Thủy An Lạc về đến bệnh viện liền bảo Kiều Nhã Nguyễn về trước, nếu không ký túc xá sẽ đóng cửa mất.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống mép giường, lấy một quả táo, lau qua qua một chút rồi ngoạm luôn một miếng: "Giờ tao có về đến trường thì cũng đóng cửa mất rồi con dở này. Phong mày là phòng VIP chắc không thiếu chỗ cho tao ở lại đâu nhỉ?"
Thủy An Lạc lườm cô nàng một cái, còn cái đứa khốn khổ là cô thì chỉ có thể nằm bò ra để ngủ.
"Này, mày với tên điên kia thế nào rồi?" Thủy An Lạc nằm sấp trên giường nhìn ai kia gặm xong quả táo rồi bỏ đi rửa tay.
"Tao với anh ta thì có quan hệ gì chứ. Tao chỉ mong sao con người này chưa từng xuất hiện trong cuộc đời tao mà thôi!" Kiều Nhã Nguyễn nói, rửa tay xong cô ra hiệu cho Thủy An Lạc nằm xích qua một bên, sau đó liền nằm xuống bên cạnh: "Hay tao kiếm cho mày ít thuốc giảm đau nhé?"
"Không cần đâu, cũng đỡ đau rồi, lúc chiều vừa mới tiêm xong." Thủy An Lạc vẫn nằm như cũ, cô chống tay dưới cằm nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang khép mắt nằm bên cạnh: "Thật sự không có gì hả?"
"Không có cửa đâu, sao hôm nay mày lắm chuyện thế hả, ngủ đi!" Kiều Nhã Nguyễn hừ một tiếng rồi dứt khoát nhắm mắt đi ngủ.
Thủy An Lạc lại nằm bò ra, đầu gối lên hai cánh tay, cô không nhịn được mà thở dài một tiếng trong lòng, trông bộ dạng thế này thì đúng là không có cửa gì thật rồi.
***
Mặt sông tĩnh lặng phản chiếu dáng người cao thon của Mặc Lộ Túc.
Sở Ninh Dực lững thững đi tới bên cạnh anh, hai tay vòng sau lưng mình. Anh nhìn bóng trăng sáng chiếu rọi vào mặt nước kia.
"Lần nào anh cũng khiến tôi phải nhìn anh với con mắt khác." Mặc Lộ Túc giễu cợt nói: "Trên đời này, liệu có chuyện gì mà anh không thể lợi dụng hay không?" Ý của Mặc Lộ Túc là việc Sở Ninh Dực lợi dụng chuyện của Lan Hinh để giải quyết luôn vấn đề tài chính của Viễn Tường.
"Tôi không cho rằng tôi làm như vậy là sai. Đây chỉ giá trị thặng dư mà thôi." Sở Ninh Dực từ tốn trả lời.
Hai cánh tay buông bên người của Mặc Lộ Túc buông ra rồi siết lại mấy lần rồi mới quay ra nhìn Sở Ninh Dực. Thực ra vì người nhà anh không cho phép nên anh cũng không chú ý nhiều tới Sở Ninh Dực. Aanh chỉ biết ông anh họ này của mình làm việc rất nhanh - ác - chuẩn xác và không nể nang ai hết, có thể nói đây là lần đầu tiên anh có thấy rõ được một việc mà người anh họ này của mình làm.
"Người của Sở gia đều làm mấy chuyện như vậy sao? Cũng giống như bà ấy?" Mặc Lộ Túc nghiến răng nghiến lợi gằn tững chữ nói.
Sở Ninh Dực thu lại ánh mắt của mình rồi nhìn thẳng vào anh ta: "Định đối mặt rồi sao?"
Cả người Mặc Lộ Túc cứng đơ như dây cung được kéo căng hết cỡ bất cứ khi nào cũng có thể đứt, anh không lên tiếng.
Sở Ninh Dực cúi đầu rút một tấm danh thiếp của mình ra đưa cho anh, nghĩ một hồi anh lại viết một dãy số và địa chỉ lên đó, sau đó cất bút đi đưa cho Mặc Lộ Túc: "Người này có thể cho anh đáp án mà anh mong muốn, còn việc tin hay không thì tùy anh."
Mặc Lộ Túc chỉ cúi đầu nhìn, mãi vẫn không nhận lấy.
Sở Ninh Dực cũng không rút tay của mình lại.
Bầu không khí lúc này giống như hai bên đang giằng co với nhau.
"Anh không định nói cho Lạc Lạc biết chuyện của ba cô ấy sao." Mặc Lộ Túc đột nhiên lên tiếng hỏi.
Sắc mặt của Sở Ninh Dực bỗng lạnh đi vài phần. Anh đặt tấm thẻ trong tay xuống lan can trước mặt rồi ngẩng đầu cười nhạo một tiếng: "Đây là chuyện của tôi. Mặc Lộ Túc, tôi không thích người khác uy hiếp hay tính toán gì với mình, bởi vì đây không phải là một sự lựa chọn sáng suốt! Còn lý do tại sao tôi vẫn còn dung túng anh thế này chắc anh cũng tự biết rồi đấy!" Sở Ninh Dực lạnh lùng nói, rồi anh lại nhìn Mặc Lộ Túc: "Vậy nên lần này cũng sẽ là lần cuối cùng."
Nói rồi Sở Ninh Dực quay người đi thẳng luôn.
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn tấm danh thiếp đặt trên lan can, bàn tay buông thõng bên người giờ lại siết chặt. Dường như anh đang cưỡng ép chính mình không được cầm lấy nó, vì anh không biết mình có thể chấp nhận được đáp án đó hay không nữa.