Là bữa cơm lần đầu tiên và duy nhất mà Tống Nhược An cô được ngồi dùng cùng với hai người mà mình gọi là cha là mẹ, dù cho không cùng dòng máu, có chút gượng gạo, nhưng đối với cô đây cũng là một điều thật ấm áp
Sau khi dùng cơm xong, Tổng Nhược An theo thói quen mà đứng dậy dọn chén đũa.
Ông Đàm thấy thế liền muốn ngăn cản Tống Nhược An nhưng không ngờ lại bị bà Đàm cản lại, lôi lôi kéo kéo đi ra khỏi bếp.
Nhìn ông bà Đàm lôi kéo nhau Tống Nhược An tự dưng cảm thấy có chút hạnh phúc mà cong nhẹ khóe môi nhìn theo bóng lưng của ông bà.
Sau khi ra khỏi bếp, ông Đàm mới nói với bà Đàm: "Sao bà để con bé động vào những việc đó, trong nhà có giúp việc mà?"
"A Diễn mà biết nó nghĩ vợ chồng chúng ta thế nào, dù sao sao cũng là vợ của con trai chúng ta mà!"
"Ông lãi nhãi nhức đầu quá đấy!" Bà Đàm càu nhàu rồi lại tiếp lời.
"Chỉ là tôi muốn coi thái độ của con bé đó với người làm thế nào thôi!"
"Bà coi cái gì?"
"Tôi muốn coi nó có lấy cái danh vợ của A Diễn ra để bắt nạt người làm không?" Ánh mắt bà Đàm hiện lên bao phần tính toán.
Ông Đàm nhìn vợ mình thở dài: "Bà có mà đa nghi quá ấy!"
"Con bé nó như thế làm sao dám bắt nạt người làm của bà!"
"Ồng không biết gì cả..."
"Nhỡ nó giả vờ trước mặt chúng ta thì sao?"
"Biết người biết mặt không biết lòng mà"
"Bà linh tinh thì có!" Ông Đàm nghe lời thốt ra từ miệng bà Đàm có phần hơi không đồng tình.
"Ông cứ để đó rồi coi!" Bà Đàm chốt lại câu cuối rồi đi thẳng vào phòng, trực tiếp mở camera trong bếp lên mà ngồi quan sát.
Ông Đàm vừa từ ngoài đi vào thở dài nhìn vợ mình đang ngồi trên giường xem camera đầy bất lực.
Bà Đàm ngồi quan sát một lúc đã mỏi lưng mà thở dài nằm ra giường.
Nhìn dáng vẻ của vợ mình, ông Đàm hỏi: "Sao rồi?"
Bà Đàm vẫn cố chấp: "Nó làm thân luôn với người làm của tôi rồi!"
"Chắc chắn là nó đang cố ý lôi kéo họ về phía mình!"
"Chiêu trò của nó đó mà!"
Mi mắt nhướng nhẹ, ông Đàm nhìn vợ mình thật bất lực: "Bà cứ khéo nghĩ oan cho con bé!"
Bà Đàm không đáp lời của ông Đàm trực tiếp kéo chăn lên mà ngủ.
Tống Nhược An sau khi rửa chén cùng với giúp việc xong, cô mới lấy một cốc nước đầy mà đi lên phòng.
Vừa đi Tổng Nhược An vừa mỉm cười, cảm giác trong cô bấy giờ thật thích, là cái cảm giác chưa bao giờ cô được có, lúc trước ngay cả người làm ở Tống gia cũng bắt nạt cô xem cô không ra gì, ấy vậy mà ở đây cô lại nhận được sự thân thiện từ mọi người, cô cảm thấy rất vui, đơn giản cô chỉ cần như vậy mà thôi.
Đêm đã muộn, Tống Nhược An vẫn ngồi ở cửa cổ ngắn trăng, đêm nay Đàm Tôn Diễn nói anh sẽ không về, cô cảm thấy dường như rất thoải mái khi không phải đối diện với anh.
Vầng trăng thanh cao treo vút trên ngọn cây, ánh sáng cứ vằng vặt chiếu xuống khung cửa sổ, Tống Nhược An thẩn thờ cứ ngồi nhìn vầng trăng sáng như thế.
Bỗng chợt có tiếng mở cửa làm cho Tống Nhược An giật mình, theo thoái quen ngẩng đầu nhìn ra hướng cửa, khi nhìn thấy dáng vẻ ấy, mi mắt thoáng chóc đã tối sầm lại, nhỏ giọng: "Không phải anh nói tối nay có việc bận không về sao?"
Đàm Tôn Diễn cả người lắm lem đất cát, hai chân đã loạng choạng, anh nhìn về nơi Tống Nhược An đang ngồi, cánh tay đưa ra khẽ quắt: "Lại đây..."
Tống Nhược An nhìn cánh tay của Đàm Tôn Diễn, có chút cưỡng cầu nhưng rồi nhìn lại bộ dạng say xỉn của anh mà đứng đến đi đến bên anh, làm theo lời anh.
Nhưng nào ngờ vừa mới ở khoảng cách gần, Đàm Tôn Diễn đã lao tới ôm chẩm lấy Tổng Nhược An trực tiếp cúi đầu vào hõm cổ của cô mà cắn mạnh hệt như một con hổ đói đang thèm khát một bữa ăn no.
Tống Nhược An bị cắn đến đau mà tuông trào nước mắt liên tục vẫy vùng: "Đàm Tôn Diễn anh làm cái gì vậy?"
"Mau thả tôi ra đi mà!"
"Tôi đau..."
Nhưng rồi càng lên tiếng, sức cắn của Đàm Tôn Diễn rơi trên người Tống Nhược An càng lớn.
Hết cách Tống Nhược An chỉ biết đứng im trong vòng tay của Đàm Tôn Diễn mặc cho anh quấy phá mà khóc mà đau một mình.
Hàm răng đã mỏi, Đàm Tôn Diễn mới có ý định buông tha cho vùng cổ của Tống Nhược An, anh nhả cổ cô ra nhưng vết răng đã hắn sâu đến rỉ máu.
Bẻ mặt đầy đau đớn, Tống Nhược An đưa tay lên sờ lấy vùng cổ mình mà nhíu mày.
Nhưng chưa gì đã bị Đàm Tôn Diễn túm lấy cánh tay, thắt chặt lên đỉnh đầu, anh điên cuồng chiếm lấy đôi môi của Tống Nhược An ghì ép cô vào tường, hơi thở ngày càng nặng, ép Tống Nhược An đến mức khó thở.
Bấy giờ Tống Nhược An mới chống trả giữ dội, nhưng không thành, cuối cùng cô một phát cắn mạnh cánh môi đang dày xéo đôi môi mình, ép anh phải nhả môi của cô ra, nứt nở: "Đàm Tôn Diễn anh đừng nghĩ anh say rồi muốn làm gì thì làm!
"Nhược An, em chỉ có thể là của tôi thôi!" Ẩm thanh gắt gỏng, Đàm Tôn Diễn hét lên, bỏ mặt vết thương trên môi mình mà tiếp cục cưỡng ép miết lấy đôi môi của Tổng Nhược An, suy nghĩ cả đêm, lời của Trần Tinh Vũ dường như có sức kích thích rất lớn đối với Đàm Tôn Diễn.