Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Chương 1366: Tiếp đó



Đương khi hắn chuẩn bị xông tới chỗ bụi hoa Bỉ Ngạn, một giọng nói khàn đặc thình lình vọng tới: "Ranh con, ông già này đã ở đây trông chừng, chờ hoa Bỉ Ngạn nở suốt bao nhiêu năm trời, giờ cậu tới định trở thành bọ ngựa bắt ve, ngư ông đắc lợi hả?"

Xoẹt!

Diệp Phàm tức tốc đảo mắt nhìn quanh, sau đó phát hiện một ông cụ tóc hoa râm, ăn mặc lôi thôi đang nằm giữa dòng sông xanh rì.

“Tiền bối, tại hạ rất cần nhành hoa Bỉ Ngạn này để cứu người, xin tiền bối thứ lỗi cho!"

Diệp Phàm mở miệng nói với ông cụ kia.

“Không phải ai cũng có tư cách hái Hoa Bỉ Ngạn đâu. Muốn lấy được hoa Bỉ Ngạn, trước tiên phải lội qua sông Hoàng Tuyền!" Ông cụ bình thản đáp.

Nghe vậy, Diệp Phàm cụp mắt nhìn lướt qua dòng sông màu xanh lục ở ngay trước mặt vài giây, chân tiến lên một bước, định bay qua con sông. Nhưng ngay khi hắn vừa bay đến trên con sông, một lực hút vô hình bất ngờ ập tới, kéo hắn rớt xuống giữa dòng sông.

A!

Khoảnh khắc cơ thể Diệp Phàm tiếp xúc với nước sông xanh rì, hắn lập tức cảm nhận được một sự ăn mòn vô cùng mạnh mẽ đang kịch liệt gặm nhấm thân thể hắn. Bằng chứng là hai chân đã bị hoà tan hết một mảng da thịt lớn, lộ cả xương cốt trắng phau!

Diệp Phàm tức tốc chuyển vận toàn bộ sức mạnh trong người hòng ngăn cản sự ăn mòn của nước sông, nhưng khả năng phá hủy của con sông quá đỗi mạnh mẽ, khiến hắn đau không chịu nổi.

“Ranh con, đúng là hoa Bỉ Ngạn đại diện cho sự sống, nhưng cũng tượng trưng cho cái chết đấy!"

Ông cụ nhìn Diệp Phàm, đặng nhếch môi cười khẩy. Tuy Diệp Phàm đang rất hãi hùng khi ông cụ có thể ung dung nằm dài trên dòng sông đáng sợ này, nhưng trên mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ kiên định: "Nhất định tôi phải hái bằng được hoa Bỉ Ngạn!”

Diệp Phàm cắn chặt răng, dốc hết toàn lực giảm bớt đau đớn tới từ việc bị con sông ăn mòn, đồng thời cố gắng bơi qua bờ bên kia, nơi có hoa Bỉ Ngạn.

Trong quá trình này, mỗi một giây trôi qua đều là nỗi thống khổ vô cùng vô tận với Diệp Phàm. Ngoại trừ những chỗ được Nhân Đạo Hộ Giáp bảo vệ thì toàn bộ cơ thể hắn đã bị dòng sông kia ăn mòn hết trơn hết trọi, đương nhiên là bao gồm cả máu thịt. Thứ duy nhất còn sót lại là xương cốt trắng phễu!

Nếu đổi thành những người khác, e đã sớm chết vì quá đau đớn, nhưng Diệp Phàm vẫn kiên trì chịu đựng, liên tục vận chuyển sức mạnh trong cơ thể chống lại sự ăn mòn của con sống!

"Thằng nhóc này ... "

Ông cụ nhìn Diệp Phàm, trong mắt loé lên tia sáng.

Sau khi trải qua nỗi thống khổ tưởng chừng như kéo dài vĩnh viễn, cuối cùng Diệp Phàm cũng miễn cưỡng bơi được đến bờ bên kia để trèo lên.

Hiện tại, hai chân Diệp Phàm chỉ còn lại mỗi bộ xương trắng phễu, da thịt đã biến mất không còn một mảnh, nửa người trên trông cũng thê thảm vô cùng, làm con người ta nỡ nhìn thẳng!

Trong tình huống đó, nếu là những người khác e đã sớm chết tươi vì đau, nhưng Diệp Phàm dù có cắn nét môi cũng chẳng thèm rên rỉ lấy một tiếng.

Hắn lết tới chỗ hoa Bỉ Ngạn mọc, nhưng ngay khi hắn sắp túm được cây hoa vào tay, ông cụ kia lại đột ngột đứng chắn ngay trước mặt, mở miệng nói: "Ranh con, sự bền bỉ và sức mạnh ý chí của cậu nằm ngoài tưởng tượng của tôi đó, hơn nữa trong người còn mang mệnh cách Đế Tinh, đúng là thú vị. Có điều nếu cậu muốn hái đi bông hoa Bỉ Ngạn này, vậy phải đáp ứng một điều kiện của tôi trước đã."

“Điều kiện gì?" Diệp Phàm nhìn đối phương, yếu ớt hỏi.

“Bái ông già này làm thầy!" Ông cụ đi thẳng vào vấn đề.

"Tiền bối, tôi đã có sư phụ rồi!" Diệp Phàm nói.

"Chuyện đó đơn giản mà, cậu chỉ cần cắt đứt quan hệ thầy trò với đám sư phụ kia, lại bái tôi làm thầy là xong." Ông cụ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng.

"Một ngày là thầy, cả đời là cha, tôi sẽ không bao giờ làm vậy đâu." Diệp Phàm thẳng thắn đáp.

"Nói vậy tức là cậu không thích bái tôi làm thầy chứ gì? Nếu vậy cậu đừng hòng giành được hoa Bỉ Ngạn, nằm đó suy nghĩ cho kỹ vào đi."

Ông cụ dứt khoát duỗi tay hái mất hoa Bỉ Ngạn, đặng nhìn Diệp Phàm đầy khinh bỉ.

Giờ phút này, hai mắt Diệp Phàm như dán chặt vào hoa Bỉ Ngạn, đồng thời dùng hết sức bình sinh tuyên bố: "Tôi nhất định sẽ giành được đoa hoa Bỉ Ngạn đó!"

Ma Đao Hổ Phách!

Vừa dứt lời, hắn quát thầm một tiếng trong lòng, Ma Đao Hổ Phách trong người lập tức xuất hiện trên tay hắn.

Âm

Khoảnh khắc tay hắn nắm được Ma Đao Hổ Phách, ma tính đáng sợ lập tức bùng nổ, lấp đầy toàn bộ cơ thể Diệp Phàm, cắn nuốt tất cả ý thức lẫn thần chí của hắn, khiến cả người hắn bộc phát ra ma khí ngập trời!

"Ranh con, mày thế mà ... "

Thấy vậy, ông cụ ngạc nhiên nhìn chẳm chẳm Diệp Phàm.

A!

Đúng lúc này, Diệp Phàm giận dữ thét lớn, đặng giơ cao Ma Đao Hổ Phách, hùng hổ lao tới chỗ ông cụ, vung tay chém xuống.

Ma khí ngút trời lao tới, trong chớp mắt đã nhấn chìm cả hang động!

Đùng!

Tiếp đó, từ trong Cấm địa U Minh vọng ra vô vàn tiếng gào thét, như sắp sụp đổ đến nơi!

Lúc này, bên ngoài Dược Thần cốc có thể nói là máu chảy thành sông, xác nằm chất đống, tới không trung dường như cũng nhuốm màu máu, thoạt nhìn chẳng khác nào cảnh tượng chốn luyện ngục.


"Tiền bối, vương triều Thiên Dương là vương triều đỉnh cấp ở tầng thứ nhất của Cửu Trọng Thiên, thực lực sâu không lường được, ông đừng vì quá kích động mà làm bậy!" Dược Xuân Thu vội nhắc nhở Tiêu Thiên Sách.

"Cửu Trọng Thiên à, để tôi xem thử chúng tài giỏi đến cỡ nào?"

Tiêu Thiên Sách cất giọng khinh thường, sau đó quát lớn: "Quân Thiên Sách nghe lệnh, theo ta tiêu diệt vương triều Thiên Dương!”

Dứt lời, Tiêu Thiên Sách lập tức dẫn quân Thiên Sách xông vào Cửu Trọng Thiên!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv