Vạn Thu luôn nhớ rõ lời khuyên của Vương Duyệt.
Dù là chuyện gì cũng phải nói ra, phải tin tưởng vào người mình yêu, và người yêu mình cũng sẽ tin tưởng mình.
Cho nên ngay từ đầu Vạn Thu không hề có ý định giấu giếm bất cứ điều gì với người nhà.
Chỉ là phải nói thế nào, Vạn Thu nghĩ chuyện này cần một chút khéo léo.
Trên mạng nói rất nhiều về việc người đồng tính bị kỳ thị, thậm chí bị gia đình ép chia tay. Nghĩ đến những tình huống như vậy, Vạn Thu không khỏi cảm thấy e dè.
Cho nên nói với ba mẹ như thế nào đã trở thành một vấn đề khiến Vạn Thu đau đầu.
Cậu tìm Sở Ức Quy để bàn bạc, nhưng Sở Ức Quy chỉ nói: “Cứ nói thẳng là được.”
“Liệu có làm ba mẹ giận không?”
“Không đâu.” Sở Ức Quy đáp.
“Sao anh lại chắc chắn như vậy?” Vạn Thu hỏi.
“Anh đã nói trước với chú Sở và dì Dương rồi.”
Vạn Thu kinh ngạc.
“Anh nói khi nào vậy?!” Cậu lập tức túm lấy vạt áo của Sở Ức Quy.
“Trước khi tỏ tình với em, anh đã xin phép bọn họ rồi.”
Vạn Thu không thể tin nổi: “Tại sao lại nói trước? Chúng ta có thể cùng nhau nói mà?”
Sở Ức Quy chỉ kéo Vạn Thu lại gần, ôm lấy bả vai và đặt một nụ hôn lên trán cậu.
“Anh không muốn em phải khó xử.”
Vạn Thu không giỏi đối mặt với những chuyện khiến người khác không vui.
Nếu Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ không chấp nhận chuyện đồng tính thì tình thế của Vạn Thu sẽ rất khó khăn.
Vậy nên Sở Ức Quy đã chuẩn bị trước.
Bàn tay đang túm lấy áo Sở Ức Quy bộc lộ sự lo lắng rõ ràng, “Vậy ba mẹ nói thế nào?”
“Dù không đồng ý ngay nhưng cũng không phản đối, có lẽ bọn họ đang chờ ý kiến của em.”
“Ý kiến của em sao?” Vạn Thu lẩm bẩm.
“Chú Sở và dì Dương rất yêu thương em, bọn họ sẽ tôn trọng suy nghĩ của em.”
Sở Ức Quy nâng khuôn mặt Vạn Thu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt còn đang tràn ngập hoang mang, “Đừng sợ, đó là ba mẹ em, cho dù khóc lóc om sòm cũng không sao.”
Một nụ hôn nhẹ nhàng lại rơi trên mí mắt Vạn Thu, xoa dịu cơn run rẩy vì căng thẳng của cậu.
Sở Ức Quy chợt nghĩ, có lẽ mình có chút ích kỷ.
Nhưng tâm trạng hắn lại rất tốt.
Dù Vạn Thu biết đây có lẽ là chuyện có thể khiến người khác mất hứng, những cậu vẫn không hề từ chối.
Tình cảm giữa bọn họ cứ thế thuận lý thành chương, không gập ghềnh, nhưng cũng trông rất mong manh.
Chỉ là sự thuần khiết của Vạn Thu lại khiến tình yêu tưởng chừng như mong manh ấy trở nên vững vàng vô cùng.
---
Dù tin tưởng lời Sở Ức Quy nhưng khi thực sự đối mặt với Sở Kiến Thụ, Vạn Thu vẫn không khỏi căng thẳng.
Quyết định phải làm và lúc thực sự làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Đối với người ba nghiêm túc và hiếm khi bộc lộ sự dịu dàng, Vạn Thu luôn giữ một sự kính trọng dành cho ông, giống những đứa trẻ khác.
Cậu đã lẽo đẽo theo sau Sở Kiến Thụ suốt mười phút đồng hồ.
Từ lúc ông thay quần áo, chờ ngoài cửa phòng tắm, rồi lại đi theo đến thư phòng, mà Sở Kiến Thụ từ đầu đến cuối cũng không nói một lời nào.
Đến khi ngồi xuống trong thư phòng, ông mới bảo Bạch quản gia pha cho Vạn Thu một ly nước trái cây.
Quản gia Bạch làm theo.
Sở Kiến Thụ vừa trở về sau một ngày làm việc bận rộn, cuối cùng cũng ngồi xuống đối diện với Vạn Thu.
Vạn Thu bồn chồn, có chút mất tự nhiên, không biết có nên ngồi vào ghế sofa đối diện hay không.
“Ngồi đi.” Sở Kiến Thụ nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói, “Chắc hẳn con có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Vạn Thu ngập ngừng, cuối cùng quyết định ngồi xuống cùng chiếc sofa với Sở Kiến Thụ.
Lúc này Sở Kiến Thụ đã thay đồ trong nhà, không còn vẻ nghiêm khắc như khi mặc âu phục ở công ty.
“Uống chút đồ ngọt đi.” Sở Kiến Thụ khẽ đẩy ly nước trái cây về phía cậu.
Vạn Thu cầm lấy ly nước, uống một hơi cạn sạch.
Sở Kiến Thụ khẽ nhướng mày.
“Ba!” Vạn Thu lấy hết can đảm, nói liền một mạch: “Con và Ức Quy đang yêu đương!”
Nói xong, cậu nhận ra mình không dùng được câu nào trong số những lời đã chuẩn bị trước, không dò hỏi, cũng không uyển chuyển diễn đạt, chỉ thốt lên một câu vô cùng đơn giản.
Vạn Thu nhất thời hoảng loạn.
Cậu vô thức muốn nhìn sắc mặt của Sở Kiến Thụ , nhưng một bàn tay đã đưa ra chắn trước mắt cậu.
Không phải ngăn tầm nhìn, mà là xoa đầu cậu.
Bàn tay mạnh mẽ nhưng lại đầy nhẹ nhàng, không chút giận dữ.“Ba biết rồi.” Sở Kiến Thụ nói.
Khi bàn tay buông xuống, Vạn Thu đã quên mất hoảng hốt.
Cậu nhìn vào gương mặt ba mình.
Sắc mặt bình thản, không biểu lộ vui mừng hay không hài lòng.
“Ba có giận không?” Vạn Thu cẩn thận hỏi.
“Nếu đây là quyết định của con mà không phải do Ức Quy ép buộc thì ba không có lý do gì để giận cả.” Khi Vạn Thu quan sát sắc mặt của Sở Kiến Thụ, ông cũng đang quan sát cậu, “Hiển nhiên đây là ý nguyện của con.”
Vạn Thu gật đầu, rồi lắc đầu: “Ức Quy chưa bao giờ ép con làm gì.”
“Ba biết.” Sở Kiến Thụ khẽ thở dài, nhỏ như một làn gió thoáng qua, “Ba hiểu rõ tính cách thằng bé.”
Vạn Thu không hiểu tại sao ba lại thở dài, nhưng cậu không cảm nhận được bất kỳ sự không hài lòng nào.
“Ức Quy bảo con phải tin tưởng ba mẹ,” Vạn Thu khẽ nói, “Con vẫn luôn tin tưởng ba mẹ.”
“Ừ, làm tốt lắm.” Sở Kiến Thụ nở một nụ cười nhàn nhạt, không rõ ràng nhưng lại ẩn chứa sự nhẹ nhõm.
Khi rời khỏi phòng làm việc của Sở Kiến Thụ, Vạn Thu có cảm giác tất cả đều diễn ra… rất suôn sẻ.
Ba không tức giận.
Nhưng cậu khẽ nhíu mày, hình như cũng chưa nghe thấy ba đồng ý hẳn.
Nếu không giận, tức là đã đồng ý rồi sao?
Vạn Thu có chút rối rắm.
Vạn Thu gọi điện cho Dương Tiêu Vũ.
Dương Tiêu Vũ nhanh chóng bắt máy.
“Bảo bối à, hôm nay mẹ có việc công ty, đang ở bên ngoài, đêm nay ngày mai ngày mốt cũng không về gặp bảo bối được, bảo bối ăn cơm tối chưa?”
Dù chỉ qua điện thoại , giọng Dương Tiêu Vũ lúc nào cũng tràn ngập niềm vui.
“Con ăn rồi.” Vạn Thu đáp.
“Nghe nói bên này có bữa sáng ngon lắm, ngày mai bảo bối có muốn bay qua đây không, mẹ dẫn bảo bối đi ăn thử.”
“Con phải học bài.” Vạn Thu có chút chột dậ, lòng đầy áy náy vì không muốn làm mẹ thất vọng, nhưng những ngày trước vì chơi với mẹ mà cậu đã bỏ bê việc học quá nhiều.
“Bảo bối nhà chúng ta phải biết hưởng thụ cuộc sống trước mắt đi chứ!”
Cảm thấy cuộc hội thoại đang nói lệch chủ đề, Vạn Thu vội vàng ngắt lời: “Mẹ, con với Ức Quy đang yêu đương!”
“Thật sao? Bảo bối biết không, sáng nay mẹ thấy mấy món điểm tâm ngon lắm, nếu bảo bối thích, mẹ sẽ gửi qua cho bảo bối! Nhưng có vài món phải ăn ngay mới ngon.”
“Mẹ, con với Ức Quy đang yêu đương!” Vạn Thu nhấn mạnh.
“Mẹ biết mà.” Dương Tiêu Vũ cười lớn, “Chuyện này có gì to tát đâu, yêu đương thì yêu đương thôi!”
Vạn Thu sửng sốt.
“Bảo bối yêu ai cũng được, mẹ đều ủng hộ hết!”
Cậu ôm điện thoại, ngây ngây ngốc ngốc.
“Chỉ cần con vui vẻ là được! Bảo bối nhà chúng ta phải luôn luôn vui vẻ!”
Đặt điện thoại xuống, Vạn Thu bất giác cảm thấy hơi cay mũi, một cảm xúc lạ lẫm cứ thế trào dâng trong lồng ngực, như muốn bật khóc.
Nhưng không khó chịu.
Nằm xuống giường, cậu chậm rãi tiêu hóa cảm xúc đang trào dâng trong lòng.
Giống như chiếc lá đọng đầy sương không chịu nổi sức nặng mà trĩu xuống, rồi khi giọt sương rơi đi, chiếc lá lại bật trở về vị trí cũ, nhịp nhàng, xinh đẹp.
Bỗng nhiên một tin nhắn từ Dương Tiêu Vũ gửi tới.
Dương Tiêu Vũ: Bảo bối, trước tiên đừng nói chuyện này với anh cả nhé!
Vạn Thu không hiểu tại sao.
Nhưng nếu mẹ đã nói đừng nói, vậy cậu sẽ nghe lời mẹ.
Nhờ lần nói chuyện suôn sẻ với Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ, lần này khi tìm Dương Tắc, Vạn Thu cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Dương Tắc đang tập luyện trên máy chạy bộ trong phòng gym. Thấy Vạn Thu tiến lại gần, hắn từ từ giảm tốc độ rồi tắt máy, bước xuống.
“Anh hai, em với Ức Quy đang yêu đương.” Vạn Thu thẳng thắn nói.
Dương Tắc lảo đảo, đột nhiên trượt chân một cái, hắn vội nghiêng người để tránh khỏi băng chuyền.
Vạn Thu sững người, lập tức chạy tới: “Anh hai, anh có sao không? Có bị thương không?”
Đại não Dương Tắc vẫn chưa xử lí được chuyện Vạn Thu vừa nói.
Hắn ngồi một lúc lâu trên mặt đất, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Vạn Thu.
Mặc dù loáng thoáng cảm nhận được, nhưng không ngờ thật sự sẽ xảy ra.
Sao lại yêu nhau rồi?!
Trong tâm trí Dương Tắc, Vạn Thu và Sở Ức Quy vẫn luôn là hai anh em thân thiết.
Hai đứa em trai yêu nhau?!
Đúng là chuyện sốc.
“Anh hai, có bị thương không?”
“Không sao, không sao, anh không cẩn thận bị té thôi, không bị thương, Vạn Thu yêu đương sao, ừm, yêu đương sao, chuyện này, chuyện này,...”
Dương Tắc mãi vẫn chưa tìm được lời nói của mình, hiện tại hắn vô cùng rối loạn.
Hắn biết Vạn Thu đang khẩn trương.
“Không sao, đừng lo, anh hai đột nhiên nhận được tin tức nên hơi kinh ngạc một chút, các em yêu nhau từ bao giờ vậy?” Dương Tắc hỏi.
“Lúc ở cô nhi viện.”
Đó không phải là mấy hôm trước sao?
“Cũng tốt, Vạn Thu giờ cũng đến tuổi yêu đương rồi.” Dương Tắc đứng dậy, dùng khăn lau mồ hôi, “Có việc gì cần anh hai giúp không?”
Vạn Thu lắc đầu.
“Mặc dù anh hai không làm được nhiều nhưng sẽ cố gắng, em đột nhiên nói chuyện này với anh hai là đang gặp khó khăn gì sao?”
Vạn Thu lại lắc đầu.
“Không có thật sao?” Dương Tắc ngẩn ra.
“Vì anh hai là người nhà, em chỉ muốn nói cho anh biết thôi.”
Dương Tắc hơi khựng lại, khăn lau mồ hôi trên mặt vẫn chưa kịp hạ xuống.
“Mặc dù hơi bất ngờ, nhưng không sao.”
Dương Tắc bật cười, xen lẫn chút cảm thán.
Đúng là...
Thế gian khó lường.
“Sau này anh hai sẽ giúp em để ý xem có cô gái nào muốn tiếp cận Ức Quy không, anh hai sẽ giúp em bảo vệ tình yêu của mình.”
Vạn Thu nở nụ cười.
Trong mắt Dương Tắc, nụ cười của Vạn Thu lúc nào cũng rất đáng yêu.
Không phải chuyện lớn gì...
Nhìn bóng lưng Vạn Thu rời đi, Dương Tắc mới hạ khăn xuống, để lộ một biểu cảm phức tạp.
Hai đứa em trai của hắn yêu nhau.
Hai đứa em trai hắn vậy mà yêu nhau thật.
Sau này hắn phải đối mặt với Sở Ức Quy thế nào đây?
Sao từ em trai lại biến thành… em rể rồi?
Sau này phải thể hiện biểu cảm gì mới được coi là tự nhiên đây?
Dương Tắc nhìn chính mình trong gương.
Vì quá căng thẳng nên khuôn mặt hắn giống như bị đông cứng.
Đúng là...
Rất muốn chết.
---
Về chuyện Sở Chương làm sao biết chuyện Vạn Thu và Sở Ức Quy yêu nhau...
Đó là sự việc ngoài ý muốn.
Trong kỳ nghỉ ngắn ngày, khi Sở Chương vất vả trở về nhà, anh đã thấy một bông hồng khô đặt cạnh hộp socola trong phòng của Vạn Thu.
Sở Chương cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh gặng hỏi Bạch quản gia, cuối cùng biết được sự thật.
Không ai cố tình giấu Sở Chương, chỉ là anh luôn không ở nhà, Tết năm nay cũng không về.
Sở Chương nổi giận.
“Chết tiệt, tôi biết ngay sớm muộn gì thằng nhóc đó cũng sẽ làm loạn cả nhà này lên mà! Tôi tưởng thằng nhóc đó thay đổi rồi, ai ngờ lại chơi lớn vậy, còn dám trộm thiên sứ nhà tôi nữa? Dám trộm thiên sứ nhà tôi!”
“Tôi phải đánh chết cái thằng nhóc khốn kiếp này!”
“Tôi sẽ cho nhóc ấy biết, làm anh cả sẽ không dễ dàng giao đứa em trai đáng yêu độc nhất vô nhị trên thế giới ra đâu!”
“Sở Ức Quy, lăn ra đây cho anh!!!”
Trong hai ba ngày ở nhà, Sở Chương gần như không cho Sở Ức Quy một sắc mặt tốt.
Nhưng ít nhất từ đầu đến cuối đều không thực sự động tay chân.
Chỉ là không để cho Vạn Thu và Sở Ức Quy nói chuyện với nhau, cứ ôm Vạn Thu đi khắp nơi, không cho Sở Ức Quy theo sau, hễ thấy Vạn Thu và Sở Ức Quy ở cùng nhau, anh lại che mắt Vạn Thu, rồi châm chọc khiêu khích Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy rất bình tĩnh.
Đối với tất cả phản kháng từ Sở Chương, hắn đều điềm đạm chấp nhận.
Điều này ngược lại làm Sở Chương tức đến dựng tóc gáy.
Biết Vạn Thu và Sở Ức Quy còn chưa ngủ cùng nhau, nếu không anh sẽ tức đến mức hộc máu.
Một thời gian sau đó, dù là đóng phim hay chụp ảnh, Sở Chương đều mang chung một biểu cảm.
Một gương mặt đẹp như vậy nhưng qua ống kính lại trở nên dữ tợn, như thể đang mang mối thù sâu đậm nào đó.
Đạo diễn cho quay trước những phân đoạn của Sở Chương, khi phát sóng lại có hiệu quả vô cùng tốt.
Nhiều người nói diễn xuất của Sở Chương đã lên một tầm cao mới.
Ánh mắt kia cứ như thực sự muốn kết liễu ai đó, khiến người ta phải sợ hãi.
Trạng thái này kéo dài rất lâu, thậm chí Triệu Tinh Hoa còn dùng cách này để khơi gợi cảm xúc cho Sở Chương.
Khi cần diễn cảnh hung dữ, chỉ cần nói một câu: “Vạn Thu và Ức Quy đang yêu đương.”
Sở Chương sẽ lập tức nhập vai.Triệu Tinh Hoa thường lén kể lại chuyện này cho mọi người nghe như một câu chuyện cười, dĩ nhiên không chỉ đích danh.
Cuối cùng cũng bị Sở Chương biết, đã bị “xử lý” một trận.
Nhưng dù vậy, chuyện Vạn Thu yêu đương đều được cả nhà chấp nhận, mặc dù có chút ầm ĩ.
Điều này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Cảm thấy an tâm hơn nhiều.