"Nhược An, em chỉ có thể là của tôi thôi!" Ẩm thanh gắt gỏng, Đàm Tôn Diễn hét lên, bỏ mặt vết thương trên môi mình mà tiếp tục cưỡng ép miết lấy đôi môi của Tống Nhược An, suy nghĩ cả đêm, lời của Trần Tinh Vũ dường như có sức kích thích rất lớn đối với Đàm Tôn Diễn.
Đàm Tôn Diễn anh thừa nhận bản thân hiện tại vẫn chưa thể hoàn toàn mở lòng với Tống Nhược An.
Nhưng anh cũng không muốn để cô rơi vào tay bất kì một ai nếu không phải là anh, đặc biệt là rơi vào tay bạn thân của anh.
Càng không được!
Tống Nhược An nghe dường như không hiểu ý tứ của Đàm Tôn Diễn mà đau đớn cau mày, đầu lưỡi bấy giờ chỉ toàn là dư vị của máu tanh.
Cuối cùng cũng chịu buông tha cho đôi môi mỏng manh của Tổng Nhược An, Đàm Tôn Diễn hai tay cô định đầu của cô đối diện mình, anh điên tiết mà cảnh cáo: "Tống Nhược An nghe và nhớ cho kĩ!"
"Ngoài tôi ra là ai cũng không được, nhớ chưa?"
"Nếu không tôi bóp chết cô!"
"Đàm Tôn Diễn tôi nói được làm được!"
Tống Nhược An cô càng nghe càng không hiểu, tại sao Đàm Tôn Diễn lại buông những rồi vừa rồi, đối với cô
chinh la ki quac.
Tống Nhược An nhìn mi mắt đã đỏ đến độ sắp nổ tung của Đàm Tôn Diễn đầy chống trả: "Anh bị điên à?"
"Anh không nói được tiếng người nữa thì đừng nói!"
Đàm Tôn Diễn nghe được câu mất cầu không từ Tống Nhược An, chỉ đinh ninh với nỗi lòng của mình mà hét lên lần nữa: "Nhược An, nếu cô dám ở sau lưng tôi có tư tình với bất kì thằng đàn ông nào tôi liền hủy hoại cô!"
Mi mắt trợn tròn, Tống Nhược An không thể hiểu nổi tại sao cô từ miệng Đàm Tôn Diễn có thể buông ra những lời lăng loàn đến như thế.
Mi mắt đầy lệ cay, cô nhìn anh cười khẩy: "Đàm Tôn Diễn, anh không cần phải xúc phạm tôi đến như thể chứ?"
"Tôi đã làm gì đâu mà anh nói tôi sau lưng anh có tư tình!"
"Trong mắt anh tôi ghê tởm vậy sao còn giữ tôi ở bên anh không chịu tha?"
"Vì tiền của tôi không làm ăn chuyện không có lời!"
"Vừa ý em chưa?" Sự tỉnh táo đã dần bị chiếm đoạt bởi chất kích thích, chính Đàm Tôn Diễn cũng chẳng biết sao lại bỗng dưng buộc miệng nói ra những lời đầy tổn thương vừa rồi.
Nhưng Tống Nhược An không phải là Đàm Tôn Diễn, cô chỉ biết lời anh vừa nói ra thật khó nghe, đôi mắt đầy vẻ thất vọng, Tổng Nhược An nhìn Đàm Tôn Diễn, cô hiểu theo nghĩa lời vừa rồi anh chính là ám chỉ đến việc cha cô đã bán cô cho anh, cô càng đau hơn, những tưởng những lời lúc ở viện anh nói với cô là thật lòng, anh đã thay đổi rồi.
Nhưng nào ngờ thật ra cũng chỉ là những lời giả dối anh dỗ ngọt cô, khiến cho cô tin tưởng theo anh về, rồi lại lần nữa tiếp tục chà đạp cô như thế này đây.
Nhìn lại bản thân mình, là một món đồ chơi của Đàm Tôn Diễn, Tống Nhược An bật cười thành tiếng đầy tuyệt vọng: "Là tôi đã vội tin con người anh!"
"Đây khoản đầu tư của anh đây!"
"Anh không lo phải bị thua lỗ rồi chứ?" Tống Nhược An ấy vậy không ngờ mà trực tiếp cởi đồ trên người của mình xuống.
Kí ức năm đó đối với Tổng Nhược An cô sẽ chẳng bao giờ quên, đàn ông mà, thú vui trên người phụ nữ khiến cho họ nguyện ý bỏ tiền chỉ có thể là thân xác này thôi.
Giọt nước mắt tủi nhục, Tống Nhược An nuốt hết vào trong.
Rượu đã thấm từ lâu, tầm mắt cũng đã mờ đi phần ít nhiều, tai cũng bắt đầu ong ong những tiếng ồn không rõ vào đâu, Đàm Tôn Diễn đứng không còn vững, thật sự bấy giờ anh tai của anh đã không thể nghe rõ những gì mà
Tống Nhược An nói, anh chỉ mờ ảo cảm nhận cô đang cười với mình.
Lại mờ ảo nhìn thấy dáng người tròn đầy trước mắt mình mà nóng rực đến khó thở.
Tâm thức đã say, cả người cứ nóng rực lên khi nhìn thân thể mĩ miều trước mắt, phần thân dưới của Đàm Tôn Diễn lại rạo rực không thể nào chống trả nổi.
Đàm Tôn Diễn nhào tới về lấy Tống Nhược An.
Hành động này càng khẳng định hơn cho suy nghĩ của Tống Nhược An về Đàm Tôn Diễn là đúng.
Suy cho cùng đàn ông cũng chỉ là loài động vật sống bằng thân dưới.
Dùng tiền biến phụ nữ thành một món đồ chơi để thỏa mãn dục vọng rẻ tiền của bọn đàn ông.
Mi mắt khép lại, hai hàng nước mắt cứ thế tuông ra không ngừng... Cô không có sự chống trả.
Chính vì không có sự chống trả của Tống Nhược An mà Đàm Tôn Diễn càng đinh ninh cho rằng cảm nhận của mình là đúng.
Là Tống Nhược An cũng đang muốn anh và cô cùng hòa thành một!
Cứ thế, Đàm Tôn Diễn trực tiếp đẩy Tống Nhược An xuống giường, bàn tay lướt nhẹ trên khuôn ng.ực cô, rồi dừng lại ở hai b.ẩu ng.ực c.ăng tròn nóng ẩm ra sức mà nhào nặng đủ mọi loại hình dạng, càng mân mê hai bầu ngực
Đàm Tồn Diễn càng h.ứng t.ình, anh vùi đầu vào giữa hai b.ầu ng.ực của Tổng Nhược An lắc mạnh, còn chưa đủ anh há miệng ngậm lấy đầu t.i của cô mà m.út như m.út một que kem.
Tống Nhược An trái ngược với sự phấn khích của Đàm Tôn Diễn, cô cam chịu sự s.ỉ nhục trên cơ thể mình mà nhắm chặt mắt, hai bàn tay bám chặt vào ga giường, cho dù là một tiếng động nhỏ cũng chưa từng phát ra.
Cô bấy giờ chỉ biết lặng lẽ khóc và lặng lẽ cam chịu...
Càng lúc càng càng quấy, Đàm Tôn Diễn trượt dài bàn tay của mình xuống phía dưới, không có quần áo trên người của Tống Nhược An càng khiến cho Đàm Tôn Diễn dễ dàng hơn, anh chạm tay vào nơi bí mật cùng c.ốc của
Tổng Nhược An sờ nhẹ.
Cái chạm vừa rồi liền khiến cho cơ thể của Tống Nhược An trở nên nhạy cảm, mà co người lại.