Đợi đến khi Đàm Tôn Diễn ngồi xuống, ông bà Đàm mới không cười nữa. Thuận tay ông Đàm lấy lồng bàn đang đậy cơm trên bàn để sang một bên, cơm nước đã được người làm chuẩn bị tươm tất từ trước.
Tống Nhược An ngồi đối diện ông nhanh tay cầm lấy vá xới cơm vào chén. Theo phép lịch sự cô mời ông nà Đàm trước rồi mới đến Đàm Tôn Diễn rồi cuối cùng là mình.
Trong lúc đang dùng cơm bà Đàm bỗng lên tiếng nói với Đàm Tôn Diễn: "À, A Diễn ngày mai mẹ với An An sẽ đến Đàm Thị một chuyến, nói trước cho con biết!"
Bao năm, bà Đàm vốn rất ít lần đặt chân đến Đàm Thị, tự dưng hôm nay nói mai lại đến liền khiến cho Đàm Tôn Diễn khó hiểu mà chau mày: "Mẹ đến Đàm Thị có việc gì sao?"
"Còn cả vợ con nữa, sao phải đến Đàm Thị?" Trong vô thức Đàm Tôn Diễn quay sang Tống Nhược An.
Bị Đàm Tôn Diễn nhìn Tống Nhược An không trả lời được mà liền im lặng cúi đầu, tay liên tục gắp cơm trắng cho vào miệng, rõ ràng đây là chủ ý của bà Đàm, nên cũng chẳng biết phải giải thích như nào cho phải với anh.
"Đi phát kẹo cưới!" Bà Đàm lên tiếng đáp.
"Phát kẹo cưới?" Đàm Tôn Diễn quay sang nhìn mẹ mình đầy khó hiểu mà gằng giọng.
"Phải!" Bà Đàm chắc nịch trả lời.
"Mẹ, Đàm Thị không phải là chỗ để chơi" Đàm Tôn Diễn khó chịu ra mặt, đặt mạnh chén cơm xuống bàn.
"Này, A Diễn con là có ý gì?"
"Mẹ với An An chỉ đi phát kẹo mừng cho hai tụi con thôi sao con phải khó chịu thế chứ?" Bà Đàm Bỗng dưng cũng tức giận theo thái độ của Đàm Tôn Diễn.
"Mẹ à, Đàm Thị là nơi làm việc, sao có thể đến đó phát kẹo cưới được chứ?"
"Không được hay là con không muốn An An được công khai với mọi người?"
Câu hỏi chí mạng của bà Đàm liền khiến cho Đàm Tôn Diễn cứng miệng.
Lời im lặng của Đàm Tôn Diễn liền khiến cho Tống Nhược An ngồi bên cạnh hiểu ra, mi mắt trộm nhìn về phía anh, ở khoảng cách gần góc mặt này của A Diễn thật sự rất đẹp, rất mê lòng người, chỉ là đối với cô tất cả nhưng lời anh từng nói sẽ đối tốt với cô giờ đây có thể cũng chỉ là nhưng lời hứa suông, có lẽ từ sâu bên trong lòng anh chính anh vẫn còn chưa công nhận sự tồn tại của cô là riêng biệt là độc nhất.
Gượng cười, Tống Nhược An nhìn ông bà Đàm rồi nói với bà Đàm như một cách để bênh vực Đàm Tông Diễn và khiến giữa anh và mẹ mình không xảy ra mau thuẫn: "Mẹ à, hay là thôi đi ạ!"
"Dù sao Đàm Thị cũng là chỗ để làm việc!
Lời của Tống Nhược An cất lên những tưởng Đàm Tôn Diễn sẽ biết ơn cô như những lần trước vì đã nói đỡ cho mình trước mặt ông bà Đàm nhưng ngờ đâu lần này lại phản tác dụng.
Chính gì những lời của Tống Nhược An mà anh liền nghĩ cô là người xúi giục bà Đàm, là cô muốn danh phận, nghĩ cô bầy giờ đã biết toan tính.
Ánh mắt rõ ràng là căm phẫn, Đàm Tôn Diễm đẩy mạnh ghế đang ngồi đứng lên trực tiếp nắm lấy cổ tay của
Tống Nhược An kéo cô đi về phòng.
Đàm Tôn Diễn dùng lực tay rất lớn liền khiến cho cổ tay của Tống Nhược An bị xiết đến đỏ không thể lưu thông được máu mà nhăn chặt mày.
Ông bà Đàm thấy thế cũng vội vã chạy theo sau nhưng vì Đàm Tôn Diễn quá nhanh mà không theo kịp bị anh đóng cửa nhốt hai vợ chồng bên ngoài.
Bà Đàm cảm nhận có chuyện không ổn mà liên tục đập cửa kêu mở.
Nhưng Đàm Tôn Diễn dường như không có lấy tâm trạng mà nghe, mặc kệ lời của bà Đàm, Đàm Tôn Diễn hất mạnh cổ tay của Tống Nhược An khiến cô ngã nhào ra giường, lớn tiếng: "An An, ai cho em cái gan lớn như thế hả?"
"Nay còn dám đòi mẹ đưa đến Đàm Thị phát kẹo mừng cưới, em ăn gan hùm à?"
"Tôn Diễn, anh nghe tôi giải thích đi, tôi không có, là mẹ đề nghị!" Tống Nhược An bị hiểu lầm liền giải thích.
"Chỉ có em mới có thể nghĩ ra những trò như thế thôi!" Đàm Tôn Diễn vẫn không tin.
"Dạo này hình như tôi chiều em quá nên em muốn làm gì thì làm đúng không?"
"Không phải vậy đâu!" Tống Nhược An vẫn ra sức giải thích.
"An An em nhớ cho kĩ đây, em không có quyền đòi hỏi bất kì thứ gì ở tôi, là tôi cho thì em nhận, còn không em không có tư cách hiểu chưa?" Cơn tức giận đã làm cho Đàm Tôn Diễn không thể kiểm soát được bản thân mà buông ra những lời đầy cay đẳng.
Trước những lời của Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An chỉ biết im lặng mà cúi đầu nhưng tuyệt nhiên lại không rơi bất kì một giọt nước mắt nào, dường như mọi chuyện mày đối với cô thật quá bình thường khóc hoài cũng chán vậy.
Thái độ của Tống Nhược An quá đổi ôn hòa nên lại càng khiến cho Đàm Tôn Diễn khó chịu, tay chống ngang hông anh liên tục đi đi lại lại quanh giường.
Bồng tiếng chuông điện thoại của Đàm Tôn Diễn vang lên phá tan đi bầu không khí hiện tại.
Rút điện thoại từ trong túi ra nhìn đầu số lạ đang hiển thị trên điện thoại Đàm Tôn Diễn vốn định tắt máy nhưng không hiểu sao lại bẩm nhẩm thành nút nghe.
Ẩm lượng điện thoại để loa ngoài, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng của một người phụ nữ vô cùng yếu ớt: "A Diễn, em đau quá!"