Nghe theo lời bà Đàm Tống Nhược An đi vào trong nhà vệ sinh thay đồ, vừa đúng lúc Đàm Tôn Diễn cũng về tới
Đàm gia.
Bà Đàm nghe tiếng xe dưới nhà mà đi ra khỏi phòng từ trên lầu ngóng nhìn xuống nhà, chắc chắn là Đàm Tôn Diễn về bà mới đi vào trong lên tiếng hối Tống Nhược An.
Đàm Tôn Diễn về đến nhà, đã đi thẳng lên phòng, chui tọt vào phòng tắm, tắm rửa kì cọ.
Tắm xong sạch sẽ, Đàm Tôn Diễn mới đi xuống lạu dưới nhà, bấy giờ nhìn phòng khách trống vắng, vừa nảy lại không thấy Tống Nhược An trên phòng mà cau mày.
"A Diễn"
Đang sắp nổi trận thì bống có tiếng gọi mình từ đằng sau, Đàm Tôn Diễn theo phản xạ mà quay đầu nhìn lại.
Đàm Tôn Diễn liền bị thu hút bởi một thứ gì đó mà ngớ cả người ra.
Từ trên lẩu Tống Nhược An khoát tay bà Đàm đi xuống, dáng người mánh khánh được bó sát trong chiếc sườn xám trắng phau từng họa tiết trên mặt vải đều được thêu một cách rất sắc sảo và bắt mắt hiện lên thật thanh tao và nền nã, kết hợp với mái tóc bới cao cài trâm ngọc hình hoa lan, nét mặt nhẹ nhàng khiến cho tổng thể đâu đâu cũng đều toát lên được vẻ kiêu xa mà kiều diễm, nhìn hoài không chán.
Bà Đàm cũng thấy rằng Tống Nhược An dường như cũng rất hợp với sườn xám, nhìn cô như thế này quả thật rất động lòng người, huống hồ gì là Đàm Tôn Diễn.
Nhìn con trai mình cứ ngẩn ngơ mắt chữ o mồm chữ a mà không thể rời mắt khỏi người của Tống Nhược An bà
Đàm liền lên tiếng trêu chọc: "A Diễn, con nhìn cái gì đấy?"
Đàm Tôn Diễn đang chú tâm thì giật mình bởi lời trêu ghẹo của bà Đàm đến đỏ mặt tía tai mà gượng cười, mi mắt vẫn còn trộm nhìn Tống Nhược An mà đáp: "Không có gì mẹ!"
Khóe miệng cười đầy khoái chí, bà Đàm vờ hỏi: "A Diễn con nhìn xem, An An có đẹp không?"
Không hiểu sao lời này của bà Đàm lại khiến cho Đàm Tôn Diễn nóng hơn, mặt mày đều đỏ bừng lên, anh nhìn mẹ mình rồi đầy ngượng ngùng mà liếc nhìn sang Tống Nhược An cười gượng, lời nói đầy sự trốn tránh: "Con uống miếng nước!"
Nói rồi Đàm Tôn Diễn liền nhanh chóng đi vào nhà bếp mở cửa tủ lạnh lấy chai nước mát đưa lên miệng uống một ngụm thật to, rồi thở ra một hơi thật dài lẩm bẩm: "Mình bị cái gì vậy chứ?"
"A Diễn"
Đàm Tôn Diễn đang lầm bẩm thì lại lần nữa có tiếng gọi mình từ đằng sau làm cho giật bắn cả người, vô tình làm cho chai nước chưa vặn nắp trên tay đồ xuống đầy sàn, anh cau màu quay ra nhìn mẹ mình: "Mẹ, mẹ làm ơn đừng có gọi con bất chợt như thế có được không?
"Mẹ chỉ muốn hỏi con xong chưa để ăn cơm thôi mà!"
"Mẹ, con không đói!" Đàm Tôn Diễn vòng qua bà Đàm muốn đi về phòng.
"An An con bé đi gọi cha con rồi, cả nhà cùng ăn!" Bà Đàm nói với tới.
Bồng bước chân của Đàm Tôn Diễn chậm lại rồi dừng hẳn, không nói gì anh trực tiếp quay lưng kéo ghế ngồi xuống bàn chờ ăn cơm.
Nhìn Đàm Tôn Diễn bỗng nhiên ngoan như cún con thì bà Đàm liền bật cười kéo ghế ngồi xuống đối diện anh:
"Sao nào A Diễn?"
"Sao cái gì hả mẹ?" Đàm Tôn Diễn nhìn bà Đàm đầy khó hiểu.
"Con sao cai gi na...."
"Tiểu An An đó..." Bà Đàm đầy ám chỉ mà nói.
"Mẹ nói gì con không hiểu!" Vành tai hơi đỏ Đàm Tôn Diễn giả ngơ.
"Còn không hiếu?"
"Còn không thừa nhận?" Bà Đàm bỗng nhiên cười lớn.
"Mẹ, mẹ cười cái gì chứ?" Đàm Tôn Diễn chau chặt hai mày, mặt đã ửng đỏ.
"Con thừa nhận đi, con có tình cảm với An An rồi đúng không?"
"Mẹ,..." Đàm Tôn Diễn ngập ngừng không đáp, anh quả thật không rõ tình cảm anh dành cho Tống Nhược An hiện tại bây giờ là như nào, trong anh mọi thứ đều không quá rõ ràng, tất cả đều mờ mịt chính anh cũng chẳng rõ lòng mình.
"Hai mẹ con bà nói chuyện gì đó?" Ông Đàm được Tống Nhược An mời xuống nhà dùng cơm từ phòng đọc sách, khi ông vừa vào nhà bếp đã ngửi thấy cái bầu không khí có chút bí bách giữa hai mẹ con Đàm Tôn Diễn thì lên tiếng hỏi.
Lời của ông Đàm liền cứu Đàm Tôn Diễn một mạng.
"Cha..." Đàm Tôn Diễn gọi một tiếng cha như gửi lời chào, và cũng trực tiếp né tránh câu hỏi vừa rồi của bà Đàm.
Tay vỗ nhẹ vai Đàm Tôn Diễn ông Đàm đi vòng qua bàn ăm đi đến bên cạnh bà Đàm kéo ghế ngồi xuống.
Nhìn thấy Tống Nhược An vẫn còn đang đứng phía sau lưng Đàm Tôn Diễn một khoảng cách, bà Đàm lên tiếng:
"An An ngồi xuống!"
Nghe lời bà Đàm, Tống Nhược An liền đi đến tay kéo bừa một chiếc ghế cách Đàm Tôn Diễn một cái ghế trống mà chuẩn bị ngồi xuống.
"An An, ghế gần A Diễn vẫn còn trống kìa sao con không ngồi" Chưa kịp để Tống Nhược An được như ý bà Đàm đã lên tiếng chấn chỉnh.
Rồi nhanh chóng lại quay sang Đàm Tôn Diễn nhắc nhở: "A Diễn mau đứng lên kéo ghế cho vợ con!"
Theo lời bà Đàm, Đàm Tôn Diễn liền đứng lên kéo chiếc ghế bên cạnh mình ra, tay nắm lấy cánh tay Tống Nhược An kéo lại: "Ngồi xuống!"
Mi mắt nhìn Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An ngồi xuống rồi bẽn lẽn nhìn sang ông bà Đàm đang nhìn về phía cô và Đàm Tôn Diễn cười mãi không thôi.