Chẳng mấy chốc, một con thú khổng lồ cao tận mấy chục mét, đôi mắt to như đèn lồng, quanh người tỏa khí thế hung tợn, tàn ác hùng hổ bước ra.
Áp lực do con thú khổng lồ mang tới vô cùng khủng bố, đè nặng trên người Diệp Phàm.
Gào!
Con thú khổng lồ giận dữ rống lên một tiếng đinh tai nhức óc, sau đó vung móng vuốt sắc nhọn nhào thẳng về phía Diệp Phàm.
Đứng trước con thú khổng lồ này, Diệp Phàm chẳng khác nào con kiến bé nhỏ, khi móng vuốt ập tới, bầu trời như bị che khuất, dù muốn tránh cũng không tránh nổi.
Âm!
Diệp Phàm giơ Tu La Kiếm lên, ngoan cường chém một nhát thật mạnh vào móng vuốt của nó.
Keng keng keng!
Tiếng kim loại cọ xát vang lên liên hồi, Tu La Kiếm chẳng những không phá vỡ được thế công của con thú, trái lại Diệp Phàm còn bị phản lực dội ngược về sau.
“Mẹ kiếp, cứng quá vậy!"
Diệp Phàm chửi thầm một câu.
Gào!
Con thú khổng lồ kia lại bắt đầu gào thét, tiếp tục nhảy bổ về phía Diệp Phàm.
Âm ầm ầm!
Dưới đợt tấn công mãnh liệt của nó, Diệp Phàm bị ép phải liên tục né tránh và lùi về sau.
Da của nó cứng rắn như sắt thép, hơn nữa còn rất dày, với độ bén của Tu La Kiếm mà cùng lắm chỉ có thể để lại vết xước trên người, chứ không tài nào xuyên thủng được cơ thể nó.
Chưa hết, con thú này còn sở hữu thứ sức mạnh cực kỳ đáng sợ, Diệp Phàm mà ăn trúng một vả của nó là đủ đi đời nhà ma, nếu không có Nhân Đạo Hộ Giáp và Nhục Thể bảo vệ, hắn đã sớm hoa thành một vũng bùn rồi!
Phù ... hộc ....
Chẳng bao lâu sau, Diệp Phàm đã mệt đến thở dốc liên hồi, máu trào ra khỏi khoé miệng, mắt dán chặt lên người con thú khổng lồ, cố gắng nghĩ cách giải quyết nó.
Gào!
Con thú khổng lồ kia lại một lần nữa nhào về phía Diệp Phàm.
"Súc sinh đáng chết, tao không tin tao không giết chết được mày!" Diệp Phàm lau đi vết máu dính trên khóe miệng, gân cổ hét lớn. Kế tiếp, hắn thu Tu La Kiếm về, vung cả hai tay, Phần Diễm nhoáng cái đã xuất hiện trong lòng bàn tay.
Nộ Hỏa Liên!
Bấy giờ, Diệp Phàm không chút do dự mà tức tốc thi triển Nộ Hỏa Liên lấy được từ chỗ Viêm Tông.
Nếu kiếm chém không chết con thú khổng lồ này, vậy hắn sẽ dùng lửa thiêu rụi nó!
“Âm!"
Chỉ trong nháy mắt, Diệp Phàm đã ngưng tụ Phần Diễm thành một ngọn Hoa Liên vô cùng mãnh liệt, khiến kẻ khác phải run sợ!
Sau khi liên tục cắn nuốt một lượng lớn năng lượng thuộc tính hỏa, Phần Diễm vốn đã đáng sợ hơn Thiên Hỏa gấp mấy lần, giờ lại được dùng để thi triển Nộ Hoa Liên, dẫn tới uy lực lập tức tăng vọt theo cấp số nhân!
Gào!
Con thu khổng lồ kia chợt bổ nhào tới trước mặt Diệp Phàm, giương nanh múa vuốt tính xé nát hắn. Diệp Phàm cũng không chịu thua, dứt khoát tung Hỏa Liên, đối đầu trực diện với thế công của nó.
Bùm!
Trong phút chốc, vô vàn tiếng gầm rú chấn động đất trời vang lên, toàn bộ Cấm địa U Minh cũng theo đó mà rung chuyển.
Bấy giờ, cả người Diệp Phàm bị thổi bay ra ngoài, rơi phịch xuống đất, nhổ ra một bãi máu.
Về phần Nộ Hỏa Liên, hiện nó đã nổ tung, tạo thành một đám mây hình nấm khổng lồ đang cháy hừng hực, nuốt chửng tất cả mọi thứ xung quanh, bao gồm cả con thú khổng lồ kia. Thật là thứ sức mạnh khiến người khác phải kinh hoảng!
Chờ tới lúc đám mây hình nấm tản đi hết, không gian như bị xé rách, hình thành một lỗ đen to đùng, con thú khổng lồ kia cũng chẳng thấy tăm hơi đâu, chỉ còn lại mỗi một quả trứng nằm lăn lóc ở đó.
Hả?
Diệp Phàm hoang mang nhìn quả trứng, lồm cồm bò dậy tiến sát lại gần.
"Cái thứ quái quỷ gì đây? Sao chỉ còn mỗi quả trứng thế này?"
Lúc Diệp Phàm bước tới trước quả trứng, trong mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Sau khi xuyên qua màn khói xám mờ mịt, trước mắt Diệp Phàm hiện ra một sơn động.
Hắn đi thẳng một mạch vào hang động, rẽ vào một căn phòng, nơi đó có một dòng sông nằm ngay chính giữa, trong chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lục và ở bờ đối diện của dòng sông có mọc một đóa hoa màu đỏ sậm.
"Hoa Bỉ Ngạn!"
Khoanh khac nhìn thay cay hoa kia, trong mat Diep Pham thoang hiện vẻ phấn khích.