Kiều Nhã Nguyễn chậc một tiếng: “Cái này thì ai gia không giúp được cưng rồi!”
Thủy An Lạc rửa tay xong đi qua một bên vừa lay tay vừa cẩn thận dò hỏi: “Lão Phật Gia, tại sao mày lại chán ghét bệnh về tim như thế?”
Nhiều năm trôi qua rồi, tại sao cô ấy lại vẫn không chịu buông tha cho chính mình chứ?
Động tác ngậm kẹo cây của Kiều Nhã Nguyễn hơi ngừng lại một chút, trước mặt lại lóe lên cảnh tượng năm xưa.
Thủy An Lạc nhìn sắc mặt Kiều Nhã Nguyễn thay đổi như vậy trong lòng lại cảm thấy nặng nề.
“Không có gì, chỉ là tao không thích thôi!” Kiều Nhã Nguyễn tỉnh táo lại rồi dùng cái vẻ sao cũng được mà nói.
Rõ ràng lý do không phải là không thích, mà là đến bây giờ vẫn không dám đối mặt.
Bởi vì nguyên nhân cái chết của chị Kỳ Nhu chính là bị đâm xuyên qua tim.
Thủy An Lạc muốn nói gì đó, nhưng cô chợt phát hiện bản thân cô chỉ là một người ngoài cuộc, dẫu có nói gì cũng chỉ phí công vô ích.
“Vậy tao đi trước xem tình hình nhóc mập thế nào đây, buổi trưa cùng ra ngoài ăn cơm nhé!”
“Đi đi, đi đi!” Kiều Nhã Nguyễn dứt lời liền dứt khoát ngồi trước máy tính của Thủy An Lạc bắt đầu nghịch máy tính.
Thủy An Lạc ôm tập bệnh án đi tới cửa lại quay đầu nhìn người đang ngồi chơi máy tính. Rốt cuộc thì đến bao giờ Kiều Nhã Nguyễn mới chịu thật sự buông tha cho bản thân mình, không để chuyện của chị Kỳ Nhu chèn ép nữa đây?
Thủy An Lạc rời đi, nụ cười trên mặt của Kiều Nhã Nguyễn từ từ thu lại, sau đó cô nhìn hình ảnh trò chơi trên màn hình máy tính mà ngẩn người.
Bệnh tim sao, có chút ký ức bắt đầu từ từ gợi lại trong đầu cô.
“Kiều Nhã Nguyễn, em có biết là bây giờ đa số các loại bệnh đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp đến tim không! Em cứ thế bỏ trống toàn bộ câu hỏi liên quan đến tim mạch là muốn làm gì đây?” Thầy chủ nhiệm tức giận nhìn cô sinh viên xuất sắc đang đứng trước mặt mình.
Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, rồi hời hợt nói: “Bệnh tim là chết!”
“Có bệnh gì mà không chết hả, em nói như thế thì em còn làm bác sĩ làm cái gì?” Thầy chủ nhiệm càng cảm thấy tức giận hơn: “Kiều Nhã Nguyễn, có phải em có chuyện gì khó nói không, nếu em có thể nói ra thì chắc thầy Hứa có thể giúp em...”
“Không có ạ, chỉ là em không thích thôi!” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn thẳng vào thầy chủ nhiệm.
“Em, em, em làm tôi tức chết mất! Thành tích của em có tốt như nào đi chăng nữa cũng không có cách nào trở thành một bác sĩ tốt được em biết không hả?” Thầy chủ nhiệm lớn tiếng trách mắng.
Không có cách nào trở thành một bác sĩ tốt?
Ký ức đi kèm với tiếng rống giận của thầy chủ nhiệm mà dừng lại, Kiều Nhã Nguyễn ôm đầu gối của mình mà ngẩn người, có lẽ là vậy đi, các môn học khác cô có cố gắng như thế nào chăng nữa, nhưng nếu không thể liên hệ với mảng tim mạch thì Kiều Nhã Nguyễn vẫn chẳng thể nào trở thành một bác sĩ giỏi.
Nhưng mà trái tim.
Lại chính là một cửa ải biết bao năm nay Kiều Nhã Nguyễn không thể vượt qua được.
Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt hai chân của mình rồi chôn đầu vào giữa chân, cả người có chút run rẩy.
“Hôm nay em dám bỏ đứa con này thì giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!” Tiếng nói tức giận của một người đàn ông từ ngoài hành lang vọng vào trong phòng.
Kiều Nhã Nguyễn khẽ ngẩng đầu lên, cái tình huống phim máu chó cũ rích như thế ai còn dùng?
Cô nghĩ nghĩ một hồi rồi thu lại vẻ bi thương trên mặt, sau đó hóng hớt đi ra ngoài.
“Đứa bé ở trong bụng em, có giữ hay không giữ chẳng liên quan gì đến anh hết!” Người phụ nữ kia không hề yếu thế mà rống lại.
Kiều Nhã Nguyễn bĩu môi, vừa mới ra khỏi cửa đã thấy hai thân hình đứng ở hành lang cách đó không xa. Rất nhanh, người phụ nữ kia nói xong liền rời đi. Gã đàn ông đứng quay lưng về phía Kiều Nhã Nguyễn nên cô không thấy được mặt anh ta, có điều cô rất tò mò không biết anh chàng này có đuổi theo hay không.
Người đàn ông đó không đuổi theo, mà chỉ một mực đứng đó.
“Này, anh không đuổi theo à, không đuổi thì con của anh cũng...” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói hết câu thì thấy người đàn ông kia quay đầu lại lộ ra ánh mắt âm trầm. Cô lập tức tự giác kéo khóa miệng của mình rồi xoay lưng quay về phòng làm việc.