Sau khi tới tìm Lý Tử, Thủy An Lạc bắt đầu cùng Kiều Nhã Nguyễn lăn lộn ngoài đường trong cái thời tiết sương gió mù trời lạnh giá này.
Hai người tới rạp Vương Phủ Tỉnh xem phim xong, lại vào trung tâm thương mại mua một đống đồ.
Lúc thanh toán, Thủy An Lạc nói luôn: “Tao không có tiền đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn chớp mắt, móc điện thoại của cô ra, “Cô nương à, giờ ai ra ngoài còn mang theo ví nữa, quét wechat là được rồi.”
Thủy An Lạc bĩu môi nhìn Kiều Nhã Nguyễn, ngay đến cả mật khẩu Zhifu* của cô, Kiều Nhã Nguyễn cũng biết.
*Zhifu – Zhifubao: Một hệ thống thanh toán online của Trung Quốc.
Nhưng khi Kiều Nhã Nguyễn trông thấy số dư không đủ bốn chữ số kia, khóe miệng cô giật giật, “Cô Sở à, ngay đến ba trăm tệ tiền ăn vặt mà mày cũng không có hả?”
Thủy An Lạc bĩu môi, “Tao đã bảo là tao không có rồi mà. Chị đây vừa mất việc xong đấy.”
“Ầu sệt, bà xã của người giàu nhất thành phố A đang đứng đây nói với tao là không có tiền á?” Kiều Nhã Nguyễn tức giận ném trả điện thoại cho cô, sau đó lấy điện thoại của mình ra thanh toán.
Thủy An Lạc cười nói, “Tao nói mày nghe, ngay cả anh Sở cũng không biết mật mã Zhifu của tao đâu nhé. Mày là người duy nhất đấy, tự hào chưa.”
“Em cảm ơn chị ạ.” Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.
“Ha ha ha...” Thủy An Lạc cười lớn. Hai người xách túi đồ ăn vặt to đùng rời khỏi trung tâm thương mại, “Thế này có phải là tốt không. Sau này người khác có muốn giả mạo mày lừa tao cũng không được.”
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Kiều Nhã Nguyễn đưa Thủy An Lạc về. Hai người vừa đi vừa nhai đồ ăn mới mua.
“Haiz, mà ban nãy ý của anh Lý Tử là chúng ta chỉ cần cầm chắc báo cáo tử vong và nguyên nhân dẫn đến nhồi máu cơ tim cấp tính là được rồi hả?” Kiều Nhã Nguyễn vẫn không yên tâm hỏi lại.
Thủy An Lạc lắc đầu, vừa ăn vừa nói: “Không phải, còn cả bằng chứng chứng minh việc Lương Khiêm chết là vì tối hôm đó sau khi vào phòng bệnh đã cãi vã với ba mẹ mình nữa, đây mới là chứng cứ quan trọng nhất.”
“Tìm thế nào được? Trong phòng bệnh làm gì có camera giám sát đâu.” Kiều Nhã Nguyễn cau mày hỏi.
Thủy An Lạc cũng muốn biết phải tìm cái này thế nào đây.
“Khoảng thời gian đó, các bác sĩ đi kiểm tra phòng chắc cũng về hết rồi.” Thủy An Lạc nói xong lại quay qua nhìn Kiều Nhã Nguyễn, “Cái duy nhất có thể tìm được chỉ có camera ngoài hành lang. Nhưng sư phụ nói, camera đều bị xóa hết rồi, chắc tao phải đi tìm anh Sở thôi.”
“Thế thì đi đi.”
“Nhưng tao đã nói để để tao tự giải quyết mất rồi.” Thủy An Lạc thở dài. Cô vốn không muốn làm phiền anh chút nào hết, nhưng lần này xem ra phải đi thật rồi.
Kiều Nhã Nguyễn đưa Thủy An Lạc về nhưng không lên nhà, cô phải về bên phía ba mẹ.
Thế là một mình Thủy An Lạc xách nửa chỗ đồ ăn vặt lên, mệt như chó.
Tiểu Bảo Bối đang bò trên lưng Hắc Long chơi, thấy mẹ về lập tức cười tươi rói trượt xuống, vươn tay nắm lấy chân mẹ, “Ma ma~”
Thủy An Lạc cúi xuống bế nhóc lên, Hắc Long đứng dậy vẫn vẫy đuôi mình, có vẻ như đang mừng Thủy An Lạc về nhà.
Mới đầu Thủy An Lạc vẫn sợ Hắc Long, có điều Hắc Long tuy to xác nhưng tính tình lại rất hiền lành. Sở Ninh Dực nói, nó đã gầm rú cả một đời rồi, nên giờ là lúc nghỉ ngơi thôi.
Thủy An Lạc khẽ xoa đầu Hắc Long, đây là người chiến hữu từng vào sinh ra tử với anh Sở nhà cô.
“Thiếu phu nhân, cô về rồi đấy à? Cô Cố có tới, nhưng thấy cô không ở nhà nên lại đi rồi. Có vẻ như tối nay sẽ lại tới nữa đấy.” Thím Vu nói với Thủy An Lạc.
Cô Cố?
Cố Thanh Trần à?
“Cô ấy có nói gì không ạ?”
Thím Vu lắc đầu, khẽ nói: “Trông có vẻ giận dữ lắm.”