“Này, anh đang làm gì thế?” Sở Lạc Nhất mở to mắt nhìn anh.
Cố Tỉ Thành đi vào, dùng chân đóng sầm cửa lại.
m thanh có chút vội vã khó chờ nổi.
Lúc Kiều Vị Nhã từ trong phòng đi ra, vừa hay nhìn thấy cánh cửa phòng làm việc bị đóng lại.
Hai người này vội vã đến thế cơ à, trong nhà còn có người ngoài là cô nữa mà.
Trong nháy mắt, Kiều Vi Nhã đánh mất suy nghĩ đi uống nước, bởi vì muốn đến phòng bếp phải đi qua phòng làm việc.
Mà trong phòng làm việc lúc này đang ở trong trạng thái không được hài hòa lắm.
Cho nên, cố nên cố mà chịu đi thì hơn.
Trong phòng làm việc chỉ có một cái bàn, một cái ghế, đến một chiếc giường nhỏ cũng không có.
Sở Lạc Nhất tức giận nhìn người đàn ông trên người mình, cắn mạnh lên bả vai anh.
Cố Tỉ Thành lại dịu dàng cười, đặt cô lên bàn, bên dưới còn lấy khăn mặt lót cho cô, “Cái này không thể trách anh được, làm sao mà anh biết Kiều Vị Nhã đến chứ.” Cố Tỉ Thành nói, còn hôn lên môi có một cái nữa, an ủi tâm trạng của cô.
Sở Lạc Nhất: “...”
Không biết có phải Cố Tỉ Thành thực sự đã nghẹn đến kinh khủng hay không, dù sao người chịu khổ cũng là Sở Lạc Nhất, cho nên có hoàn toàn không biết mình đi ra khỏi phòng làm việc vào lúc nào.
Càng không hề biết, mình ngất đi từ bao giờ.
Cố Tỉ Thành thỏa mãn rồi, hôm sau khi đối diện với một đám lính trẻ mặt mũi tiều tụy, tâm trạng tốt vô cùng.
Mà lúc Sở Lạc Nhất tỉnh lại đã là ba giờ chiều.
Tiểu Quỷ Quỷ đang chơi với mẹ nuôi, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn phòng ngủ xem mẹ đã dậy chưa. Nhóc thấy hơi lo cho mẹ, bởi vì chỉ có lúc nào không thoải mái, mẹ mới ngủ lâu như vậy.
Cho nên lúc nhìn thấy mẹ bước ra, Tiểu Quỷ Quỷ rất vui vẻ, vội vàng chạy tới, bàn tay nhỏ xíu ôm chặt lấy mẹ mình, “Mę, mę...”
Sở Lạc Nhất cựa cựa tay, vẫn còn hơi tê tê, cái tên chết tiệt kia.
“Con ăn cơm chưa?” Sở Lạc Nhất đứng dậy, ôm lấy thân hình bé bỏng của con trai.
“Ai da, còn biết rời giường cơ đấy, hôm qua kịch liệt thật.” Kiều Vi Nhã tựa ở cửa, chép miệng buông một cầu.
Sở Lạc Nhất: “....”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Lạc Nhất đỏ lên, hung hăng đáp lại: “Trẻ con đừng nói chuyện lung tung.
Kiều Vi Nhã xì một tiếng khinh bỉ, “Làm như người ta không hiểu ấy.”
“Nói như thể em hiểu biết lắm ấy.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, ôm cậu con trai còn đang lơ mơ đứng dậy, sau đó giao cậu nhóc cho Kiều Vi Nhã: “Chị đi tắm đấy.”
Kiều Vi Nhã ở một tiếng, đón lấy Tiểu Quỷ Quỷ, “Đi đi, chúng ta không nhìn mẹ con tắm nhỉ, đó là độc quyền của ba con rồi.”
Kiều Vi Nhã nói xong liền bị Sở Lạc Nhất đá cho một phát.
Sở Lạc Nhất xử lý xong. Kiều Vi Nhã muốn đi dạo xung quanh xem. Sở Lạc Nhất đương nhiên là phải đi theo, cho nên thuận tiện cũng thay đồ cho Tiểu Quỷ Quỷ, dẫn cậu nhóc cùng đi ra ngoài.
Nơi bọn họ ở là một ngọn núi, có điều giờ đang trong thời gian huấn luyện, bọn họ không thể đi lên cho nên chỉ có thể đến khu thắng cảnh chơi.
Kiều Vị Nhã đi xe của Cố Tỉ Thành, đưa Tiểu Quỷ Quỷ và Sở Lạc Nhất vào thành phố.
“Chị đi chơi ở đây bao giờ chưa?”
“Chưa, chị thấy chẳng khác gì thành phố A cả.” Sở Lạc Nhất nhìn con trai vừa ngồi xuống đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật rồi lại nhìn ra bên ngoài, “Nếu nói chỗ này còn có nơi nào đáng tham quan thì chính là sau núi, nhưng giờ không thể qua đó được, chị cũng chưa từng tới đó.”
Kiều Vị Nhã như có điều gì đó suy tư, gật đầu.
Chiếc xe dừng lại tại một bãi đỗ xe trong thành phố, Kiều Vi Nhã và Sở Lạc Nhất dẫn Tiểu Quỷ Quỷ đến khu phố nổi tiếng về đồ ăn vặt gần đó đi dạo, tiện đường còn có thể giải quyết bữa tối.