Đôi mắt Kỷ Nguyễn vừa to vừa sáng ngời, lông mi mềm mại chớp chớp, giống như bé tinh linh xinh đẹp nhất trong Vương quốc tinh linh.
Cố Tu Nghĩa đối diện với ánh mắt tha thiết chân thành đó, lần đầu tiên sinh ra nghi ngờ đối với năng lực xử lý của mình.
Hắn lặng im một lát, nhấc điện thoại lên gọi cho Tống Lĩnh:
"Cậu đi hỏi Bạch Việt, xem có phải còn bức thư nào chưa đưa không."
Tống Lĩnh vừa đi hỏi, liền hỏi mất mấy chục phút.
Trong lúc dì Triệu mang cơm đến, là cháo sườn heo rau củ, hầm đến mức mềm dẻo thơm ngọt, mùi hương tràn ngập, Tống Lĩnh lúc này mới gọi lại, Cố Tu Nghĩa còn đang hết sức chăm chú đút Kỷ Nguyễn ăn cơm, nhấn mở loa ngoài rồi ném điện thoại lên bàn.
Không gian bên kia Tống Lĩnh vô cùng ầm ĩ, mồm năm miệng mười hỗn loạn thô tục, Cố Tu Nghĩa nghe thấy liền cau mày: "Cậu đi ra chỗ khác rồi hẵng nói."
"Đúng đúng, chỗ tôi thật là quá ồn." Tống Lĩnh vừa nói vừa mở cửa xe ngồi vào, môi trường lập tức trở nên trong lành, hắn nhẹ nhàng thở ra: "Bạch Việt bây giờ bận thật sự, bên vay nặng lãi kia theo dõi cậu ta gắt gao, không cho tiếp xúc nhiều với người bên ngoài, nể mặt cậu nên bọn họ mới cho tôi hỏi mấy câu."
Tống Lĩnh đợi hai giây: "...... Alo? Lão Cố, cậu có đang nghe không?"
Cố Tu Nghĩa còn đang vội vàng xoa bụng cho Kỷ Nguyễn, nói: "Cậu nói đi."
Cả ngày nay Kỷ Nguyễn chưa ăn gì, buổi sáng còn nôn một hồi, hiện tại nuốt mấy ngụm cháo xuống dạ dày liền khó chịu, dựa vào người Cố Tu Nghĩa rầm rì.
Tống Lĩnh nghe thấy động tĩnh bên kia có chút kì quái, nhưng không dám nghĩ nhiều: "Không lấy được thư nào cả, tôi thấy Bạch Việt không giống như nói dối, bản thân cậu ta cũng không biết có chuyện này, có phải nghe lầm hay không?"
Cố Tu Nghĩa cùng Kỷ Nguyễn liếc nhau.
Kỷ Nguyễn nắm lấy cánh tay Cố Tu Nghĩa, nhíu mày tự hỏi: "Em thật sự nghe thấy mà..."
"Ừm, anh biết." Cố Tu Nghĩa hoàn toàn tin tưởng Kỷ Nguyễn, hỏi Tống Lĩnh: "Cụ thể cậu ta nói thế nào?"
Tống Lĩnh: "...... Có cần tôi nhắc lại từng chữ không?"
"Cậu nói đi."
"Được rồi!" Tống Lĩnh nhận được mệnh lệnh, ho khan một tiếng lấy đà, giọng nói lập tức thay đổi: "Có bệnh à? Đã bao nhiêu năm ông đây ngay cả chữ cũng lười viết, tôi bị điên hay sao mà viết thư cho cậu!?"
"Kỷ Nguyễn! Rốt cuộc cậu có nghe tôi nói chuyện không hả! Lúc đấy cậu mộng du à!?"
Giọng nói của Tống Lĩnh đầy cảm xúc và chân thật, xuất sắc truyền tải trọn vẹn sự tức giận điên cuồng của Bạch Việt dưới áp lực của đám người cho vay nặng lãi, sau đó liền khôi phục lại phong cách bình thường, lật mặt vô cùng tự nhiên:
"Cậu ta chính là nói như vậy."
Kỷ Nguyễn: "......"
Cố Tu Nghĩa: "............"
Kỷ Nguyễn cười gượng hai tiếng: "Trợ lý Tống, tài năng đọc thoại của anh thật sự không tồi nha, so với nam chính trong bộ phim thần tượng lần trước tôi xem còn đỉnh hơn nhiều."
"Thật sao?" Tống Lĩnh vui vẻ, rụt rè nói: "Thật không dám giấu giếm, thật ra lúc tôi còn đi học đã cảm thấy mình có thiên phú diễn xuất, nếu không phải lão Cố nói hắn chinh chiến thương trường cần có một người đáng tin cậy bên cạnh, lại giả khổ với tôi, tôi mềm lòng mới quyết định tới giúp cậu ta, nói không chừng nam chính của bộ phim thần tượng ngày đó cậu xem chính là tôi rồi! Còn có——"
"Tống Lĩnh." Cố Tu Nghĩa lạnh nhạt đánh gãy: "Lừa dối trẻ nhỏ phải ngồi tù đấy."
Tống Lĩnh: "......"
Cố Tu Nghĩa không chờ hắn trả lời, giơ tay ngắt điện thoại, nhẹ nhàng bóp chết giấc mộng diễn viên bị phủ bụi nhiều năm không người biết của Tống Lĩnh.
Hắn thu tay lại, lại áp bàn tay to lớn ấm áp đặt trên dạ dày Kỷ Nguyễn xoa ấn, kéo lại đề tài: "Bé cưng, không có thư."
Dạ dày Kỷ Nguyễn đã hơi thích ứng, tự ngồi dậy ăn một miếng cháo, suy tư: ".... Tại sao lại vậy nhỉ?"
Cố Tu Nghĩa ấn vai Kỷ Nguyễn, để câu thoải mái dựa vào người mình, lấy chiếc thìa trong tay cậu tiếp tục làm công tác đút cháo: "Hắn là cậu ta nói nhầm rồi, Bạch Việt có một chút biểu hiện của chứng hoang tưởng, có khả năng khi đó tinh thần cậu ta không được bình thường."
Kỷ Nguyễn nuốt một ngụm cháo: "Là vậy sao......"
Cố Tu Nghĩa hôn lên đôi môi còn dính nước của cậu: "Ừm, không cần để ý đến cậu ta nữa."
Kỷ Nguyễn rũ mắt ngẫm nghĩ, vẫn cảm thấy mình nghe đúng, tuy là tai cậu không tốt, nhưng cũng không đến mức ngay cả chữ 信 cũng nghe nhầm đâu nhỉ.
Nhưng Cố Tu Nghĩa nói cũng có lý, cậu không cần phải vì một người không có chút quan hệ mà phí thời gian tinh lực suy nghĩ, hoàn toàn không đáng giá.
Nghĩ thông suốt điểm này, trên mặt Kỷ Nguyễn một lần nữa xuất hiện nụ cười, gật gù: "Ừm ừm!"
Cứ để cho "thư của Bạch Việt" trở thành một một điều bí ẩn không thể giải đi.
Cố Tu Nghĩa nâng mặt Kỷ Nguyễn lên, ngón tay đặt nhẹ trên làn da sau tai cậu: "Còn có một chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì cơ?"
Cố Tu Nghĩa dừng một chút, cẩn thận nói: "Em có lẽ... cần phải làm phẫu thuật."
Mặc dù hắn đã cật lực để gương mặt mình nhìn thật ôn hòa vô hại, ý cười trên mặt Kỷ Nguyễn vẫn lập tức cứng lại.
"Em, em có vấn đề gì sao?"
Cố Tu Nghĩa vội vàng ôm cậu vỗ vỗ: "Không có không có, không nghiêm trọng đâu bé cưng, chỉ là một cuộc phẫu thuật nhỏ thôi."
Hắn vuốt ve nơi nhô lên phía sau tai, kiên nhẫn giải thích: "Tiệc mừng thọ hôm đó không phải em bị té ngã sao? Ốc tai nhân tạo chỗ này bị va chạm nên lệch vị trí, Lý Tuy An sẽ giúp em đổi một cái mới."
Kỷ Nguyễn thấy bất an mà cúi đầu.
Nói thực ra, cậu đúng là rất sợ làm phẫu thuật, đời trước cậu nằm trên bàn mổ, cơ thể bị rạch ra rồi khâu lại không biết bao nhiêu lần, kí ức về mỗi lần phải chịu đau đớn thống khổ đó là thứ cậu không bao giờ muốn nhớ lại.
Cố Tu Nghĩa nắm tay Kỷ Nguyễn, cảm nhận rõ ràng nhiệt độ của cậu dần hạ xuống, lòng bàn tay bắt đầu toát mồ hôi lạnh.
"Không sợ, sẽ không có việc gì đâu bé cưng," Cố Tu Nghĩa nhẹ giọng an ủi: "Tuy rằng nhìn Lý Tuy An không đáng tin cậy, nhưng trình độ chuyên môn của cậu ta thật sự rất giỏi, máu dự trữ cũng đủ, chúng ta nghỉ ngơi bồi dưỡng một tháng rồi mới phẫu thuật, việc hồi phục sau này cũng sẽ rất nhanh."
Kỷ Nguyễn biết bản thân không nên bày ra dáng vẻ yếu đuối như vậy, cũng không nên để năng lượng tiêu cực ảnh hưởng đến Cố Tu Nghĩa, phải kiên cường mới đúng.
Cậu nỗ lực hết sức kéo khóe miệng tươi cười: "Biết rồi, em không sợ..."
Nhưng nói ra rồi lại không nhịn được mà mếu máo, nước mắt chảy ra.
Kiên cường cái mẹ gì, cậu sợ chết đi được!
Cố Tu Nghĩa là người yêu cậu, ở trước mặt người yêu làm nũng thì có làm sao?
Cậu vùi đầu vào trong ngực Cố Tu Nghĩa khóc huhu.
Trái tim Cố Tu Nghĩa đau đớn, vội vàng xoa gáy Kỷ Nguyễn, lại nâng mặt cậu lên không ngừng hôn xuống, an ủi khiến cậu suýt không thở nổi.
Trong lúc hôn môi, cả người Kỷ Nguyễn như dính lây hơi thở của Cố Tu Nghĩa, trong đầu trống rỗng, cuối cùng cũng không rảnh bận tâm chuyện khác.
Có lẽ đây là sách lược an ủi người khác của Chủ tịch Cố, có chuyện để chuyên tâm liền sẽ quên đi những thứ mang đến đau khổ.
Trong lúc mơ hồ, Kỷ Nguyễn nghĩ, ngoại trừ việc thời gian chuyên tâm hơi lâu thì mọi thứ khá ổn.
- --------------
Sau đó, Kỷ Nguyễn sốc lại tinh thần nghiêm túc thực hiện từng bước để đạt đủ tiêu chí phẫu thuật.
Mỗi ngày ngủ sớm dậy sớm ăn cơm, dì Triệu còn đặc biệt tìm đến chuyên gia dinh dưỡng học tập xây dựng thực đơn bồi bổ cơ thể, sau khi ăn xong Cố Tu Nghĩa sẽ cùng cậu đi dạo một tiếng đồng hồ trong vườn hoa của bệnh viện, gia tăng thời gian vận động.
Nhưng dù đã trong trạng thái hết tốc lực, cơ thể của Kỷ Nguyễn vẫn không đủ khỏe để chống chọi chờ đến một tháng sau.
Vào buổi sáng ngày thứ mười, Kỷ Nguyễn theo thường lệ rửa mặt đánh răng, khi đứng ở cạnh bồn rửa lau mặt thì bỗng nhiên cảm thấy choáng váng.
Cậu chống tay lên thành bồn rửa, nhìn hình dáng của bản thân trong gương khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng, lại không ngừng xoay tròn vặn vẹo.
Giây tiếp theo, một xung động bén nhọn ù tai khiến cậu lập tức quỳ rạp trên sàn nhà, chiếc ốc tai cấy trong tai phải chèn ép lên dây thần kinh kéo theo theo cảm giác đau đớn như bị xé rách.
Vật nhỏ này từ trước tới nay vẫn luôn yên ổn nằm trong người cậu, gần như hòa cùng máu thịt thành một thể, nay lại chẳng khác nào một con quái vật quấy phá.
Kỷ Nguyễn hoàn toàn mất đi khả năng nghe, đầu cậu đau như búa bổ, cả người không ngừng co rút run rẩy, theo phản ứng sinh lý mà nôn khan.
Trận đau nhức này ước chừng chỉ kéo dài mấy chục giây, cả người Kỷ Nguyễn lại ướt đẫm giống như vừa trải qua một hồi dùng cực hình tra tấn, mặc dù đau đớn đã biến mất, nhưng dư âm của nó vẫn còn đó, đầu ngón tay run rẩy tê dại.
Hai mắt cậu thất thần, dùng hết sức lực đứng dậy mở cửa.
Cố Tu Nghĩa vừa mới mang bữa sáng về phòng, thấy Kỷ Nguyễn lảo đảo bước ra từ toilet, trong lòng nhảy dựng, tiến lên đỡ lấy Kỷ Nguyễn.
"Sao vậy bé cưng, khó chịu ở đâu hả?"
Tóc mái Kỷ Nguyễn bị mồ hôi làm cho ướt đẫm dán chặt trên trán, đôi mắt đỏ bừng đầy nước, cánh môi cũng bị cắn thành mấy vệt đỏ.
Cố Tu Nghĩa nghe thấy tiếng tim của mình đập càng lúc càng nhanh: ".... Kỷ Nguyễn?"
Kỷ Nguyễn vẫn còn hơi ù tai, không nghe rõ tiếng của Cố Tu Nghĩa, thoáng cười với hắn.
"Em..." Cậu há miệng thở dốc, âm thanh phát ra khàn khàn, ngay sau đó lại cười khổ khép lại, lảo đảo hai bước vô lực mà ngã vào trong lồng ngực Cố Tu Nghĩa.
Máu trong người Cố Tu Nghĩa trong nháy mắt đổ dồn lên đại não.
- ------------
Kỷ Nguyễn cảm thấy bản thân chỉ hôn mê một lát, nhưng khi mở mắt ra, trời đã tối rồi.
Cố Tu Nghĩa ngồi bên mép giường, nhìn vẻ mặt không thấy điều gì khác thường, dịu dàng mà thuần thục đỡ cậu ngồi dậy, lại từ phía sau vòng tay ôm lấy cậu, là một loại tư thế cực kỳ có cảm giác an toàn.
Hành động giống hệt như thói quen mọi ngày.
Nhưng Kỷ Nguyễn phát hiện, Cố Tu Nghĩa lại không cho cậu mang tai nghe, cậu nhạy bén mà nhận ra, cơ thể của bản thân có lẽ thật sự xuất hiện vấn đề rồi.
"Hiện tại đeo hay không đeo tai nghe đều không có tác dụng gì lớn." Mấy giờ trước, Lý Tuy An đã nói như vậy.
Cố Tu Nghĩa chưa từng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc như vậy trên mặt hắn, cầm phim chụp của Kỷ Nguyễn chau mày: "Vị trí lệch so với dự đoán còn nghiêm trọng hơn, không chờ được nữa, muộn nhất là buổi chiều ngày mai, tôi sẽ tự mình phẫu thuật cho cậu ấy."
Đối với phần lớn mọi người, phẫu thuật cấy ốc tai điện tử không tính là chuyện gì nguy hiểm, nhưng trong trường hợp của Kỷ Nguyễn lại là một bài toán khó. Bởi vì cậu có nhóm máu hiếm, thêm nữa khả năng cầm máu kém dẫn đến nguy cơ nhiễm trùng sau phẫu thuật là rất lớn.
Cố Tu Nghĩa trầm mặc cả ngày, không ai biết cảm xúc mà hắn đè nặng bên dưới đôi lông mày cau chặt lớn đến thế nào, nhưng trước mặt Kỷ Nguyễn, hắn vĩnh viễn là hình tượng mạnh mẽ kiên định, luôn có thể đem lại cảm giác an toàn cho người khác.
"Bé cưng, thời gian phẫu thuật có khả năng phải thay đổi." Môi hắn dán bên tai trái Kỷ Nguyễn, dịu dàng nói: "Chọn vào buổi chiều ngày mai được không?"
Thính lực bên tai trái của Kỷ Nguyễn rất kém, hành động thì thầm thân mật như vậy liền trở thành phương thức giao lưu đặc biệt giữa hai người họ.
Cố Tu Nghĩa là người duy nhất trên thế giới này cậu có thể nói chuyện mà không hề ngại ngùng dù không có tai nghe, là người gần gũi thân mật nhất.
Từ sau khi ngất xỉu, trong lòng Kỷ Nguyễn cũng đã có dự cảm, giờ phút này không thấy quá kinh ngạc, mỉm cười: "Được."
Cố Tu Nghĩa biết cậu vẫn còn rất sợ, nhưng điều hắn không chịu nổi hơn cả chính là thấy Kỷ Nguyễn lộ ra bộ dáng yếu ớt bất lực trước mặt, khiến hắn cảm thấy bản thân thật vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho cậu.
"Bé cưng, đừng lo lắng." Hắn hôn lên thái dương Kỷ Nguyễn: "Phẫu thuật sớm một chút cũng tốt, xong sớm về nhà sớm, Tiểu An rất nhớ em, con mèo bự đó ngốc như vậy, em còn không quay về nó sẽ không nhận ra em nữa đâu."
Lời nói của Cố Tu Nghĩa xem cuộc phẫu thuật đơn giản giống như đi mua đồ ăn, Kỷ Nguyễn bị chọc cười, cong mắt dựa vào vai hắn.
"Ừm, vậy phẫu thuật xong, chúng ta mang Tiểu An đi công viên chơi đi."
Khi thính lực yếu đi khả năng nói của cậu cũng chậm lại, đôi khi âm điệu cũng có chút kì lạ, nhưng vẫn sẽ tận lực nói chuyện với Cố Tu Nghĩa.
Trong lòng Cố Tu Nghĩa ê ẩm: "Đương nhiên được."
Hắn đỡ vai Kỷ Nguyễn, cẩn thận giống như đang ôm trân bảo quý giá nhất trên đời: "Không cần căng thẳng, bây giờ còn có chuyện này cần em lựa chọn."
Hắn tiếp tục giúp Kỷ Nguyễn dời đi lực chú ý, lấy di động ra: "Phẫu thuật cần phải cạo đầu, em xem xem, muốn cạo kiểu nào?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Khóe miệng đang cười của Kỷ Nguyễn bỗng nhiên cứng đờ.
Trên màn hình di động, có hai kiểu tóc, một tấm chỉ cạo nửa đầu bên cần phẫu thuật, một tấm cạo trọc hoàn toàn.
Biểu tình của người mẫu trong ảnh vô cảm, trên mặt viết to: Tôi bị ép (*).
(*) 大冤种 /Dà yuān zhǒng/ (đại chủng loại): là từ ngữ địa phương vùng Đông Bắc, thường dùng để chỉ người ngu ngốc hoặc làm những chuyện ngu ngốc, ngày nay còn có nghĩa là người không vui vì bị oan khuất. Mình xem trên baidu thì nó viết vậy chứ mình cũng không hiểu từ này là gì đâu, thôi thì mọi người xem meme cuối chương nhé:v
Cố Tu Nghĩa vì để Kỷ Nguyễn vui vẻ một chút, chỉ vào hai tấm ảnh kia, vắt hết tinh hoa ngôn từ miêu tả sinh động như thật:
"Em nhìn cái này đi, giống lạc đà alpaca không này? Thật đáng yêu."
"Cái này cũng được, giống như vỏ bưởi vậy, bóng loáng."
"Người khác chỉ có thể cạo nửa đầu, nhưng em thì được chọn."
Hắn thâm tình mà nhìn về phía Kỷ Nguyễn, mỉm cười dịu dàng: "Bé cưng, em muốn kiểu nào?"
Kỷ Nguyễn: "......"
Vẻ mặt Kỷ Nguyễn dại ra.
Tuy rằng cơ thể cậu ốm yếu, nhưng mái tóc mọc lại rất tốt, mềm mại đen bóng, đây cũng không phải do gen sinh ra đã vậy mà hoàn toàn là công sức chăm sóc cẩn thận của cậu.
Mỗi lần gội đầu, cậu đều sẽ cần cù gội thêm dầu xả, ủ tóc ba lần một tuần, dùng máy sấy tóc ion âm, như vậy mới có thể nuôi được một mái tóc mềm mượt như lụa.
Cố Tu Nghĩa luôn thích xoa đầu cậu, xoa gáy cậu, đó là minh chứng rõ ràng nhất!
Nhưng bây giờ, chúng nó sắp phải bị cạo sạch!
Kỷ Nguyễn bàng hoàng phát hiện, chuyện này so với làm phẫu thuật còn khiến cậu đau khổ hơn.
Khó miệng cậu chậm rãi hạ xuống, hai mắt nhắm chặt, gương mặt nhăn nhúm đáng thương.
"Huhu....Em không thể làm một con người sao..."
===============================