hai cành”. Lão Lý lại không hứng thú như cậu, chỉ sợ ồn ào nháo quá mức, ảnh hưởng đến ông chủ làm việc, tìm cây gậy dài đi chọc ve sầu.

Cửa sổ Thư phòng đối diện hoa viên, bên ngoài dưới gốc cây hợp hoan. Lão Lý cầm gậy trúc chọc ve, Tần Kính ôm nhóc con đứng ở bên cạnh giúp vui. Biết mấy con ve này bị động đến sẽ phun nước tiểu xuống, Tần Kính đứng đắn nói với cậu nhóc: “Con xem ve đi tiểu đuổi người kìa.” Lại cố ý đem ôm nó cao lên gần tán cây. Trầm Lương Sinh vốn ngồi trong bàn làm việc không thể chú tâm xem sổ sách, không có tiếng ve thì lại tiếng người nháo ầm ĩ, hiện nay lại bị động tĩnh bên ngoài nháo loạn tâm tư, đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn ra bên ngoài.

Đóa hoa hợp hoan phấn nhung bị gậy chọc rơi xuống không ít, màn đêm nhìn không ra màu sắc, chỉ thấy bóng đen bay lả tả. Trầm Lương Sinh nhìn trong chốc lát, thả rèm xuống, đi về bàn tiếp tục xem tài liệu, cũng không ghét bọn họ nháo loạn, chỉ cảm thấy có chút vui mừng hạnh phúc, xung quanh đều là khung cảnh sống động đầy nhân khí.

Ngày hôm sau Tần Kính không cần phải đi trường học, thức dậy trễ, khi xuống lầu đã thấy Trầm Lương Sinh vẫn chưa đi công ty, ngồi ở bên cạnh bàn ăn uống cà phê xem báo.

“ Sớm a.” Cậu chào một câu, lại không nghe Trầm Lương Sinh trả lời, không khỏi có chút kỳ quái, lòng tự nhủ khó được thấy người này ngẩn người thành như vậy, ly cà cầm trong tay cũng không uống, chỉ nhìn chằm chằm tờ báo, lại giống như căn bản chẳng đọc vào chữ nào, hệt như đang xuất thần suy nghĩ gì đó.

“ Xảy ra chuyện gì?” Tần Kính đến bên cạnh bàn, Trầm Lương Sinh nghe thấy cậu hỏi mới hồi thần, đem cà phê cùng báo đặt xuống bàn, đẩy ghế dựa đứng lên.

“ Anh…” Tần Kính vốn muốn hỏi hắn sao còn chưa ra ngoài, ánh mắt đảo qua tờ báo trên bàn, cũng ngây ngẩn, sửng sốt vài giây mới cầm lên nhìn kỹ.

Hẳn là suốt đêm in ra số báo đặc biệt, không kịp trang trí, chỉ có chữ:

Quân ta nguyện cùng cầu Lư Câu(*) tồn vong —- đến chết không ngừng, cầu này cho làm mồ.

Lấy kháng chiến đáp trả quân xâm lược, dùng nhiệt huyết bảo vệ quốc gia.

Kì thực nửa năm này tình hình Hoa Bắc cùng năm trước có phần dịu đi, báo chí tuy có đề cập quân Nhật tháng sáu ở Phong Thai diễn tập quân sự, nhưng cũng không ai dám nói đây là dấu hiệu khai chiến. Lúc này thế cục đột ngột chuyển biến xấu đến một bước này, Bình Tân còn có thể giữ được hay không quả thật khó mà đoán trước.

“Em hôm nay đừng tới trường, cứ ở nhà đi, đừng chạy loạn khắp nơi.” Trầm Lương Sinh có chút không yên lòng để Tần Kính ở nhà một mình, nhưng cũng không thể ở lại trông cậu. Trầm phụ bên kia đã ngồi không yên, vừa rồi gọi điện thoại qua, bảo Trầm Lương Sinh nhanh qua một chuyến.

“…….” Tần Kính không đáp, vẫn lăng lăng nhìn tờ báo, không biết suy nghĩ cái gì.

“ Tần Kính…” Trầm Lương Sinh thấy cậu không lên tiếng trả lời, trong lòng có chút buồn bực, nhưng cũng không dám nói gì cậu, liền ấn người lên ghế, giống như dỗ tiểu hài nhi mà dỗ cậu: “Nghe lời được không?”

“ … Vâng.” Tần Kính lúc này mới phản ứng, lăng lăng mà gật đầu.

Trầm Lương Sinh cũng không biết cậu nghe rõ hay là chẳng nghe thấy gì, nhưng điện thoại trong phòng khách lại đổ chuông, người hầu trong nhà tới nghe, lại không gọi hắn nhận, chỉ đáp vài câu, ánh mắt tới dò xét tới lui: ” Bên kia hỏi thiếu gia đã đi chưa,” lại thức thời bổ sung, ” Em đã nói thiếu gia mới ra cửa…”

“ Đã biết.” Trầm Lương Sinh không kiên nhẫn cắt ngang, nhìn Tần Kính ngồi ngây như khúc gỗ, cũng không biết phải nói gì với cậu, chỉ thấp giọng dặn người hầu xem chừng cậu, mình thì lấy xe đi biệt thự bên kia.

Trầm Lương Sinh khi về nước mặc dù tồn tại tâm tư ôm của chạy lấy người, nhưng dù sao tiền mặt có thể mang đi hữu hạn, cơ hội nắm giữ toàn bộ Trầm gia, tất nhiên sẽ không bỏ qua, một đầu suy nghĩ vớt vát, một đầu tính toán chậm rãi thuyết phục Trầm phụ đem tài sản chuyển dời sang nước ngoài. Đáng tiếc Trầm Khắc Thần thái độ vẫn không quá mức rõ ràng, chung quy vẫn cảm thấy chỉ cần nắm chắc hướng gió, Trầm gia ở Trung Quốc tiếp tục vững vàng kiếm lời, tới nước ngoài cũng chưa chắc có được. Nhưng mà hiện tại quả thật nói đánh là đánh, Trầm Khắc Thần ngay cả thời gian hối hận cũng không có —- rất nhiều nhà cửa ruộng đất, cổ phần công ty, nhà xưởng, hạng mục nào hắn cũng có không ít, cho dù cắn môi muốn bán, cũng không phải nhất thời có thể bán được.

Không thấy Trầm Lương Sinh, trong lòng hắn hoảng sợ không yên, đến khi trông thấy đứa con út, thấy thần sắc trấn tĩnh trên mặt hắn, tâm cũng theo đó mà ổn định. Hai cha con nói chuyện một hồi trong thư phòng, đều cho rằng nếu như không thể hòa bình, Bình Tân sợ là thủ không được. Trầm Lương Sinh cũng không vòng vèo, gọn gàng dứt khoát nói, nếu Bình Tân rơi vào tay giặc, muốn bảo trụ căn cơ trước mắt, cùng người Nhật Bản đối địch là không có khả năng. Lại nói đã cùng tập đoàn tập đoàn tài chính bàn bạc quá hai lần, cho dù Bình Tân thất thủ, nhà xưởng cũng nhất định có thể lèo lái được, nhưng mà lợi nhuận nhất định sẽ giảm. Nếu không cho người Nhật Bản một phần, một khi bọn họ khống chế cục diện Hoa Bắc, nhà xưởng ngay cả nguyên liệu đều không giữ nổi, càng chớ nói đến sản xuất.

Trầm Khắc Thần nghe xong lời này, trong lòng đã quyết định bảy tám phần —- Trầm Lương Sinh có thể thức thời cùng người Nhật Bản thành lập quan hệ, Trầm gia các phương diện sẽ không phải chịu phê bình. Nhà xưởng tiếp tục mở cửa, tiền tiếp tục kiếm, quan to sống xa quê tiếp tục làm, hắn còn có cái gì không hài lòng? Nghĩ như thế, càng cảm thấy gia nghiệp có người kế thừa, khúc mắc duy nhất vẫn là sợ Bồ Tát có mắt, lại vội vàng tự nhủ, đó cũng là tình thế bức bách, là bất đắc dĩ, huống hồ chỉ là làm ăn, lại không tham dự chính trị, về sau làm chút công đức là được.

Trấn an lão gia tử xong xuôi, Trầm Lương Sinh cũng không được nhàn rỗi về nhà mà lái xe tới công ty, liền thấy Chu thư kí cùng một kẻ lạ mắt đi tới cửa, thấy hắn liền chào một câu, ” Nhị thiếu gia cậu tới rồi,” còn nói khách trong phòng họp đã tới hơn nửa, mới thấp giọng nói một câu, còn có người Nhật Bản, trước kia chưa thấy qua.

Trầm Lương Sinh sắc mặt như thường cũng không trả lời chỉ gật gật đầu không ngừng bước chân tiến vào.

Chu thư kí thường lui tới phòng họp làm bản ghi chép, ngày hôm đó lại chỉ vào mời trà, lập tức liền ra phòng khách, không khí nghiêm túc truyền qua khe cửa. Qua một tiếng đồng hồ, cánh cửa phòng họp mới mở ra, mặc dù không biết nói chuyện gì, mọi người trên mặt lại đều hòa hợp, Chu thư kí theo Trầm Lương Sinh tiễn đám người ra cửa, vị người Nhật chưa thấy trước khi lên xe còn dừng lại, bắt tay Trầm Lương Sinh, cũng không dùng phiên dịch truyền lời, chỉ dùng tiếng Anh nói một câu: ” Hôm nào có rảnh ôn chuyện.”

Nhìn theo hai chiếc xe ra khỏi cửa, Chu thư kí theo Trầm Lương Sinh trở về tòa nhà, mặc dù thực kinh ngạc tại sao lại nói là ôn chuyện cũ nhưng cũng không dám mở miệng hỏi thẳng. Hai người đi vào trong phòng làm việc của Trầm Lương Sinh, Chu thư kí quay người đóng kỹ cánh cửa, mới cân nhắc mở miệng: ” Nhị thiếu gia cậu xem…” nói ra lại không hiểu rõ muốn nói cái gì, cuối cùng chỉ ủ rũ cảm thán, ” Ai, lần này thật sự đánh nhau rồi…”

Trầm Lương Sinh cùng người Nhật bàn bạc chuyện nhà xưởng hợp doanh không hề giấu diếm vị tâm phúc này, Chu thư kí cũng không phải khờ dại, nhưng hiện giờ còn nhớ đến tin tức buổi sáng trong báo, vẫn có loại cảm giác không chân thực.

Bên trong lặng yên một lúc lâu, Trầm Lương Sinh vẫn chưa nói tiếp, giống như sớm không biết thất thần đi nơi nào, qua vài phút đột nhiên đứng lên, dặn dò một câu: “Công ty cậu quản lý, có việc gọi điện thoại cho tôi, tôi về trước.”

Buổi sáng trước khi rời đi Trầm Lương Sinh băn khoăn hiện tại là lúc dân tình xúc động phẫn nộ, trong tô giới Nhật chỉ sợ sẽ không bình yên, tính tình Tần Kính hành động theo cảm tình. Thời gian đợi hắn về nhà, thật sự sợ là có chuyện gì —- Tần Kính quả nhiên không thành thật ngốc ở nhà, người hầu sợ hãi nói Tần tiên sinh muốn đi bọn họ cũng không cách nào ngăn cản, bị Trầm Lương Sinh trừng mắt một cái, vội vã thoái thác nói công ty gọi điện cho ngài, bọn họ đáp ngài đang có việc, không nghe được điện thoại. Trầm Lương Sinh mạnh mẽ kiềm nén cơn tức, quay đầu lái xe đi Thánh Công, không thấy người thì tới nhà Tần Kính, như trước trống rỗng, lại không rõ ràng lắm tiểu Lưu ở chỗ nào, chỉ đành phải tới quán trà, lại thấy đóng cửa, may có mấy người dân ở cạnh, lên tiếng chỉ cho hắn địa chỉ Lưu gia, cuối cùng tìm tiểu được Lưu.

Đáng tiếc tiểu Lưu cũng không biết Tần Kính đi đâu, nghe Trầm Lương Sinh vừa hỏi cũng lo lắng, đem khúc mắc trước kia quẳng qua một bên, vội vàng cùng hắn tính toán những nơi Tần Kính có thể đi.

“ Vừa đi vừa nói.” Trầm Lương Sinh không kiên nhẫn chỉ nói không làm, kêu tiểu Lưu lên xe, để hắn dẫn đường tới nhà bạn bè Tần Kính nhìn xem. Tô giới Nhật đã sắp tạm thời giới nghiêm, cũng may mấy con đường đã đi qua đều yên bình, chưa nhìn thấy đám người nào ra đường biểu tình —- sau mới biết được, đó là bởi vì quân Nhật đã xuống tay trước, điều hơn trăm pháo ngăn cửa, hơn ba mươi xe tăng đặc biệt ở hai đầu vững chắc thị uy.

Kết quả ngày hôm đó Trầm Lương Sinh không tìm thấy người, cuối cùng đưa tiểu Lưu trở về nam thị, thấy cửa nhà Tần Kính vẫn khóa kín, cũng biết Nhật Bản xe tăng trên đường phố thị uy, trong đầu đã có chút mất bình tĩnh.

“ Nếu em ấy trở lại, cậu bảo em ấy đừng ra ngoài, tôi ngày mai tới tìm.”

Trầm Lương Sinh qua loa dặn tiểu Lưu, lái xe trở về đường Kiếm Kiều, kết quả vào nhà liền thấy cái người làm cho mình lo lắng tìm nửa ngày đang an vị trong phòng khách, tâm lộp bộp rơi về chỗ, cơn tức lại trào lên, cũng không quản có người hầu ở đó, vẻ mặt thâm trầm, mở đầu liền mắng ” Không phải nói em ở nhà sao, căn bản nghe không hiểu tiếng người đúng không?”

Trầm Lương Sinh người này luôn làm bộ làm tịch, cho tới bây giờ hỉ nộ không biểu hiện rõ ràng, người trong phòng ai cũng chưa thấy qua hắn hầm hầm giận dữ như thế, lập tức toàn bộ choáng váng, Tần Kính mở miệng muốn nói, cuối cùng cái gì cũng không dám nói.

“ Em còn biết trở về?” Trầm Lương Sinh còn muốn nói nữa nhưng thấy Tần Kính cúi đầu không lên tiếng, lời đến miệng lại nuốt về, yên lặng một lát, tự mình lên tiếng giảng hòa, ” … Ăn cơm trước đã.”

Thế là người hầu đông cứng như tượng gỗ lại sống lại, thật cẩn thận dọn đồ ăn lên, không dám phát sinh một chút tiếng động gì, sợ làm ra sai lầm, bị ông chủ giận chó đánh mèo.

Hai người yên lặng ăn cơm, cũng chưa nhắc lại chuyện hôm nay. Thẳng đến buổi tối trước khi đi ngủ, Tần Kính thấy Trầm Lương Sinh cũng tiêu tan không ít, mới nói với hắn: ” Ngày mai em muốn tới trường.”

“ Ừ, đi đi.” Trầm Lương Sinh cũng không phải muốn hoàn toàn cấm túc cậu, chỉ hỏi thêm, ” Mấy giờ tan trường? Anh đi đón em.”

“ Không cần…” Tần Kính dừng một chút, vẫn là đem lời nói rõ, ” Hai ngày này trong trường học có thể nhiều việc, em chỉ là ghé đây trước.”

Trầm Lương Sinh nghe xong lời này cũng không phát hỏa, ngữ khí cũng không có gì không vui, đạm thanh hỏi: ” Trường em không phải đã nghỉ, còn có thể có việc gì?”

“…….” Tần Kính nhất thời cũng tìm không thấy lý do thỏa đáng gì —- cậu buổi chiều thật ra là đi gặp bạn dạy học ở trường phía nam, người này tâm tư cùng cậu tương đồng, tuy rằng không thể xách thương vác súng liều mạng cùng quân Nhật, nhưng cũng có thể làm một số chuyện, có thể lên tiếng ủng hộ kháng chiến.

“ Tần Kính,” Trầm Lương Sinh nhìn cậu không đáp lời, liền đoán được tám phần tâm tư của cậu, trên mặt lại vẫn không chút biểu tình nói, ” Em muốn làm gì đều tùy em, nhưng mấy ngày này nếu em không ngoan ngoãn cùng anh ở đây, về sau cũng không cần đến đây nữa, anh cùng em không quản nổi phần tâm này.”

Trầm Lương Sinh bỏ lại một câu rồi quay người vào phòng tắm, còn lại Tần Kính một người ngồi ở bên giường, trong đầu cả đống chữ khuấy đảo thành một mớ bòng bong, lấp kín đầu thở chẳng xong.

Trầm Lương Sinh tắm xong đi ra, thấy Tần Kính còn ngồi chỗ cũ vẫn không nhúc nhích, lại mềm lòng, ” Nói em hai câu em cũng tưởng thật sao,” đi qua thuận tay kéo cậu đứng lên, ” Đừng ngồi ngốc nữa, đi tắm thôi.”

Ban đêm hai người nằm ở trên giường, đèn tắt đã lâu cũng không ai ngủ, lời Trầm Lương Sinh thật hay là giả hai người đều hiểu được, không nói ra đơn giản là cho nhau một bậc thang. Tần Kính mở to mắt nhìn màn rũ bên giường, giống như mạng nhện mỏng, lại giống như cái kén tằm.

Ngày hôm sau báo chí lại thay đổi tin tức, quân Nhật đề xuất phương châm “Không khuếch đại sự việc, ngay tại chỗ giải quyết”, chủ động tìm lãnh đạo ký đàm phán hoà bình. Ngày 11 từ Bắc Bình truyền đến tin tức, bản dự thảo hiệp nghị đã đạt thành, các giới còn chưa có phản ứng, quan Nhật lại bỗng nhiên thay đổi, lúc trước một mực không tiếp thu, tăng binh đến Hoa Đại. Ngày 12 quân Quan Đông độc lập hợp lại thành lữ đoàn thêm một sư đoàn tiến quân tới Thiên Tân, ngày 13 tăng hai bộ binh, toàn diện chiếm lĩnh đầu mối then chốt giao thông, các con phố trong tô giới Nhật diễn tập không dứt, công việc tầng tầng chỉnh đốn.

Tình thế nghiêm trọng như thế, ngay cả trong tô giới Anh Pháp cũng một mảnh tĩnh mịch, không còn thấy cảnh tượng ca múa vui vẻ cảnh thái bình lúc xưa. Thiên Tân học tập liên kết cùng hội cứu quốc tổ chức giáo viên và học sinh quần chúng cùng quân Nhật chính diện xung đột, Tần Kính chỉ tham gia khởi xướng thời gian còn lại thành thật ngốc ở nhà, Trầm Lương Sinh cũng không xen vào nữa, xem như hai người đều nhường một bước cho qua chuyện.

Thế cục ngày càng giằng co, hơn hai mươi Trầm Lương Sinh nghe nói cục cảnh sát sân bay phía đông đã chèn ép ngừng một đám máy bay chiến đấu Nhật, cùng Tần Kính thương lượng nói hiện nay vẫn là tô giới Pháp Anh là an toàn nhất, hắn ở tô giới Pháp còn nhà để không, không bằng để cho nhà tiểu Lưu dọn qua ở tạm mấy ngày.

Tần Kính vừa đem lời nói với tiểu Lưu, tiểu Lưu lại không đồng ý, trong lòng không nghĩ liên lụy Tần Kính thiếu nợ Trầm Lương Sinh —- nợ ân tình lúc nào mới có thể trả, vị thiếu gia kia khẳng định không cần gì ở mình, nhà mình nợ hắn, cuối cùng còn không phải muốn Tần Kính trả. Tần Kính lại lười cùng hắn tranh luận, trực tiếp nói thẳng cậu chuyển thì chuyển không muốn chuyển cũng phải chuyển, mẹ nuôi bao nhiêu tuổi rồi, dưới cậu còn ba em gái, chiến tranh cậu chiếu cố họ như thế nào?

Thế là cuối cùng vẫn chuyển, căn nhà kia ở phia tây thành phố, vốn là có người gán nợ công ty, nửa mới nửa cũ, cũng không khiến người chú ý, dùng cho một nhà lại thực phù hợp. Trầm Lương Sinh vốn định lái xe giúp chuyển nhà, Tần Kính lập tức từ chối, cậu nói với mẹ nuôi là nhà của đồng nghiệp, với tính tình của anh mà lộ diện trước mặt mẹ nuôi kiểu gì cũng lộ tẩy. Trầm Lương Sinh nghe vậy cũng không kiên trì, chỉ sờ sờ đầu Tần Kính, cười nói: ” Gần đây khó thấy em chịu cười với anh.”

“ …Em cũng không phải nhắm vào anh.” Tần Kính nghe hắn nói như thế, cũng thấy có chút áy náy, chủ động ôm hắn hôn một cái.

Hai người gần đây bởi vì Tần Kính thật sự không có tâm tình kia, chuyện trên giường cũng giảm. Trầm Lương Sinh kéo cậu hôn một hồi, tay liền có chút không thành thật, nhưng Tần Kính cùng bạn đã hẹn trước, giờ phải đi, vội vàng đẩy hắn ra bảo buổi tối nói sau.

Ngày hôm đó người hẹn Tần Kính là sư huynh quen khi còn học ở trường sư phạm, lúc ấy không tính là quá quen thuộc, vẫn là sau khi Tần Kính trở về Thiên Tân, phát hiện đối phương không trở về quê ở Sơn Đông, lại dạy học ở trung học Nam Khai, lúc này mới dần trở nên thân thiết.

Hán tử Sơn Đông tính cách hào sảng, trước kia mỗi khi chạm trán ăn cơm đều kéo Tần Kính uống một tăng, Tần Kính tửu lượng kém, sợ nhất mỗi lần anh kéo đi. Bất quá gần đây hai người gặp mặt chính là chính sự, không còn bị anh ta kéo đi uống rượu nữa. Thẳng đến ngày hôm đó hẹn đối phương ở ký túc xá giáo viên, Tần Kính vào cửa liền thấy trên bàn đã bày sẵn rượu cùng thức ăn, kinh ngạc hỏi: ” Anh đây là muốn làm gì a?”

Đối phương cười hà hà, kéo Tần Kính ngồi vào chỗ của mình uống ngay một ly, mới nói: “Anh hôm qua đã đi báo danh.”

Tần Kính nghe vậy ngẩn người, lập tức cũng hiểu được, anh ta là nói báo danh tham chiến.

“ Không có ý gì khác, chỉ là muốn báo cho cậu một tiếng, cũng không phải là khuyến khích cậu đi, hơn nữa người ta chỉ nhận người đã từng qua huấn luyện quân sự, cậu đi cũng uổng công.”

“…….” Tần Kính dừng một chút, chưa nói gì, lặng yên kính anh một chén, cạn sạch một chén, rồi sau đó nốc từng chén từng chén. Hứng thú bị rượu trắng thiêu đốt hừng hực, đầu óc lại thanh tỉnh dị thường.

Trong thành rất nhiều tàu điện đã ngừng tuyến, ngày hôm đó Tần Kính đi xe đạp tới, lại một đường dắt bộ trở về. Cũng không phải bởi vì uống rượu, kỳ thật đầu óc vẫn tỉnh, chỉ là muốn chậm rãi tản bộ.

Trầm Lương Sinh gần đây thường bị Trầm phụ gọi về biệt thự chính, so với Tần Kính trở về còn trễ hơn, về đến nhà khi Tần Kính đã tẩy đi một thân mùi rượu, cả người thoạt nhìn nhẹ nhàng khoan khoái, sắc mặt cũng không có gì không đúng.

Chính là buổi tối lên giường, Trầm Lương Sinh muốn hôn cậu, lại thấy cậu căn bản không nghĩ phối hợp, trong lòng có điểm phiền thay đổi thất thường, mạnh mẽ khắc chế tính tình hỏi: ” Em lại có chuyện gì?”

Tần Kính do dự một chút, không biết nên nói lên như thế nào. Trầm Lương Sinh vốn không phải người hay nổi cáu, mấy ngày nay cũng rất kiên nhẫn, lười tiếp tục thừa lời, trực tiếp hôn lên, nắm lấy cằn cậu, không để cho cậu trốn nữa.

Tần Kính mặt tránh không thoát, thân thể bất giác giãy dụa, mùa hè người mặc ít, cậu càng giãy Trầm Lương Sinh càng tức giận, cuối cùng cơ bản chính là muốn cường ép. Tần Kính đầu tiên là không giải thích được, mắt thấy hắn như thế cũng không muốn giải thích, phần men say giống như mới trào lên, ngực buồn bực lợi hại, cố sống cố chết cùng hắn phân cao thấp, thẳng đến khi bị Trầm Lương Sinh đột nhiên tóm cổ, gắt gao đè dưới thân, dần dần thở không được mới thả lỏng, nằm bất động giống người chết.

Trầm Lương Sinh nhìn cậu không tránh liền lui tay, mắt thấy cậu khó chịu ho khan, cũng hiểu được mình xuống tay quá nặng, nhưng cũng không muốn xin lỗi, lặng yên sau một lúc lâu mới nói, ” …Tần Kính, em còn muốn anh phải làm sao nữa đây.”

Còn muốn hắn như thế nào nữa… Tần Kính bình ổn hô hấp, cuối cùng lắc đầu, cái gì cũng không nói. Trầm Lương Sinh phía dưới còn cứng rắn, cũng không muốn nhẫn nhịn, qua loa làm trơn liền tiến vào, động tác xỏ xuyên lại không thô bạo như vừa rồi, qua mười phút mới vươn tay tìm tới đằng trước Tần Kính sờ soạng một phen, thấy cậu cũng không phải không có phản ứng, liền càng thêm không cố kỵ, buông thả động tác.

Tuy có hơn nửa tháng chưa làm qua, nhưng hậu huyệt đã quen hơi người, thân thể cũng rất quen tình hình chậm rãi bị trêu chọc nổi lên tính dục. Đêm hè trong phòng oi bức tràn ngập thanh âm thân thể va chạm, Tần Kính mặt hướng thấp ghé vào trên giường, dưới thân là giường quen thuộc, trên người cũng là người thân thuộc, trong thân thể tình dục cũng vô cùng quen thuộc.

—- Nhưng cái loại cảm giác xa lạ này đột nhiên không biết từ nơi nào trào lên. Giống như một kẻ mù, sờ soạng từng cọng cây ngọn cỏ ven đường mà bước đi, mở lớn mắt nhìn lối đi ra xa, mới phát hiện ánh vào mi mắt không phải khung cảnh quen thuộc từng phác họa trong đầu.

Rạng sáng ngày 29 tháng Bảy, chiến sự thình lình khai hỏa. Quân đội tân quốc rốt cuộc nhận được mệnh lệnh kháng cự, suốt đêm ngày 28 sắp xếp phương án, quyết định thừa dịp quân Nhật binh lực chủ yếu tập trung tại Bắc Bình xuất kích trước một bước.

Sắc trời từ mờ mịt đến quang minh, thế chiến lại nghiêng về phía Nhật. Trong nội thành chiến đấu vô cùng quyết liệt nhưng tiếng súng tiếng pháo truyền tới đường Kiếm Kiều không lắm rõ ràng. Tần Kính cùng Trầm Lương Sinh mặt đối mặt ngồi trong phòng khách, từ nửa đêm đến tận trưa, cũng không nói với nhau một câu.

Buổi chiều hai giờ, Nhật quả nhiên khai chiến trên không. Tuy rằng tô giới là địa giới đặc biệt của quốc gia, người Nhật Bản không dám ném bom cũng không thể, nhưng khó bảo đảm không có chuyện ngoài ý. Cho nên Trầm Lương Sinh sớm bảo người hầu đem hầm trong hoa viên dọn dẹp, mơ hồ nghe thấy tiếng máy bay trên không, liền bảo mọi người đừng ở trong nhà nữa, khóa cửa kĩ càng, toàn bộ đi xuống lánh nạn.

Tần Kính cũng không dị nghị, đứng lên theo Trầm Lương Sinh ra ngoài, nhưng cũng hệt như cái xác không hồn, tâm sớm không biết phiêu đến chỗ nào.

Trầm Lương Sinh thấy cậu hoang mang lo sợ, chỉ đành ôm chặt cậu, đi đến hoa viên, tiếng bom đầu tiên bùng phát.

Tiếng ném bom vô luận cách xa bao nhiêu đều nghe thấy rõ ràng —- thời khắc đó Tần Kính đột nhiên đứng lại, như là cuối cùng cũng hoàn hồn sống lại, bình tĩnh nhìn phía truyền đến tiếng nổ vang, Trầm Lương Sinh kéo cậu cậu cũng không chịu động, vừa muốn mở miệng, nhìn thấy biểu tình của cậu lại ngậm miệng.

Thần sắc như vậy, như là trong tiếng nổ vang sống lại, rồi lại nhanh chóng chết đi.

Rồi sau đó tại một tiếng nổ vang tiếp theo sống thêm một lần. Lại chết một lần.

Trong hầm chỉ thắp ngọn đèn nhỏ. Trong ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, Tần Kính không ngồi, Trầm Lương Sinh cũng đứng cùng cậu nhìn chăm chăm cửa hầm —- kì thực cũng chỉ là cánh cửa, nhìn cũng không ra cái gì.

Chỉ có tiếng gầm rú không chút nào dừng truyền vào trong tai suốt bốn giờ.

Ngày 29, quân đội tân quốc chiến đấu hăng hái mười lăm tiếng đồng hồ, thương vong thảm trọng, mà Bắc Bình đã bị tàn phá, quân Nhật không ngừng tăng binh tới Thiên Tân, cuối cùng buổi chiều bốn giờ rút khỏi nội thành, về cứ điểm đợi mệnh.

Ngày Ba mươi, Thiên Tân thất thủ.

Hoàn chương 17

(*) Sự kiện cầu Lư Câu: (7/7/1937) được xem là sự kiện mở đầu Chiến tranh Trung Nhật.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv