Thủy An Lạc mím môi, trong cặp mắt long lanh hiện lên vẻ yêu kiều quyến rũ.
Sở Ninh Dực nheo mắt nhìn, gần như bị cảnh tượng này hút mất hồn phách.
Mê hoặc!
Nếu ngay từ đầu anh chỉ muốn trêu cô ấy, thì hiện giờ, người không dừng lại được cũng là anh.
Sở Ninh Dực mất khống chế được tham lam muốn chiếm lấy vẻ đẹp của Thủy An Lạc.
Nhiệt độ tăng cao, Thủy An Lạc chưa bao giờ có thể kháng cự lại nụ hôn của anh.
“Bạ bạ~”
Tiểu Bảo Bối cất tiếng gọi.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng lại.
Phựt phựt phựt...
Thần trí của Thủy An Lạc giờ phút này đã hoàn toàn quay trở lại cơ thể cô.
Còn Sở Ninh Dực thì đang nằm sấp trên người cô.
Anh lại mất lý trí với thân thể của cô, người phụ nữ này là độc dược của anh.
Tiểu Bảo Bối vặn mình muốn đứng dậy, quay đầu lại lại thấy ba mẹ đang nằm úp lên nhau?
Cậu nhóc đảo cặp mắt to xoay người lại, đứng không nổi liền trực tiếp bò qua.
Thủy An Lạc vội vàng vươn tay đẩy người đàn ông đang nằm trên người mình ra.
Má, sau này tuyệt đối không thể để cho sắc đẹp của Sở tổng mê hoặc được!
Thủy An Lạc không kìm được mà mắng chửi mình trong lòng, đúng là không có chút tiết tháo nào hết.
Sở Ninh Dực ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng đứng dậy.
Tiểu Bảo Bối bò đến gần giường, vươn cái tay nhỏ xíu bám lấy ống quần ba mình cầu xin sự chú ý.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cậu con trai đang cười tít mắt nhìn mình. Đúng là thằng quỷ nhỏ, cứ thế này thêm mấy lần nữa, chắc anh sẽ liệt mất.
Thủy An Lạc với tay kéo chăn qua, quấn mình lại, sau đó thay quần áo bên trong.
Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Bối, không hề có ý định ôm lấy cu cậu.
Thằng con ngốc nghếch này lại làm hỏng chuyện tốt của anh nữa rồi.
Tiểu Bảo Bối gọi một lúc lâu, phát hiện ba chỉ nhìn chứ không chịu bế mình!
Tiểu Thái tử nổi giận, không bế thì thôi, bản thái tử đây chẳng thèm!
Tiểu Bảo Bối lẩm bẩm buông ống quần của ba mình ra, sau đó bàn tay bé xíu túm lấy nệm giường, ngọ nguậy tự đứng lên.
Tiểu Bảo Bối cố gắng rất lâu, mà Hoàng đế của nhóc chỉ lạnh lùng đứng nhìn. Cuối cùng, Tiểu Bảo Bối thở phì phì đứng dậy, cái mông quay về phía ba mình, bàn tay còn vỗ vỗ lên mặt giường.
“Ma ma~ ma ma~”
Thủy An Lạc đang thay đồ trong chăn bèn bỏ chăn ra thở phù phù hai tiếng, vươn tay bế Tiểu Bảo Bối đang ngọ nguậy dưới giường lên.
“Phù phù~” Tiểu Bảo Bối đưa tay xoa trán, mệt chết con rồi đây này.
Thủy An Lạc cầm lấy quần áo của Tiểu Bảo Bối rồi mặc cho cậu nhóc, sau đó ném lên giường cho thằng bé tự chơi một mình.
“Anh còn chưa thay đồ đi?” Thủy An Lạc ngẩng đầu, hai má hồng hồng, không biết là do thẹn thùng hay là do vừa mới từ trong chăn chui ra nên nóng nữa.
Sở Ninh Dực giang hai tay ra cho cô xem.
Thủy An Lạc ngấm ngầm bĩu môi, lúc nãy khi cởi đồ của cô cũng đâu thấy bị làm sao đâu.
Nghĩ vậy, cô quỳ xuống giường, cởi hết quần áo của anh ra, sau đó định trùm chăn lên.
“Làm gì thế?”
“Đau mắt hột mất, nên phải quấn anh lại.” Thủy An Lạc hừ lạnh một tiếng.
Sở Ninh Dực nhướng mày, chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy chui vào bên trong thay đồ cho anh như thế này còn mờ ám hơn à?
Đương nhiên, nhìn cô nàng bên dưới, anh có thể khẳng định, cô vợ của anh không phải người bình thường, cho nên nhất định là không hề cảm thấy vậy.
Thủy An Lạc hai má đỏ rực thay đồ cho anh, lúc bò ra ngoài lại nhìn thấy một màn khiến cô sợ đến đờ người.
Cô nhìn thấy cái gì thế này?
Thủy An Lạc nuốt nước bọt đánh ực một cái, kinh ngạc mà nhìn người đàn ông trước mặt, và cả cái bánh bao nhỏ đang dính trên người anh nữa!