Sở Ninh Dực đi tới ven đường, chú Sở nhanh chóng mở cửa xe ra cho anh.
Sở Ninh Dực quay đầu nhìn Mặc Lộ Túc vẫn đứng im ở đó.
"Còn nữa, nếu thật sự thích cô ấy thì hãy học cách tránh xa cô ấy ra, đừng có gây bất cứ phiền phức gì cho cô ấy nữa!" Sở Ninh Dực nói xong liền khom người bước lên xe.
Sợ dây cung cuối cùng của Mặc Lộ Túc cũng đứt phựt. Anh căm hận nện một cú đấm xuống lan can, bàn tay anh truyền tới cảm giác đau đớn nhưng nỗi đau ấy nào có thể sánh bằng nỗi đau trong tim.
Tình yêu của anh gây ra rắc rối cho cô, mà những rắc rối đó lại hoàn toàn đẩy cô tới gần Sở Ninh Dực.
Thật là đáng châm chọc làm sao, hóa ra chính anh là người đã đẩy cô đến bên Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực lên xe, bảo chú Sở quay lại bệnh viện, rồi mới chỉnh lại quần áo của mình.
"Thiếu gia, chuyện này không cần phải nói lại với lão phu nhân sao?" Chú Sở lo lắng nói.
Sở Ninh Dực chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nhìn bóng người càng ngày càng xa dần qua kính chiếu hậu, trong đôi mắt ánh lên một sự sâu xa.
"Chú Sở, từng người của Sở gia vì muốn bảo vệ Mặc Lộ Túc nên mới dung túng cho Mặc gia như vậy, nhưng giờ cũng đến lúc phản kháng lại rồi." Sở Ninh Dực nhàn nhạt nói, người kia đã hoàn toàn biến mất không còn thấy qua gương chiếu hậu nữa: "Cái chết của cô thật sự có liên quan tới bà nội, đây là chuyện mà không ai có thể chối cãi được."
"Thật ra thì Tam tiểu thư..." Chú Sở còn muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng đành im lặng.
Chiếc xe lao đi như bay, hoàn toàn biến mất khỏi màn đêm đen.
Quá nửa đêm Thủy An Lạc bị đau quá nên tỉnh lại, vừa giơ tay lên cô liền đụng trúng Kiều Nhã Nguyễn, khiến cô bạn bừng tỉnh, "Sao thế?"
"Vết thương đau quá." Thủy An Lạc cắn gối run rẩy lên tiếng trả lời, chắc tại đau quá không chịu được nên khóc, thuốc giảm đau đã hết tác dụng mất rồi.
"Chờ một chút, tao đi lấy thuốc giảm đau cho." Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng chạy xuống giường rồi lao thẳng ra ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn vừa mới đi ra ngoài thì Sở Ninh Dực đang ngồi xem tài liệu ở cửa liền đứng dậy. Lúc về anh thấy hai cô đang ngủ nên cũng không vào nữa, ngồi luôn ngoài này chuẩn bị cho việc đầu tư cho Viễn Tường ngày mai.
"Sao thế?"
Kiều Nhã Nguyễn không kịp trả lời mà chạy thẳng tới phòng trực lấy thuốc.
Sở Ninh Dực liền bỏ tài liệu trong tay xuống rồi sải bước đi vào, vừa mới đặt chân vào cửa đã nghe thấy tiếng khóc bị đè nén lại của Thủy An Lạc. Anh bước tới mép giường rồi đưa tay bế cô lên: "Sao thế?"
Thủy An Lạc ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn lem nhem toàn vệt nước mắt: "Đau."
Mặt Thủy An Lạc đẫm nước mắt, còn trên trán thì là mồ hôi toát ra do cơn đau.
Sở Ninh Dực đau lòng nhìn cô rồi ôm chặt cô vào lòng, chỉ hận không thể chịu đau thay cô.
Kiều Nhã Nguyễn nhanh chóng quay lại. Cô quyết định tiêm cho Thủy An Lạc luôn vì như vậy thì thuốc sẽ có tác dụng nhanh hơn là tiêm vào bình truyền dịch.
Kiều Nhã Nguyễn rút toàn bộ chất lỏng trong chai thuốc vào kim tiêm, sau đó chuẩn bị tiêm xuống.
Thủy An Lạc sợ đau nên ôm tay lại.
"Đừng có làm trò nữa, mau lên, đầu không đau nữa chứ gì." Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng.
Sở Ninh Dực kéo cánh tay của Thủy An Lạc chìa ra, ý bảo Kiều Nhã Nguyễn mau tiêm đi.
Một tay còn lại của Thủy An Lạc ôm lấy cánh tay của anh, hai mắt của cô nhắm chặt cố chịu hai cơn đau, trong lòng không khỏi mắng chửi Lan Hinh một chập, nếu không phải tại cô ta thì cô còn lâu mới phải chịu cái cảnh này nhé.
Không đúng, là Viên Giai Di!
Đều tại Viên Giai Di hết.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc sau khi tiêm xong vẫn chưa chịu dừng liền khinh bỉ nói: "Lúc Sở tổng không ở đây tao đâu thấy mày lắm chuyện thế này."
Thủy An Lạc ngoảnh lại dùng cặp mắt thỏ con hung hăng trừng Kiều Nhã Nguyễn một cái, bà đây đau thật nên mới khóc đấy nhé? Mày cứ thử đập lủng đầu đi xem có cảm giác thế nào?
Một tay Sở Ninh Dực đè lại chỗ tiêm, một tay còn lại thì nhẹ nhàng vỗ sau lưng Thủy An Lạc để trấn an tâm trạng đang sắp nổi đóa lên của cô. Anh thích cô gái nhà mình làm nũng trước mặt anh thế này đấy.