Thủy An Lạc bật cười ha hả, “Không phải anh xem nhẹ tôi đâu, là các người đã khiến tôi nhìn rõ được điều này, khi một người đã coi thường mày, thì kể cả mày có lấy lòng, nịnh nọt người đó đến thế nào, trong mắt người đó cũng chỉ như một trò cười. Còn tôi thì lại không muốn làm cái trò cười này nữa mà thôi.” Thủy An Lạc gằn từng câu từng chữ nói.
Ánh mắt của Bạch Dạ Hàn trở nên sâu xa hơn.
Thủy An Lạc lại tiếp tục, “Nếu như thật sự là vì anh thích Sở Ninh Dực nên mới đối chọi với tôi, thì kể cả đến cuối cùng thua dưới tay anh tôi cũng cam tâm tình nguyện, vì dù sao thì cấu tạo nam nữ cũng không giống nhau mà. Nhưng nếu tôi thua dưới tay Viên Giai Di thì tôi sẽ cảm thấy bản thân mình thất bại lắm. Còn thua anh thì tôi nghĩ tôi cũng chẳng có gì đáng gọi là thất bại cả.”
Thủy An Lạc càng nói, sắc mặt của Bạch Dạ Hàn càng trở nên khó coi hơn.
“Được rồi, tôi phải đi nói chuyện với bạn nhỏ trong phòng đây. Hai người cùng thích Sở Ninh Dực thì có thể từ từ thương lượng xem làm thể nào để xử lý được tôi đi, sau đó lại phải nghĩ cách để xử lý cả đối phương nữa nhé, vì dù sao thì Sở Ninh Dực cũng không thích chơi... 3P đâu.”
Nói rồi, Thủy An Lạc nghênh ngang quay người đi thẳng vào phòng bệnh.
Bạch Dạ Hàn nhìn theo bóng lưng của Thủy An Lạc. Anh ta thật sự không ngờ mình lại bị một con nhóc lúc nào cũng khúm núm dạ vâng chế nhạo như vậy.
Sau khi vào phòng, Thủy An Lạc đóng sầm cửa lại luôn.
“Mập, kiểm tra sức khỏe nào.” Thủy An Lạc gọi lớn, không có đôi vợ chồng nhà kia ở đây, cuối cùng cô cũng có thể cứng rắn xử lý thằng nhóc này được rồi.
“Cô dám gọi tôi là mập à.” Vết thương trước ngực của nhóc mập kia vẫn chưa lành, nhưng cứ động một cái thì thằng bé vẫn lên cơn lên như thường.
Thủy An Lạc đặt tập bệnh án trong tay xuống, vươn tay đè lên cơ thể mập mạp của cậu nhóc, mở lời đe dọa, “Bớt gây chuyện với chị đi, ba mẹ em không ở đây, không có ai chống lưng được cho em đâu.”
Nhóc mập nhìn ngó xung quanh, quả nhiên không thấy ba mẹ đâu thật, thế là nó liền khóc toáng lên, động đến vết thương.
Thủy An Lạc nhìn thằng nhóc khóc ngày càng ghê kia liền kiểm tra vết thương của nó, may mà chưa rách toác ra, “Đừng khóc nữa, chị nói thật đấy, càng khóc sẽ càng đau hơn thôi.”
“Cô là đồ bác sĩ xấu xa.” Nhóc mập gào lên.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ nhìn thằng bé, “Mập này, chuyện hôm đầu tiên em vu oan cho chị, chị còn chưa tính sổ với em đâu đấy?”
Chắc có lẽ vì không có ba mẹ ở đây, nên thằng bé cũng không dám khóc lóc om sòm lên nữa, có điều chốc chốc hết mắng Thủy An Lạc là bác sĩ xấu xa thì lại bảo cô là đồ phù thủy.
Thủy An Lạc cũng không để bụng chuyện này. Sau khi tiêm thuốc giảm đau cho thằng bé xong, cô ngồi xuống cạnh giường định nói chuyện tử tế với nhóc. Thật ra thì nhóc mập này cũng không phải là một đứa trẻ hư, chủ yếu là vì được ba mẹ chiều nên mới thành ra như vậy thôi.
Sau khi Thủy An Lạc và nhóc mập nói chuyện với nhau xong, cô cảm thấy rất hài lòng, vì nhóc mập chịu phối hợp hơn cô nghĩ. Lúc đang kéo rèm ra cho nhóc mập, Thủy An Lạc ngó ra khuôn viên bệnh viện lại thấy có hai người hình nhưng đang tranh cãi với nhau dưới đó.
“Đàn anh? Viện trưởng Kiều?” Thủy An Lạc hơi mím môi. Cô thấy Viện trưởng Kiều ngồi đó, còn người đang không khống chế được tính khí của mình chính là đàn anh. Thủy An Lạc thắc mắc, kéo rèm lên rồi cô mới quay lại nói với nhóc mập, “Em ngủ một giấc đi, lát nữa chị lại tới xem em nhé.”
“Bà cô xấu xa, đi mau đi.” Nhóc mập kiêu căng nói, nhưng mắt thì vẫn cứ liếc về phía cô.
Thủy An Lạc làm bộ muốn đập nhóc, thằng bé liền nhắm mắt lại.
Ra khỏi phòng bệnh, cô ôm một bụng tò mò ra phía sau khuôn viên.
Vì cô thấy tâm trạng của Viện trưởng Kiều không tốt. Đúng, vì cô lo lắng cho Viện trưởng cho nên mới đi thôi.