Trong kỳ nghỉ hè lớp 11 của Vạn Thu, Sở Kiến Thụ bất ngờ yêu cầu Sở Ức Quy đi công tác, dự kiến khoảng bảy ngày.
Sở Ức Quy kể chuyện này cho Vạn Thu nghe, Vạn Thu nghe xong có chút ngỡ ngàng.
Đã rất lâu rồi hai người bọn họ chưa tách ra.
“Vậy... trên đường nhớ cẩn thận.” Cuối cùng Vạn Thu chỉ nói vậy, không bày tỏ thêm.
Dù đang là kỳ nghỉ nhưng mọi người xung quanh đều bận rộn với công việc riêng.
Còn Vạn Thu, điều quan trọng nhất lúc này là chăm chỉ học tập, cậu sắp bước vào lớp 12, chuẩn bị đối mặt với kỳ thi đại học.
“Muốn đi cùng không?” Sở Ức Quy đột nhiên hỏi.
Vạn Thu ngạc nhiên: “Không phiền sao?”
“Tống thư kí sẽ đi cùng, nếu em đi, anh sẽ sắp xếp thêm người hỗ trợ.” Sở Ức Quy khẽ vuốt tóc Vạn Thu.
Vạn Thu suy nghĩ suốt một đêm.
Cuối cùng cậu từ chối.
Cậu cần học tập, cũng không muốn mỗi lần có chuyện như thế này lại trở thành gánh nặng cho người nhà.
Sở Ức Quy cũng không thuyết phục thêm, dường như sớm đã đoán trước câu trả lời của Vạn Thu.
“Lần này chú Sở bảo anh đi công tác, thực ra là một lần kiểm tra.” Sở Ức Quy bất ngờ nói.
Vạn Thu mờ mịt ngẩng đầu.
“Anh từng nói với chú Sở, anh muốn trở thành một người xứng đáng với em. Đây là cơ hội chú ấy trao cho anh, cũng là bài kiểm tra mà anh cần phải vượt qua.”
Sở Ức Quy nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán của Vạn Thu, rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Vạn Thu hiểu.
Đây có lẽ là một chuyện tốt.
Là một cơ hội để trấn an cảm giác tự ti trong lòng Ức Quy.
“Ức Quy nhất định sẽ thành công.” Vạn Thu dựa vào lồng ngực của Sở Ức Quy, khẽ thì thầm, “Ức Quy cố lên.”
Dù Vạn Thu biết bản thân sẽ tạm thời cảm thấy không quen khi không có Sở Ức Quy bên cạnh, nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn.
Dù là Sở Kiến Thụ hay Dương Tiêu Vũ, luôn có những lúc bọn họ rời đi một khoảng thời gian.
Nhưng Vạn Thu hiểu rõ, bọn họ nhất định sẽ quay về.
Vì vậy không có gì phải lo lắng cả.
“Chúng ta sẽ tạm thời yêu xa một chút.” Sở Ức Quy dịu dàng an ủi Vạn Thu.
Yêu xa?
Vạn Thu chưa từng trải qua chuyện này, cũng không rõ yêu xa phải làm như thế nào, nhưng vì lời nói của Sở Ức Quy, trong lòng cậu bỗng dâng lên một chút tò mò.
Chính sự tò mò ấy đã xóa tan sự ngập ngừng trong lòng Vạn Thu.
Khi Sở Ức Quy rời đi, nhìn căn phòng trống trải, Vạn Thu mới chợt nhận ra: Sở Ức Quy thực sự đã đi công tác rồi.
Vừa hạ cánh, việc đầu tiên Sở Ức Quy làm là báo bình an cho Vạn Thu.
Trong khoảng thời gian làm việc, Sở Ức Quy sẽ tranh thủ kể cho Vạn Thu nghe những điều thú vị mà hắn thấy, chia sẻ về những người mà hắn gặp.
Thỉnh thoảng Vạn Thu còn nhận được những bức ảnh hài hước mà Sở Ức Quy gửi đến.
Tối đến, khi công việc kết thúc, cả hai sẽ gọi video cho nhau.
Trong lúc làm bài tập, nếu Vạn Thu gặp câu hỏi khó hiểu sẽ chụp lại và gửi cho Sở Ức Quy, Sở Ức Quy nhất định sẽ dành thời gian giải đáp cho cậu.
Vạn Thu cũng không quên chia sẻ những bữa ăn hàng ngày, hoặc khoe rằng trong vườn đã có những loài hoa nào nở rộ.
Rõ ràng không phải chuyện gì lớn lao, nhưng cảm giác chia sẻ những điều nhỏ bé mỗi ngày lại khiến cả hai như chưa từng xa cách.
Đến đêm thứ tư, khi Vạn Thu gửi video cho Sở Ức Quy, là lúc hắn vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Sở Ức Quy dùng khăn lau lau sợi tóc ướt đẫm, khi hắn cúi đầu nhìn vào màn hình, trái tim Vạn Thu bất giác đập lỡ một nhịp.
Trước đây Vạn Thu luôn nhìn hắn bằng mắt thường, nhưng giờ qua góc quay của video, cậu chợt nhận ra bầu không khí có gì đó khang khác.
Đôi mắt cậu không thể rời khỏi hình ảnh Sở Ức Quy đang nghiêng đầu, dường như đang xem tin nhắn trên máy tính.
Mái tóc ướt càng làm tăng thêm nét sắc sảo, ánh mắt khi làm việc trông vừa điềm tĩnh vừa lạnh lùng, toát lên một vẻ đẹp khó cưỡng.
Dưới độ phân giải cao của video, từng giọt nước chảy xuống, len lỏi vào cổ áo của Sở Ức Quy, hắn vẫn đang gõ phím trả lời tin nhắn.
Vạn Thu cứ ngẩn ngơ nhìn hắn, không hiểu sao hôm nay cậu lại chăm chú đến mức không thể dời mắt.
Khi Sở Ức Quy xử lý xong công việc và quay lại nhìn vào video, hắn lập tức nhận ra biểu cảm trên gương mặt Vạn Thu ở bên kia màn hình.
Hắn khẽ nhướng mày, ánh mắt hiện lên lên nét cười mờ nhạt.
“Vạn Thu, em có biết các cặp đôi yêu xa đôi khi sẽ làm gì khi gọi video không?”
Vạn Thu ngơ ngác hỏi lại: “Làm gì cơ?”
Sở Ức Quy không trả lời ngay, màn hình video bất chợt rung lắc, dường như hắn đang cầm điện thoại và rời khỏi bàn làm việc.
Khi hình ảnh ổn định lại, Vạn Thu nhìn thấy Sở Ức Quy đã nằm dài trên giường.
Trên tấm ga trải giường trắng tinh, vẻ mặt của hắn dịu dàng hơn hẳn. Mái tóc đen chỉ còn hơi ẩm rũ xuống, chiếc giường mềm mại bị trọng lượng cơ thể làm lõm xuống, để lại những vết hằn mờ nhạt.
Vạn Thu trợn tròn mắt.
Cậu bất giác ngồi bật dậy, ôm chặt điện thoại, toàn thân cứng đờ.
Hôm nay Sở Ức Quy trong video trông rất khác.
Cậu nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng mới tìm ra một từ thích hợp: quyến rũ.
Có lẽ vì buổi tối, ánh sáng trong phòng không quá rõ, chỉ có ánh đèn vàng nhạt đầu giường như mơ hồ dát vàng lên làn da Sở Ức Quy.
Vạn Thu thậm chí cảm thấy Sở Ức Quy như đang phát sáng trong màn hình.
Sở Ức Quy không nói gì, chỉ hơi hé miệng.
Vạn Thu có thể nhìn thấy lồng ngực hắn khẽ phập phồng theo từng nhịp thở.
Chiếc khăn tắm trên người Sở Ức Quy đã tuột ra một nửa, nhưng vì góc quay và kích cỡ màn hình, Vạn Thu chỉ có thể nhìn thấy phần thân trên.
Chính vì sự "nửa kín nửa hở" ấy mà đầu óc Vạn Thu như bị chôn vùi trong sương mù.
Sở Ức Quy đặt điện thoại sang một bên, Vạn Thu thấy hắn nghiêng mặt.
Trong ánh sáng dịu nhẹ, từng đường nét trên gương mặt Sở Ức Quy lại rất rõ ràng, nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý dường như pha chút trêu chọc, khiến vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày nay lại mang nét tà mị khó cưỡng.
Dù là hành động khẽ vuốt mái tóc, tiếng thở dài nhẹ nhàng, hay dáng vẻ chiếc khăn tắm hơi buông lỏng...
Vạn Thu vô thức nằm phịch xuống giường, cả người cuộn tròn lại, hai má đỏ bừng như chiếc đèn lồng nhỏ.
Sở Ức Quy cười.
Giọng nói trầm khàn phát ra từ phía bên kia màn hình, dù có chút trêu chọc nhưng Vạn Thu lại cảm nhận được một hàm xúc khó tả trong đó.
“Vạn Thu.” Đôi mắt Sở Ức Quy dường như xuyên qua màn hình, trực tiếp nhìn vào mắt Vạn Thu.
“Dạ?” Vạn Thu cẩn thận đáp lại.
“Còn nhớ những gì anh đã dạy không?”
Giọng nói tựa như những sợi cỏ đung đưa theo gió, tùy ý trêu chọc thân cây, vừa gần lại vừa xa, vừa như có lại vừa như không.
“Ừm...” Vạn Thu đáp lại, nhưng âm điệu lại mang theo cảm giác mơ hồ, dường như không phải một câu trả lời mà giống như một sự ngập ngừng.
Sở Ức Quy vẫn mỉm cười.
Vạn Thu muốn nhắm mắt lại, nhưng ánh mắt của Sở Ức Quy như dán chặt lấy cậu, không cho cậu trốn tránh.
Một bên mặt của Vạn Thu đã chìm trong gối, ánh mắt dường như đã có một tầng nước mờ ảo.
Lần gọi video này rất lâu.
Vạn Thu cho rằng khi Sở Ức Quy trở lại, cậu sẽ vui mừng lao tới đón hắn.
Quả thực khi đón Sở Ức Quy trở về, cậu cũng rất vui.
Chỉ là không hiểu sao, niềm vui ấy lại mang theo mấy phần ngượng ngùng.
Khi ngồi trên ghế sau cùng Sở Ức Quy, Vạn Thu lén lút nhìn chiếc điện thoại trong tay hắn.
Sở Ức Quy đã thấy.
Khi tài xế không chú ý, hắn liếc mắt về phía Vạn Thu.
Vạn Thu bị ánh mắt đó làm cho ngây người, vội vã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sở Ức Quy không nói gì, chỉ tiếp tục nhìn vào điện thoại.
Nhưng công việc trên điện thoại lại không tiếp tục làm được.
Giống như phần tai đỏ ửng của hắn, một cảm giác mãnh liệt khó phai đang lặng lẽ lan tràn.