Kết quả chính là, cuộc so tài của hai người còn chưa kết thúc, đám lính mới đã chạy việt dã đến sau núi hết cả, cho nên bọn họ lại xám xịt quay lại.
“Với bọn họ mà nói, anh cứ đứng dậy một cái thì đó chính là chiếu thư ban chết đấy.” Sở Lạc Nhất chép miệng.
“Đó là tại mắt bọn họ mù, không quan sát rõ ràng.” Cố Tỉ Thành lạnh lùng mở miệng đáp, coi như đây là một hình phạt nghiêm khắc dành cho bọn họ, chẳng có gì sai cả.
Sở Lạc Nhất mặt đầy vạch đen, anh zai à, xa như vậy, ai mà nhìn thấy rõ được chứ?
Sau khi hai người quay lại, Sở Lạc Nhất đi tắm trước, gột sạch mồ hôi trên người, toàn thân sảng khoái hơn rất nhiều.
Cố Tỉ Thành tựa bên cửa nhìn cô, cười tít mắt nói: “Tắm chung đi.”
“Anh nên đi ra ngoài hóng gió tiếp đi.” Sở Lạc Nhất nói, đóng sầm cửa lại.
Cố Tỉ Thành cúi đầu cười, đi một vòng trong lúc Sở Lạc Nhất đang tắm.
Lúc này, Tiền Đình vẫn còn đang ngủ ngon lành trong ký túc xá, vào lúc mọi người tập hợp, cậu ta đã đi ra cửa sổ nhìn thoáng qua, không thấy Cố Tỉ Thành mà chỉ thấy một người phụ nữ, chỉ cần có người phụ nữ này thì có thể yên tâm đi ngủ được rồi.
Nhưng ai mà ngờ, đám người kia cứ thế mà đi, thật là đáng thương quá.
Cho nên mới nói, sức quan sát là rất quan trọng.
Cố Tỉ Thành vừa đẩy cửa ra, Tiền Đình đã tỉnh lại, lập tức đứng thẳng người.
“Chào thủ trưởng.”
“Ngủ thoải mái nhỉ.” Cố Tỉ Thành bước vào, vươn tay bật đèn lên.
Tiền Đình hơi nheo mắt, chờ đến khi thích ứng được với luồng ánh sáng mạnh này mới mở miệng nói: “Báo cáo thủ trưởng, sức quan sát cũng là một trong những hạng mục huấn luyện quan trọng của bộ đội đặc chủng.”
“Nhưng bộ đội đặc chủng còn có một hạng mục huấn luyện quan trọng hơn, đó là đoàn kết.” Cố Tỉ Thành nói, ngồi xuống trên giường của Tiền Đình.
Tiền Đình vẫn đứng thẳng người, “Báo cáo, tôi đã nhắc nhở bọn họ, nhưng bọn họ không tin tôi. Tôi nghĩ khi làm việc nhóm, ngoại trừ đoàn kết ra thì sự tin tưởng càng quan trọng hơn.”
Cố Tỉ Thành chống một tay lên giường, ngẩng đầu nhìn chàng trai vẫn đứng thẳng, “Quay phải, chạy bộ, đuổi theo đội.”
Tiền Đình hơi súng ra.
Cố Tỉ Thành đứng thẳng dậy, lướt qua cậu ta, “Sự tin tưởng cần phải được bồi đắp, một phương thức rất quan trọng để bồi đắp lòng tin, đó chính là khuất phục.”
Cố Tỉ Thành nói xong liền rời khỏi phòng.
Tiền Đình đứng đó một lúc liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cố Tỉ Thành đứng bên cạnh lan can ký túc xá, nhìn cậu thanh niên đang sửa soạn lại trang bị chuẩn bị đuổi theo đơn vị của mình, khóe môi hơi nhếch lên.
Những việc anh giao cho Tiền Đình là việc mà một người chỉ huy phải học, hy vọng Tiến Đình sẽ không để anh phải thất vọng.
Sở Lạc Nhất ở nhà tắm rửa xong bước ra ngoài đúng lúc Cố Tỉ Thành về.
“Ô, anh đi ra ngoài hóng mát đấy à?” Sở Lạc Nhất vừa lau tóc vừa hỏi.
Cố Tỉ Thành bước qua cầm lấy chiếc khăn lông trên tay cô, sau đó bắt đầu lau tóc cho cô.
“Ừ, đi ra ngoài hóng mát, anh nói em biết, hóng mát lâu dễ nghẹn hỏng, đến lúc đó người khác là em đấy.” Cố Tỉ Thành ngửi mùi hương sữa tắm trên người cô, trong nháy mắt tâm hồn có chút mơ tưởng hão huyền.
“Xí, anh đi làm gì rồi, tưởng em là kẻ ngốc à?” Sở Lạc Nhất không hề biết người đằng sau đang nghĩ cái gì.
Cố Tỉ Thành cười nhẹ, sau đó hơi cúi đầu, khẽ hôn lên bờ vai cô.
“Này...” Thân mình Sở Lạc Nhất không kìm được mà run lên một cái, ngay cả giọng nói cũng trở nên quyến rũ hơn mấy phần.
m thanh này khiến cho Cố Tỉ Thành trực tiếp tước vũ khí đầu hàng. Anh bỏ chiếc khăn trong tay xuống, ôm lấy Sở Lạc Nhất đi vào căn phòng làm việc nho nhỏ, trong phòng ngủ có con trai, phòng khách lại có Kiều Vị Nhã, cho nên ngoại trừ phòng làm việc ra, bọn họ không còn chỗ nào khác.