Thủy An Lạc đảo cặp mắt to tròn của mình, có vẻ như đang cân nhắc chuyện này.
“Ôm em đến chỗ tủ quần áo đi.” Thủy An Lạc ra lệnh.
Sở Ninh Dực lại nhướng mày, không hề cự nự mà ôm cô bước đi.
Thủy An Lạc vươn tay mở tủ quần áo, lấy đồ của hai người ra.
“Hôm nay anh có đi đâu không?”
“Chắc là không.”
Thủy An Lạc giật mình, thế nào gọi là... chắc là không chứ?
“Bởi vì có người nói mẹ chồng em sắp tới.”
Sở Ninh Dực vừa dứt lời, bộ đồ trong tay Thủy An Lạc đã rơi bịch xuống đất.
Mẹ chồng cô sắp tới?
Lần này không phải mẹ chồng trước nữa rồi.
Mấu chốt là, cô lại bị thương rồi!
Thủy An Lạc nhất thời thấy ê ẩm cả ruột gan.
“Có thể từ chối được không?” Thủy An Lạc ôm lấy cổ anh, bất đắc dĩ nói.
Hồi trước lúc cô bị thương, Hà Tiêu Nhiên đều thấy rất bực bội, vì nghĩ cô làm ảnh hưởng đến công việc của Sở Ninh Dực.
Tuy chẳng có lần nào là cô cố tình để bị thương cả, nhưng bà cũng chỉ quan tâm đến kết quả thôi.
“Thay vì việc nghĩ đến chuyện không thiết thực như vậy, không bằng em hãy giúp anh thay đồ đi?” Bộ quần áo ẩm ướt này mặc lên người thật khó chịu.
Giọng nói của anh đầy mờ ám, khiến gò má Thủy An Lạc không kìm được mà đỏ lên.
Vì anh đã nói là sẽ không đi đâu nên cô chọn cho anh một bộ đồ thoải mái mặc ở nhà, và cả... đồ lót nữa!
Tiểu Bảo Bối ngoan ngoãn ngồi một mình trên thảm nghịch tay mình, còn chẳng thèm liếc mắt nhìn ba mẹ lấy một cái, vô cùng kiêu ngạo!
Thủy An Lạc được Sở Ninh Dực đặt xuống giường. Thấy quần áo cả hai đều ướt sũng, Thủy An Lạc liền vươn tay kéo áo ngủ của anh xuống.
“Chậc chậc chậc, vội vàng thế cơ à?” Sở Ninh Dực trêu cô.
Thủy An Lạc cố chịu hơi nóng hừng hực bên cổ, áp chế những bọt khí hưng phấn đang trào lên trong lòng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt với anh.
“Sở tổng, con trai anh còn ở đây đấy!” Thủy An Lạc nhắc nhở.
Sở Ninh Dực quay đầu lại nhìn Tiểu Bảo Bối đang mông trần quay về phía họ, thản nhiên nói: “Có thể thấy là em không quan trọng bằng khẩu súng trong tay con trai em đâu.”
Thủy An Lạc: “...”
Sao cô lại thấy phẫn uất thế này cơ chứ!
Nhưng khi nhìn bóng lưng của con trai, cô lại không thể không thừa nhận, anh Sở nói đúng.
“Vậy nên~” Sở Ninh Dực vừa nói thân thể vừa đổ về phía trước, kẹp chặt cô lại giữa giường và anh.
Thủy An Lạc bị ép nằm xuống, nhìn người đàn ông mỗi lúc một gần trước mặt.
“Ướt.” Thủy An Lạc chịu không nổi mở miệng nói, chăn nệm dưới thân cô chắc cũng phải thay rồi.
Sở Ninh Dực cười mờ ám, hai tay chống hai bên đầu cô nhưng không dùng sức mấy, anh thấp giọng ghé bên tai cô thì thầm: “Nhanh vậy đã... ướt rồi?”
Ám muội, trầm thấp, tao nhã hay ngả ngớn?
Thủy An Lạc chẳng giờ chẳng còn là một cô bé con ngờ nghệch nữa rồi, cô chắc chắn ướt mà Sở Ninh Dực nói với ướt của cô không phải là cùng một nghĩa!
“Sở tổng, càn quét đồi trụy, giữ gìn sự hài hòa đâu rồi hả?” Thủy An Lạc hơi nghiêng mặt, tránh khỏi ánh nhìn của anh.
Ánh mắt đầy tính xâm lược!
“Càn quét đồi trụy là vì vi phạm pháp luật, bản thiếu gia có giấy tờ hợp pháp, không tính là đồi trụy!” Sở Ninh Dực nói, bờ môi nóng bỏng đã đáp xuống môi cô.
Giấy tờ hợp pháp!
Má nó chứ, trước đây lúc còn phi pháp sao không thấy anh mở mồm nhắc đến hai phạm pháp này đi!”
Sở Ninh Dực hôn lên môi cô, từ từ gặm nhấm, lại có một hương vị khác lạ.
Thủy An Lạc siết chặt tấm chăn dưới chân, rào cản trong lòng dường như đang từ từ sụp đổ.
Môi của Sở Ninh Dực từ từ di chuyển từ cánh môi anh đào của cô, cuối cùng ngậm lấy thùy tai xinh xắn của Thủy An Lạc.
Thân thể cô bỗng nhiên run lên, hai chân không tự chủ mà kẹp chặt lại!
Cái tên yêu nghiệt này!