Sở Ninh Dực thanh toán xong liền bế Tiểu Bảo Bối ra khỏi siêu thị. Người đàn ông kia lại đi theo sau. Nhưng khi ra đến cửa, Hắc Long liền quay lại nhìn anh ta sủa một tiếng, khiến anh ta phải dừng bước lại.
Cùng lúc đó, Thủy An Lạc hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô đang ngồi trong phòng làm việc cúi lạy đám ký tự xem mãi không hiểu này.
Nghe thấy tiếng của Hắc Long, Thủy An Lạc rướn cổ ra ngoài, sau đó liền nghe thấy giọng nói kích động đang gọi “ma ma” của bảo bối nhà cô.
Thủy An Lạc đang mải nghĩ, cửa phòng đã được mở ra, tiếng Tiểu Bảo Bối gọi “ma ma” càng rõ hơn.
Trong tay Tiểu Bảo Bối cầm một cây kẹo mút, giơ về phía mẹ gọi.
Sở Ninh Dực ôm thằng bé đi vào, ngồi xuống cạnh bàn cúi đầu xem bài thi của cô.
Thủy An Lạc đón lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó nhìn Sở Ninh Dực cầm bài thi của cô lên, mới làm được hai bài đọc hiểu, mười câu trắc nghiệm.
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ dữ dằn, hai chân nhịn không được lùi về phía sau.
Sở Ninh Dực chỉ liếc qua hai bài đọc hiểu một cái, đúng vào lúc Thủy An Lạc đi đến cửa liền thản nhiên mở miệng nói: “Thủy An Lạc, em cứ tiếp tục ngu ngốc theo hướng này thì sẽ thành công né được toàn bộ đáp án đúng đấy.”
Thủy An Lạc đập trán lên cửa. Cô thấy đọc lên cũng thuận miệng đấy chứ.
“Làm lại đi, trong vòng hai ngày mà không xong thì đừng có ăn cơm tối nữa.” Sở Ninh Dực lạnh lùng phán.
Thủy An Lạc quay đầu lại, tựa vào cửa, “Vậy hôm nay em có được ăn cơm không?”
Sở Ninh Dực đặt bài thi xuống, bước qua đón lấy Tiểu Bảo Bối, “Nhịn đói đi.”
Sở Ninh Dực nói xong, mở cửa bước ra ngoài.
“Anh thế này là đang ngược đãi em đấy.” Thủy An Lạc đứng giậm chân trong phòng làm việc.
Sở Ninh Dực đi được hai bước, quay đầu lại nhìn Thủy An Lạc đang tức tối giậm chân, mắt hơi nheo lại, cầm lấy cái kẹo que trong tay Tiểu Bảo Bối ném cho cô: “Thế em ăn cái này đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở, anh thắng rồi.
“Nhưng mà em thực sự xem không hiểu.” Thủy An Lạc rầu rĩ nói, “Mấy câu kia em chỉ biết what là “cái gì” thôi.”
Sở Ninh Dực nhíu mày.
“Em nói thật đấy, lần duy nhất môn tiếng Anh của em đạt tiêu chuẩn là khi thi tốt nghiệp trung học. Trước đây em đã tự nhủ với bản thân rồi, sau khi tốt nghiệp trung học rồi, em sẽ không bao giờ động vào tiếng Anh nữa.” Thủy An Lạc cuống đến mức giậm chân.
Sở Ninh Dực nhướng mày, cô nàng này căm hận tiếng Anh đến mức nào kia chứ?
“Đại học cũng có tiếng Anh mà nhỉ.”
“Có đáp án rồi.”
Sở Ninh Dực: “...”
Thế là Sở Ninh Dực phải nghiêm túc nghĩ lại. Anh và cô vợ nhỏ của anh đúng là hai thái cực đối lập. Đối với kiểu người như Sở tổng, người ta không cần học, không cần ôn, vẫn được điểm cao, làm sao mà biết được có một từ gọi là làm bừa cơ chứ.
“Thủy An Lạc...”
“Em biết rồi, em biết rồi, lại định mắng em nữa chứ gì.” Thủy An Lạc rầu rĩ quay lại, ngồi xuống bàn học tiếp tục gặm chú giải, không biết là ai ra quy định, không qua được kỳ thi cấp bốn thì không cho tốt nghiệp kia nữa chứ.
Thủy An Lạc giậm chân một hồi, sau đó vẫn ngoan ngoãn ngồi làm tiếp.
Sở Ninh Dực và Tiểu Bảo Bối liếc mắt nhìn nhau.
Tiểu Bảo Bối cắn kẹo que, hình như không hiểu mẹ vừa làm gì?
Sở Ninh Dực xoay người xuống lầu, vẫn không kìm được quay đầu lại nhìn lên trên.
Anh đang nghiêm khắc với cô quá rồi sao?
Lúc nãy khi cô ấy giậm chân, nhìn như sắp khóc đến nơi, phải ghét tiếng Anh đến thế nào mới vậy chứ?
Thủy An Lạc gục xuống bàn, vươn tay chọc chọc đống từ đơn hoàn toàn không quen biết. Sự chênh lệch giữa cô và Sở Ninh Dực rốt cuộc lớn đến thế nào đây?
Anh chỉ cần xem chưa đầy một phút đã biết cô làm sai tất cả, nhưng cô đã xem đến nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chẳng hiểu gì cả.