Cũng chẳng phải tiện miệng mà Thủy An Lạc mới nói tới chuyện cầu hôn như vậy. Có người nói, càng thích một người thì sẽ càng muốn được trải nghiệm tất cả những điều mà cặp tình nhân nào cũng có.
Lần đầu tiên kết hôn, mẹ hỏi cô: Có thích không?
Cô gật đầu, thế là cô được gả cho Sở Ninh Dực.
Mà trước khi kết hôn, câu nói duy nhất mà người đàn ông này nói với cô chính là: Em chính là Thủy An Lạc à?
Việc chuẩn bị hôn lễ, thử váy cưới, viết thiệp mời đều là do người khác làm, cô chỉ như một đứa ngốc đứng nhìn, còn anh lại chẳng hề xuất hiện.
Thủy An Lạc nhìn mình trong gương, giờ nghĩ lại, khi ấy cô ngốc thật, không ngờ còn háo hức trông ngóng việc tiến hành hôn lễ, còn anh lại chỉ nói với cô rằng... anh bận.
Không phải là bận, mà là không bận tâm đến.
Thế nên dù lần này anh đã dốc hết sức vào chuyện tình cảm của hai người rồi, nhưng cô vẫn muốn bù đắp lại tất cả những gì đã khiếm khuyết khi xưa.
Sau khi Sở Ninh Dực quay lại phòng ngủ của mình, anh cố gắng nhớ lại lần kết hôn đầu tiên của hai người, lại phát hiện ra một người có trí nhớ tốt như anh cư nhiên lại chẳng nhớ được điều gì cả.
Anh cũng không hề bỏ sót ánh mắt hụt hẫng ban nãy của cô, mà những điều anh không hề nhớ được ra kia thật ra cũng chính là những thứ mà anh không hề để tâm tới.
Cô là một cô gái nhạy cảm, sao có thể không cảm nhận ra được?
Nhưng việc cầu hôn?
Sở Ninh Dực cúi xuống nhìn con trai, nếu như đã cầu hôn thì anh phải lên kế hoạch tổ chức một buổi cầu hôn khó quên nhất cả đời này của cô mới được.
Anh muốn bù đắp lại cả lần đầu tiên cho cô nữa.
***
Sáng hôm sau, Thủy An Lạc dậy từ rất sớm, lúc tới bệnh viện thì quả nhiên cặp vợ chồng nhà kia không còn ở đó nữa.
Sở tổng ra tay thì đúng là hiệu quả, công việc chất lượng hơn thật.
Có điều, Thủy An Lạc cảm thấy hôm nay cô ra ngoài đúng là không xem lịch, vì chưa kịp bước vào phòng nhóc mập thì đã lại trông thấy Viên Giai Di. Lần này người ta xuất hiện còn có đôi có cặp nữa.
“Bác sĩ Thủy yêu nghề thật đấy.” Viên Giai Di cười ha hả nói.
“Đâu thể bằng được cô Viên, yêu nghề đến mức đi gãy cả chân, tiếc là dù đã gãy chân rồi nhưng cũng chỉ giữ được ai kia mỗi nửa tháng.” Thủy An Lạc thong thả nói. Cô cũng chẳng thèm quan tâm đến Bạch Dạ Hàn đang lạnh lùng nhìn mình.
“Nhưng, nửa tháng đó, người anh ấy ở bên chẳng phải vẫn là tôi đấy sao?” Viên Giai Di đắc ý đáp trả.
Thủy An Lạc gấp tập bệnh án đang cầm trên tay lại, cúi xuống nhìn Viên Giai Di đang ngồi trên xe lăn, “Ở bên cô nửa tháng thì sao? Người ở bên anh ấy nửa đời còn lại là tôi đây này.” Thủy An Lạc cười tít mắt, “Ngay cả khi anh ấy còn chưa thích tôi mà cô cũng không có cách nào khiến anh ấy hồi tâm chuyển ý được, chẳng lẽ cô không cảm thấy như vậy rất thảm thương sao?”
“Miệng lưỡi cô Thủy đây lúc nào cũng sắc bén thế này à?” Bạch Dạ Hàn bỗng lên tiếng nói đỡ cho Viên Giai Di.
Thủy An Lạc siết chặt tập bệnh án trong tay lại. Trước đây cô từng nghĩ Bạch Dạ Hàn là anh em của Sở Ninh Dực, cho nên cô cũng muốn được anh ta thừa nhận. Nhưng giờ nghĩ lại, quả nhiên cô đã quá ngốc nghếch rồi.
“Cũng không được tính là miệng lưỡi sắc bén gì đâu, có điều không biết tại sao anh Bạch đây lại làm thế này nhỉ. Người ta thường nói thà hủy cả ngôi chùa cũng không phá vỡ một cuộc hôn nhân, chẳng lẽ anh Bạch đây không muốn người anh em của mình được hạnh phúc đến thế sao?” Thủy An Lạc bật cười. Cô từng sợ Bạch Dạ Hàn, nhưng giờ thì việc đó hoàn toàn không cần thiết nữa rồi.
Bạch Dạ Hàn không ngờ mình lại bị phản bác như vậy, Thủy An Lạc như thế này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta.
“Hạnh phúc? Cô nghĩ cô là niềm hạnh phúc của cậu ấy sao?”
“Tôi không phải, chẳng lẽ anh Bạch đây nghĩ là anh chắc?” Thủy An Lạc cười khẩy.
“Cô!” Bạch Dạ Hàn nhíu chặt hai hàng lông mày.
Thủy An Lạc ôm lấy tập bệnh án của mình, nhìn vị luật sư vừa bị mình chọc tức phát điên lên kia, tâm trạng bỗng như được nâng lên một tầng cao mới. Cô lạnh lùng nhìn Bạch Dạ Hàn nói, “Sao nào, hay là bị tôi nói đúng rồi?”
“Thật đúng là không ngờ, trước đây tôi đã quá xem nhẹ cô rồi.” Bạch Dạ Hàn ngày càng cảm thấy phản cảm với cô gái này hơn.