Má!
Cái thế giới này sao nhỏ bé quá vậy!
Tại sao gặp ai không gặp lại gặp đúng người đàn ông kia chứ?
Có lạnh lùng băng giá thì cũng thôi đi, không ngờ lại còn là một người đàn ông không biết chịu trách nhiệm. Quả nhiên những tên đàn ông có phẩm chất tốt đều bị loại não tàn như Thủy An Lạc chiếm hết rồi.
Lúc Thủy An Lạc quay về thì thấy Kiều Nhã Nguyễn đang ôm máy tính cùng đồng đội chém giết.
“Nhóc mập kia thế nào rồi?” Kiều Nhã Nguyễn vừa chơi vừa lên tiếng hỏi.
Thủy An Lạc lấy nước, vừa uống vừa lên tiếng trả lời: “Tình hình khá tốt, chỉ là không biết phía Sở tổng bên kia có thể kéo dài được mấy ngày. Tao chỉ sợ ba mẹ nó mà về thì thôi xong đời!”
“Gặp cái kiểu bệnh nhân thế này cũng chỉ có mày mới ngu như vậy, người bình thường thì vứt bỏ từ lâu rồi. Ai mà nghĩ tới chuyện đem ba mẹ nó kéo đi chỗ khác chứ!” Kiều Nhã Nguyễn bật cười thành tiếng.
Thủy An Lạc uống nước xong thở dài một tiếng, lời thế này đàn anh cũng từng nói rồi, nhưng mà lý do cô không từ bỏ không chỉ vì để giành được sự đồng ý của Kiều Tuệ Hòa, mà còn là vì nếu không cố gắng mà đã từ bỏ thì đâu khác nào không tôn trọng sinh mệnh chứ.
“Buổi trưa đi đâu ăn cơm?” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhìn cái người đang chơi trò chơi điên cuồng kia.
“Mày qua quán ăn đối diện mua phở xào đi, đừng làm phiền ai gia chơi game!” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa ghét bỏ xua tay để cô bạn thân mau đi.
Thủy An Lạc bị ruồng bỏ nhưng vẫn cầm balo lên: “Mày chơi đến điên luôn đi, có cho hạt tiêu không?”
“Có, cho cái loại siêu cay ý!” Kiều Nhã Nguyễn nói xong thì Thủy An Lạc đã đi ra ngoài.
Đối diện bệnh viện có không ít quán ăn nhỏ, mà quán ăn này quả thật không tệ cho nên lúc Thủy An Lạc đến thì trước mặt đã có mười mấy người đang xếp hàng, Thủy An Lạc cũng chỉ có thể qua đó xếp hàng cùng.
Có điều lúc Thủy An Lạc xếp hàng thì lại thấy được người họa sĩ kỳ quặc hồi nãy đang ngồi ăn bánh bao trên bồn hoa cách đó không xa.
“Là ông ta à?” Thủy An Lạc tò mò nghĩ, ánh mắt vẫn không rời khỏi người nọ, cho đến khi xếp hàng đến lượt mình thì Thủy An Lạc đổi lời từ mua hai suất thành ba suất.
Thủy An Lạc mua xong phở xào liền xách qua.
Cánh tay bị thương của người họa sĩ đó hơi rũ xuống, tay không bị thương thì cầm một cái bánh bao chậm rãi ăn.
Thật ra thì trông ông ta thật sự rất nhàn nhã.
Thủy An Lạc đứng trước mặt người đó, đợi lúc người ta ngẩng đầu lên thì cô bèn đưa hộp phở xào nguyên vị trong tay mình tới trước mặt người ta: “Mời ông ăn đó!”
Người họa sĩ kia hơi sững sờ, trong mắt lộ rõ vẻ khó hiểu.
Thủy An Lạc đặt hộp phở xào xuống bồn hoa, sau đó hơi nghiêng đầu rồi mới nói: “Ăn no bụng thì mới có sức để vẽ tranh chứ?”
Người họa sĩ hơi cong môi: “Cô gái nhỏ, tên cô là gì thế?”
“Tôi tên là Người Tốt!” Thủy An Lạc cười cong cong khóe mắt mắt trả lời, sau đó thì xoay người quay trở về bệnh viện.
Cánh tay cầm bánh bao của người họa sĩ kia hơi dừng lại một chút, trong đôi mắt thâm thúy dần dần hiện ra một vài hình ảnh.
[Trên cây cầu bắc ngang qua sông, một cô gái đang đứng trên đó nhìn ánh chiều tàn phía xa xa, đằng sau cô gái là một cậu bé đang di chuyển thoăn thoát cái bút vẽ cho cô gái ấy một bức họa.
Cuối cùng khi cô gái ấy quay đầu lại thì thấy bộ dạng cô chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, mái tóc dài tung bay trong gió, hàng chân mày lá liễu với đôi mắt lưu ly xinh đẹp, còn có một chiếc miệng anh đào nhỏ nhắm xinh đẹp lại mọng nước.
“Cậu đang vẽ tôi đấy à?” Cô gái kia nói xong liền chạy tới. Cô vòng qua nhìn bản vẽ có một cái bóng mơ hồ xuất hiện trên nền giấy, còn có bầu trời ngả về chiều ở phía xa xa: “Cậu giỏi thật đấy!” Cô gái kia khẽ kêu lên.
Cậu trai kia có chút ngượng ngùng mà thò tay gãi gãi đầu.
“A, cậu chính là kiểu người ở ven đường vẽ cho người ta vài bức tranh, sau đó lại kiếm tiền lộ phí để đi ngao du khắp nơi đúng không? Tôi hâm mộ nhất những người như vậy đấy!” Cô gái kia thật sự hưng phấn nói.
Cậu trai nọ không trả lời, cậu ta chỉ cảm thấy cô gái này thật xinh đẹp.
Cô gái ấy cúi đầu xuống rồi rút trong túi xách của mình lấy năm trăm tệ ra: “Cho cậu đấy, đây là tiền công cậu vẽ tôi!”
“Không cần đâu...”
Cô gái nọ lại cười: “Cho cậu làm lộ phí đi đường đó, tôi là người tốt đó nha!” Cô gái cười thật tươi rồi cầm bản vẽ chạy đi.]
Người họa sĩ nọ cúi đầu nhìn hộp đồ ăn đặt trên bồn hoa, trái tim đau đớn như bị xé nát: “An Tâm!” Một tiếng nỉ non nhẹ nhàng thoát ra từ cái miệng ẩn trong bộ râu rậm rạp của ông ta, mang theo cảm giác đau xót khôn nguôi.