Cuối cùng, Kỷ Nguyễn lựa chọn làm một con lạc đà alpaca.
Tuy rằng kiểu tóc này nhìn có hơi trẻ trâu, nhưng ít ra còn có thể giữ được một nửa mái tóc xinh đẹp, không đến mức biến thành bé trọc đầu.
Kỷ Nguyễn cậu không tính xuất gia, cả đời này tuyệt đối không để đầu trọc!
Đêm trước ngày cạo đầu, Lý Tuy An tới một chuyến.
Hắn ngồi trên chiếc ghế sô pha màu hồng mà Cố Tu Nghĩa đặt làm riêng cho Kỷ Nguyễn, trên mặt đeo kính, chân dài bắt chéo, khoác lên bộ dáng bác sĩ chuyên nghiệp nhìn báo cáo kiểm tra của Kỷ Nguyễn.
"Ừm..." Hắn gật gù ra vẻ thâm sâu.
"Ai~~" Hắn lại che miệng nhíu mày lắc đầu.
Những phản ứng khó hiểu liên tiếp này làm cho Kỷ Nguyễn sợ run, nơm nớp lo lắng ngồi bên mép giường xoắn ngón tay.
Người bệnh sợ nhất chính là bác sĩ không nói cái gì, lại cứ nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bệnh án của mình.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tu Nghĩa, ánh mắt đáng thương vô cùng.
Cố Tu Nghĩa không hề nghi ngờ lập tức mềm lòng, ôm lấy bả vai Kỷ Nguyễn, cho Lý Tuy An một ánh mắt hình viên đạn: "Đừng diễn nữa."
Kỷ Nguyễn dễ bị dọa sợ, nhưng Cố Tu Nghĩa thì không, hắn và Lý Tuy An đã làm bạn nhiều năm như vậy, tính cách của Lý Tuy An thế nào hắn rõ nhất, nếu cơ thể Kỷ Nguyễn thật sự có vấn đề, hắn ta tuyệt đối sẽ không bày ra biểu tình như vậy.
Lý Tuy An cũng không giả vờ nữa, cười tháo kính xuống, chắp tay sau lưng đi tới: "Khá tốt, không có việc gì, tuy rằng không đạt đến chỉ tiêu lý tưởng, nhưng đã tốt hơn rất nhiều so với lúc đầu rồi, chuyện phẫu thuật không cần lo lắng quá, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu."
Hắn nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: "Sau khi phẫu thuật hẳn là sẽ phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt theo dõi mấy ngày, sau đó người nhà các cậu phải chú ý cẩn thận, xung quanh miệng vết thương luôn phải sạch sẽ, nhưng miệng vết thương không thể dính nước, việc ăn uống cũng cần duy trì dinh dưỡng."
"Chứng tụt huyết áp và thiếu máu của cậu ấy tương đối nghiêm trọng, khi đi lại nhất định phải có người bên cạnh, tránh cho té ngã động đến vết thương, chăm sóc cậu ấy thật tốt, trong thời gian ngắn là có thể hồi phục."
Lý Tuy An mỉm cười nói, mở miệng liền liến thoắng nói một tràng.
Kỷ Nguyễn nghe không rõ nhưng có thể cảm giác tâm tình của hắn không tệ, lời nói ra đều là lời hay, cậu cũng thấy vui vẻ lên, chốc chốc nhìn Lý Tuy An, chốc chốc lại quay xem Cố Tu Nghĩa, tròng mắt xinh đẹp đảo qua đảo lại giữa hai người, mặc dù không hiểu nhưng vẫn rất tích cực tham gia vào cuộc đối thoại này.
Cố Tu Nghĩa nghiêm túc nhớ lời dặn dò của Lý Tuy An, đảo mắt thấy Kỷ Nguyễn ngồi thẳng tắp giống như học sinh tiểu học, mắt mở to môi mím chặt, bị sự đáng yêu chọc cho lòng mềm nhũn, xoa mặt cậu: "Em nhìn cái gì thế bé cưng?"
Chỉ có Cố Tu Nghĩa mới có thể dán sát bên tai cậu nói chuyện, trong thế giới tĩnh lặng, Kỷ Nguyễn cũng chỉ có thể nghe rõ âm thanh của Cố Tu Nghĩa.
Cậu ỷ lại mà xích lại gần tựa lên lồng ngực Cố Tu Nghĩa, đôi mắt sáng lấp lánh, gằn từng chữ một nghiêm túc nói: "Nghe lời dặn của bác sĩ."
Khi Kỷ Nguyễn không nghe thấy, bộ dáng cẩn thận chậm rãi nhả từng chữ một rất đáng yêu, Cố Tu Nghĩa cúi đầu hôn lên khóe miệng cậu, lại không nhịn được mà ôm cậu hung hăng xoa xoa một phen.
"Ai nha nha!" Lý Tuy An che đôi mắt lại: "Họ Cố kia, cậu có thể kiềm chế một chút được không, bác sĩ còn đang đứng đây này!"
Trái tim và đôi mắt của Cố Tu Nghĩa lúc này chứa đầy hình ảnh gương mặt ngốc nghếch lại nghiêm túc của Kỷ Nguyễn, miễn cưỡng bố thí cho Lý Tuy An một ánh mắt: "Bác sĩ khác có mắt nhìn thấy hình ảnh này đều biết thức thời mà đi rồi."
Lý Tuy An: "......"
Bác sĩ Lý hành nghề nhiều năm cũng chưa thấy người nhà nào dùng xong liền ném bác sĩ qua một bên, thậm chí còn chưa nói đến buổi chiều ngày mai mới phẫu thuật, tác dụng lớn nhất của hắn còn chưa thi triển, người nhà họ Cố này cũng nói ném là ném, đúng là càn rỡ thật sự.
Lý Tuy An đẩy Cố Tu Nghĩa ra, vỗ vai Kỷ Nguyễn để cậu đối diện với chính mình.
Hắn cong lưng, một bác sĩ khoa tai mũi họng lại cố tình dùng ngữ khí của khoa nhi nói chuyện: "Ngày mai sẽ càng tốt hơn, cố lên nhé bạn nhỏ!"
Câu nói này vô cùng rõ ràng thong thả, Kỷ Nguyễn nghe hiểu!
Trong nháy mắt cậu được khích lệ rất nhiều, thần sắc nghiêm nghị siết chặt nắm tay, dùng sức gật đầu: "Cố lên!"
Câu chữ rành rọt.
Sau đó liền nghe thấy Cố Tu Nghĩa cười lớn.
- -----------------
Ban ngày Kỷ Nguyễn ra nhiều mồ hôi, ngày hôm sau đã phải phẫu thuật, vì thể buổi tối Cố Tu Nghĩa liền xách cậu đi tắm thật thơm tho.
Kỷ Nguyễn thuộc kiểu người bẩm sinh da trắng lại mỏng, ngâm nước ấm một lúc liền đỏ lên, lại thêm sữa tắm xoa xoa một hồi, làn da toàn thân lập tức trở nên mềm mại hồng hồng giống như chim non mới nở.
Khi Cố Tu Nghĩa lau khô ôm người về giường cũng không dám dùng sức.
Hôm nay vốn là ngày ngày Kỷ Nguyễn sẽ dùng mặt ủ tóc, cậu theo bản năng muốn nhờ Cố Tu Nghĩa giúp mình lấy, bỗng nhiên lại nghĩ tới ngày mai sẽ phải cạo đầu, mất mát mà gục đầu xuống.
Cái giá phải trả cho sự mất mát đó là, cậu bị Cố Tu Nghĩa ấn ở trên giường an ủi thật lâu, đầu óc choáng váng, còn Cố Tu Nghĩa tinh thần sảng khoái đi tắm rửa.
Tắm một cái liền tắm cả tiếng đồng hồ.
Chờ đến khi Cố Tu Nghĩa xốc chăn lên giường, Kỷ Nguyễn đã cuộn tròn ngủ rồi.
Sau gáy cậu lại đổ một chút mồ hôi, trong lúc mơ màng ngủ lông mày khẽ nhăn, nhìn qua không quá thoải mái, sau khi dỡ bỏ lớp mặt nạ khi còn tỉnh táo, Cố Tu Nghĩa mới biết hóa ra cậu vẫn luôn thấy đau.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa thoáng chốc chua xót vô cùng.
Nhưng loại đau đớn này không có cách nào để giảm bớt, thậm chí Cố Tu Nghĩa còn không thể san sẻ một phần với cậu, ốc tai bị lệch trong người Kỷ Nguyễn giống như quả bom hẹn giờ, hắn không dám lại gần hay chạm vào.
Hắn chỉ có thể ôm lấy Kỷ Nguyễn xoa gáy cậu an ủi, lại không ngừng hôn lên vành tai cậu, hi vong trong lúc ngủ bạn nhỏ vẫn sẽ cảm nhận được một chút ấm áp.
Giống như có cảm ứng, mí mắt Kỷ Nguyễn run run, mở mắt ra.
Vẻ thương tiếc trên mặt Cố Tu Nghĩa không kịp thu lại, nhìn một cái liền hiểu, hắn cười cười không giải thích: "Không ngủ sao? Hay là bị anh đánh thức?"
Khóe miệng Kỷ Nguyễn nhẹ nhàng nhếch lên: "Bắt được anh hôn trộm em."
"Không phải hôn trộm," Cố Tu Nghĩa nhéo cằm cậu lại hôn xuống: "Là hôn trắng trợn."
Cằm hắn có một ít râu mới nhú, cọ lên mặt Kỷ Nguyễn phát ngứa, Kỷ Nguyễn cười rộ lên, lúm đồng tiền đáng yêu đong đầy ánh sáng vàng nhạt ấm áp của chiếc đèn bàn.
Cố Tu Nghĩa ấn gáy Kỷ Nguyễn, để cậu tựa trên ngực mình, âm thanh bỗng trở nên mềm mại mà trịnh trọng:
"Ngủ đi bạn nhỏ, ngủ rồi sẽ không đau, ngày mai sẽ không đau..."
Thân thể Kỷ Nguyễn cứng đờ, rồi sau đó thong thả, hoàn toàn mà thả lỏng, rúc cả người vào trong vòng tay Cố Tu Nghĩa.
- ---------------
Cùng ngày phẫu thuật, thợ cắt tóc đến phòng bệnh từ sớm, vừa đẩy cửa liếc mắt một cái liền kinh ngạc kêu lên.
Người đến cắt tóc là một ông chú trung niên khoảng trên dưới 50 tuổi, nhưng gương mặt rất hiền hòa, lúc cười lớn làm cho người ta có cảm giác vui vẻ như đang ăn tết.
"Đây là phòng bệnh cao cấp hả," thợ cắt tóc cười ha hả đi vào, đặt túi dụng cụ trên sàn nhà: "Cháu gái nhỏ của chú nhìn thấy khẳng định rất thích, này không phải chính là ngôi nhà búp bê barbie sao?"
Giọng nói của ông chú dõng dạc vang dội, Kỷ Nguyễn ít nhiều cũng nghe thấy, hơi xấu hổ mà mím môi.
Ông chú cắt tóc nhìn quanh phòng một vòng, thấy hai người, còn có một người đàn ông đứng bên mép giường, thân hình cao lớn, tướng mạo không dễ gần lắm nhưng nhìn rất khỏe mạnh phong độ.
Vì vậy ông hướng ánh mắt về phía người ngồi trên giường, bạn nhỏ mặc quần áo bệnh nhân bệnh nhân, ôn hòa cười: "Cháu sắp làm phẫu thuật phải không?"
Kỷ Nguyễn thấy ánh mắt của thợ cắt tóc hiền lành như người lớn nhìn trẻ con trong nhà, gật đầu: "Đúng ạ, làm phiền chú rồi."
"Ây, có gì mà phiền chứ, đây là là công việc của chú mà." Ông chú cắt tóc cười khanh khách: "Nào, lại đây ngồi đi."
Kỷ Nguyễn được Cố Tu Nghĩa dắt tới ngồi xuống băng ghế nhỏ, trên người được phủ một lớp vải, chú cắt tóc sờ mái tóc cậu không khỏi cảm thán: "Tóc đẹp như vậy, tiếc quá tiếc quá."
Nhận thấy cậu thiếu niên bởi vì lời này mà cảm xúc hơi chùng xuống, ông chú vội vàng sửa miệng: "Không sao không sao, tóc mọc nhanh lắm, hơn nữa cạo đi rồi tóc mới mọc ra sẽ càng đen càng dài hơn đấy!"
Kỷ Nguyễn ngẩng đầu, kích động nói: "Thật vậy sao?"
"Đương nhiên rồi!" Chú cắt tóc biết mọi người vốn đã buồn vì bị bệnh phải phẫu thuật, còn phải cạo đầu khẳng định càng thấy nản lòng, vì vây luôn luôn tươi cười, muốn để mọi người cảm thấy chút không khí vui vẻ tích cực.
"Năm kia chú phải cạo đầu cho một cô bé rất xinh đẹp để làm phẫu thuật, lúc cạo đầu khóc thảm thương vô cùng, cháu đoán xem kết quả thế nào, tóc mới mọc bóng lưỡng đen dày, một sợi chẻ ngọn cũng không có, còn làm cho chú một cái cờ lưu niệm để cảm ơn nữa kìa!"
"Còn có năm trước một cậu thanh niên......"
Chú cắt tóc vừa cạo vừa kể chuyện vừa sinh động lại thú vị, càng nói càng nhanh, kỳ thật Kỷ Nguyễn cũng chẳng nghe được bao nhiêu.
Nhưng cảm xúc thì có tính lây lan, khi người khác đối xử chân thành tử tế với cậu, cậu cũng sẽ cảm nhận được, Cố Tu Nghĩa vẫn luôn đứng bên người cậu, nắm tay cậu, những người và sự việc xung quanh đều khiến cậu cảm thấy ấm áp trong tròng.
Vài phút sau, Kỷ Nguyễn biến thành một con lạc đà alpaca.
Thợ cắt tóc thu lại dụng cụ, liền khen cậu đáng yêu, thậm chí tỏ vẻ Kỷ Nguyễn là người để kiểu tóc này trông đáng yêu nhất mà chú từng gặp.
Kỷ Nguyễn được khen đến ngất trời, cầm gương nhìn trái nhìn phải, dường như cũng thấy có hơi đáng yêu.
Cậu nói phát hiện này cho Cố Tu Nghĩa, không hề ngoài ý muốn, lại bị ôm hôn nửa ngày.
Buổi chiều, cậu thay quần áo xong liền được đẩy vào phòng phẫu thuật, cảnh tượng này cậu đã trải qua quá nhiều lần, mỗi một lần đều cực kỳ sợ hãi, thậm chí là toàn thân run rẩy, nhưng lúc này đây cậu không cảm thấy sợ.
Bởi vì trước khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, cậu nhìn thấy Cố Tu Nghĩa đứng bên ngoài cười với cậu, nụ cười dịu dàng lại có sức mạnh nhất.
Ca phẫu thuật kéo dài suốt 4 tiếng đồng hồ, rất thành công, sau đó Kỷ Nguyễn được chuyển vào phòng bệnh chăm sóc đặc biệt để theo dõi. Miệng vết thương của cậu hồi phục quá chậm, máu chảy ra không ngăn được, vào buổi sáng ngày hôm sau có dấu hiệu nhiễm trùng.
Người bình thường thực hiện phẫu thuật cấy ghép xong, ngày thứ ba đã có thể ngồi dậy ăn cơm, còn cậu vẫn đang trong trạng thái hôn mê.
Lý Tuy An nói không quá nghiêm trọng, vết nhiễm trùng vẫn khống chế được, việc tỉnh lại chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cố Tu Nghĩa dọn cả văn phòng đến bệnh viện, ngày đêm ở cạnh Kỷ Nguyễn, không vì lí do nào khác, chỉ là muốn người đầu tiên Kỷ Nguyễn mở mắt ra nhìn thấy là bản thân.
Dù sao Kỷ Nguyễn nhát gan lại nhạy cảm, tỉnh lại không thấy hắn nhất định sẽ khóc.
Nhưng người tính không bằng trời tính, dù Cố Tu Nghĩa đã nghĩ đủ mọi khả năng, cuối cùng vẫn bỏ lỡ thời điểm Kỷ Nguyễn tỉnh dậy.
Giữa trưa ngày thứ năm, hắn theo thường lệ thấm chút nước lên môi Kỷ Nguyễn, sau đó đi vào phòng toilet, thế nhưng khi quay lại phòng liền nhìn thấy Kỷ Nguyễn đang tròn mắt nhìn chằm chằm trần nhà, còn chậm rãi rũ mắt nhìn về phía mình.
Một giây đó, Cố Tu Nghĩa nghe thấy tiếng tảng đá trong lòng rơi xuống thật mạnh, ngay sau đó là cảm xúc vui mừng như điên.
Hắn lập tức nhấn chuông gọi y tá trực tới, cúi người để sát vào Kỷ Nguyễn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cậu.
Kỷ Nguyễn có thể nhìn thấy cảm xúc vui sướng và cảm kích trong mắt Cố Tu Nghĩa, những ngón tay run rẩy chạm khẽ lên gương mặt cậu.
Nhưng cậu lại không thể phát ra âm thanh nào.
Kỷ Nguyễn há miệng thở dốc, khát khao được nghe giọng nói của Cố Tu Nghĩa.
Giây tiếp theo, bàn tay Cố Tu Nghĩa xuyên qua sau cổ cậu nhẹ nhàng nâng lên, trước tiên hôn xuống vành tai cậu, sau đó dùng âm thanh trần đầy sự thành kính mà nói với cậu:
"Anh yêu em."
Nếu nói thế giới không có âm thanh của Kỷ Nguyễn là cánh đồng bát ngát vô tận, thì âm thanh kia của Cố Tu Nghĩa chính là tiếng vọng giữa không gian yên lặng, là tiếng côn trùng kêu vang trong đêm hè tĩnh mịch, là con suối mát róc rách chảy qua thung lũng.
Là món quà được tạo nên từ những âm thanh trong trẻo và đẹp đẽ nhất trên thế gian.
Đôi mắt Kỷ Nguyễn cong lên, âm thanh đầu tiên mà cậu nghe được, là lời tỏ tình của người cậu yêu.
========Hoàn chính văn========