Cố Thanh Trần tức giận?
Thủy An Lạc hơi sững người, mãi mới phải ứng lại được.
Chồng chưa cưới của Cố Thanh Trần là anh trai của Lý Tử, nếu nói như vậy thì cô ấy giận cũng có lý thôi.
“Chó chó, chó chó~”
“Giờ chó còn quan trọng hơn cả mẹ rồi có đúng không?” Thủy An Lạc nói vậy nhưng vẫn bế nhóc qua.
Thím Vu cúi đầu nhìn đống đồ ăn vặt trong túi, không khỏi cau mày: “Gầy như cái que thế rồi còn ăn cái này à.”
Thủy An Lạc cười, Tiểu Bảo Bối vươn tay tìm thức ăn.
Thím Vu cũng chỉ nói vậy thôi chứ cũng không định tịch thu đồ ăn vặt của cô.
Hắc Long lại quay về ổ ngoài ban công nghỉ ngơi. Tiểu Bảo Bối quay đầu lại nhìn thấy lại vươn tay gọi lớn: “Chó chó, chó chó~”
Hắc Long nghe thấy tiếng gọi của Tiểu Bảo Bối liền vẫy vẫy đuôi, nhanh chóng quay trở lại.
Tiểu Bảo Bối hài lòng đưa tay ra xoa đầu Hắc Long.
Thủy An Lạc: “...”
Không phải thằng nhóc này đang tìm đồ ăn sao?
Sao nhìn thấy con chó lại bỏ đi luôn rồi?
Tiểu Bảo Bối tìm thấy một gói xúc xích, sau đó đưa cho mẹ: “Cho, cho~”
Thủy An Lạc nhướng mày, nhận lấy. Lúc cô tưởng con trai đưa cho cô, thì người ta lại chỉ vào Hắc Long, dõng dạc nói: “Chó chó, chó chó~”
Thủy An Lạc: “...”
Thế là cô đã biết, cô hoàn toàn chẳng còn chút địa vị nào trong lòng con trai nữa rồi.
“Được, cho chó của con ăn.” Nói xong Thủy An Lạc bóc xúc xích ra cho Hắc Long.
Hắc Long nằm cạnh Thủy An Lạc, cúi đầu nhìn xúc xích Thủy An Lạc vừa ném xuống.
“Ha ha~” Tiểu Bảo Bối vui sướng nhìn.
Thủy An Lạc tìm sữa chua rồi lấy nước nóng hâm lại cho nhóc.
Hắc Long đang ăn bỗng buông luôn xúc xích đang nhai trong miệng ra, đứng dậy chạy ra cửa.
Thủy An Lạc bị động tác này của nó làm cho giật mình.
Chuông cửa bỗng vang lên, Thủy An Lạc ngẩn ra, bế Tiểu Bảo Bối đứng dậy.
Hắc Long đứng ở cửa sủa gâu gâu. Thủy An Lạc nghe thấy tiếng động bên ngoài, lại cúi đầu nhìn con trai.
Tiểu Bảo Bối cũng chớp mắt nhìn mẹ.
Cô mở camera ngoài cửa ra xem, rồi hỏi: “Ai thế?”
Người đứng ngoài cửa mặc một bộ vest đen, đeo một chiếc kính râm to đùng.
Không phải là Cố Thanh Trần.
Thủy An Lạc nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không mở cửa.
“Ai thế?”
Hắc Long ngẩng đầu lên vẫy đuôi nhìn Thủy An Lạc. Thủy An Lạc cảm thấy trước mắt cô vẫn chưa giỏi đến mức có thể hiểu được ngôn ngữ của chó, thế nên cô quả thật không hiểu Hắc Long muốn gì.
“Mở, mở~” Tiểu Bảo Bối với tay ra muốn tóm lấy cửa.
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai, tỏ ra khá nghi ngờ cu cậu, nhưng trông thấy Hắc Long, cô cũng không để ý nhiều nữa, trực tiếp mở cửa luôn.
Cô vừa mở cửa, Hắc Long lập tức lao ra. Tốc độ của nó khiến cô bàng hoàng.
Hắc Long xông ra, nhào thẳng vào người đàn ông ngoài cửa đè xuống đất. Người kia có vẻ như không ngờ trong nhà còn có chó, nên không kịp phòng bị. Nhưng người đó cũng không phải là nhân vật dễ chọc vào, lúc bị Hắc Long đè xuống, anh ta lăn một vòng tránh khỏi hàm răng sắc nhọn của nó.
Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Thủy An Lạc ngẩng lên, trông thấy người bước ra ngoài cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hắc Long, dừng.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói.
Hắc Long hú lên một tiếng, nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất một cái, sau đó vẫy đuôi quay về bên cạnh Thủy An Lạc.
Người đàn ông kia đứng dậy, từ từ tháo kính ra.
Thủy An Lạc nhìn người đó chằm chằm, cuối cùng xác định, cô không quen người đàn ông này.
Nhưng cô cũng chắc chắn được một việc, Hắc Long tuyệt đối không hiền lành như những gì cô thấy.