Đến tận sau khi xong bữa tối, Thủy An Lạc vẫn chưa ra khỏi phòng.
Buổi tối Tiểu Bảo Bối muốn đi tìm mẹ, nhưng thấy sắc mặt ba quá tệ nên đành ngoan ngoãn đi ngủ.
Sở Ninh Dực chờ Tiểu Bảo Bối ngủ rồi mới bước vào phòng làm việc.
Chẳng lẽ anh nặng lời quá nên cô giận rồi sao?
Anh đang định vào phòng làm việc thì cũng đúng lúc thím Vu bưng cơm nước ra.
Sở Ninh Dực đưa tay nhận lấy, rồi bảo thím Vu đi nghỉ.
“Thiếu gia.” Thím Vu vừa xoay người đã quay lại nhìn Sở Ninh Dực nói, có điều sắc mặt có chút khó coi, “Thiếu gia, thiếu phu nhân không giống cậu đâu, cậu là thiên tài.”
“Tôi biết rồi.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Thím Vu hiểu rõ, biết mình đã đi quá giới hạn.
Nhưng thấy Thủy An Lạc tủi thân như thế, bà lại đau lòng, cho nên mới thốt ra câu này.
Thím Vu đi rồi, Sở Ninh Dực mới bưng cơm nước lên phòng.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay nắm cửa, trong lòng nghĩ nếu không được thì thôi, dù sao anh cũng chẳng thiếu cái bằng tốt nghiệp của cô, chỉ là anh không muốn sau này cô bị người ta chỉ trỏ thôi.
Sở Ninh Dực đẩy cửa ra, đang nghĩ xem phải nói như thế nào, kết quả...
Sở tổng nhìn cô nàng đang nằm bò ra bàn ngủ, nhất thời mọi suy nghĩ đều bay hết sạch.
Anh phát hiện, tất cả đều do anh đã nghĩ quá nhiều, cô nương người ta bây giờ còn đang ngủ ngon lành kia kìa.
Sở Ninh Dực bước vào, đặt cơm lên bàn, nhìn cô nàng đã ngủ đến không biết trời trăng là gì, còn chảy cả nước dãi. Thế này là đã ngủ được bao lâu rồi?
Sở Ninh Dực vỗ nhẹ lên vai Thủy An Lạc: “Ăn một chút đi rồi ngủ tiếp.”
Thủy An Lạc trong lúc mơ màng nhíu mày, đầu quay sang bên kia ngủ tiếp.
Do cô quay đầu nên Sở Ninh Dực nhìn thấy tờ bài thi bên dưới, mặt trên đã có chi chít mấy hàng chữ nhỏ.
Sở Ninh Dực cẩn thận lấy bài thi ra, nhìn mấy hàng chữ nhỏ bên trên.
Sở Ninh Dực là đồ đầu heo, Sở Ninh Dực là đồ đầu heo.
Cả một tờ, toàn là câu này.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô gái đang ngủ ngon lành kia liền nhéo lên mặt cô một cái, “Dậy đi, ăn cơm xong làm tiếp.”
Thủy An Lạc bị nhéo đau liền mở mắt, vươn tay dụi mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Anh làm gì thế?”
Sở Ninh Dực vẫy vẫy tờ bài thi trong tay mình, “Nào, nhìn xem trên này có mấy chữ em biết?”
Thủy An Lạc chớp mắt, một lúc sau mới tỉnh táo lại. Sau đó nhìn mấy hàng chữ bên trên, bỗng giật bắn lên như mèo bị giẫm phải đuôi.
“Á... cái này, cái này...” Thủy An Lạc giật lấy bài thi.
“Thôi, nhìn em còn phấn chấn lắm. Anh đang nghĩ cái bằng đó có cũng vô dụng. Nhưng tinh thần em đã lạc quan như vậy thì tiếp tục phấn đấu đi.” Sở Ninh Dực nói xong, hất cằm về phía khay cơm, “Ăn xong rồi tiếp tục phấn đấu. Bản thiếu gia đi ngủ, khi nào làm đúng thì về phòng.”
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực xoay người bước đi, trán đập thẳng xuống mặt bàn.
Cô ngủ gì chứ?
Thủy An Lạc lần này hoàn toàn ngủ không nổi nữa rồi, nhìn bốn cái đáp án thấy cái nào cũng đúng thì biết làm sao hả?
Sở Ninh Dực bước ra khỏi phòng, trên đường quay về phòng ngủ anh gọi một cú điện thoại.
“Phải, nhất định phải thi cấp bốn sao?” Sở tổng đã tốt nghiệp nhiều năm, nên sớm đã chẳng biết gì về giáo dục thời nay nữa rồi, “Nếu không thi thì sao?”
Đầu bên kia ngập ngừng một lát, lúc sau mới mở miệng: “Sở tổng, đây là quy định, nhưng nếu bạn Thủy không qua được, chúng tôi cũng...”
“Tôi không có ý gì khác đâu.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói, sau đó cúp điện thoại.
Có lẽ, thành tích của Thủy An Lạc chỉ là vấn đề một câu nói của anh thôi, thế nhưng, Sở Ninh Dực quay lại nhìn về phía căn phòng kia…